Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 87




“Vương Minh Thần! Anh đứng lên cho em.”

Trong căn biệt thự, tiếng hét của Hạ Diệp vang vọng, khiến cho chú chó trong sân cũng phải khiếp sợ.

“Anh không đi đâu, em đừng ép anh.” Vương Minh Thần ngồi ở sofa, trên đùi là chiếc laptop, dường như anh đang làm việc.

“Không được. Anh phải đi cùng em.” Hạ Diệp kéo lấy cánh tay của Vương Minh Thần, cố gắng dùng sức để kéo anh rời khỏi chiếc sofa.

“Anh không muốn.” Vương Minh Thần dùng giọng kiên quyết.

Hạ Diệp bất lực, cô buông cánh tay anh ra, sau đó bắt đầu khoanh tay lại, làm vẻ mặt đáng thương, cô hạ thấp giọng: “ Anh không yêu em nữa chứ gì?”

Anh thở dài một hơi, sau đó khẽ lắc đầu: “Chiêu này của em cũ rồi, anh không mắc lừa nữa đâu.”

Cô trừng mặt nhìn anh, sau đó lại bước tới chỗ anh, thẳng tay giật chiếc laptop ra khỏi tay anh, đặt xuống bàn.

“Anh yêu à, đi với em đi mà. Không phải chỉ là nhuộm tóc thôi sao?” Hạ Diệp ngồi hẳn lên đùi chồng mình, sau đó cất giọng nũng nịu.

“Đi mà, đi mà. Em muốn nhuộm màu xám khói.” Cô vẫn dùng cái giọng ngọt ấy, kết hợp thêm một nụ hôn nhẹ vào môi của anh.

Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, quả thật đúng là không sai. Vương Minh Thần vì chiều vợ nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Chỉ cảm thấy hối hận về chuyện tối hôm qua.

Mười giờ đêm, tối hôm trước…

“Chồng à, em quên mất chưa hỏi anh một chuyện.” Hạ Diệp ngồi trên giường, vừa định đi ngủ thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

Vương Minh Thần vẫn đang đọc sách, anh không nhìn cô, nhẹ giọng: “Em hỏi đi.”

Lúc này, cô mới nhổm người dậy, chạm tay vào mái tóc của anh, sau đó nhíu mày: “Tại sao anh lại nhuộm tóc vậy?”

Vốn dĩ lúc cô và anh quen nhau ở thành phố X, anh đâu có nhuộm tóc. Bỗng dưng ba năm sau gặp lại, tóc anh đã mang một màu nâu khói. Tuy mới đầu có chút lạ nhưng người đẹp thì để tóc nào trông cũng đẹp. Chỉ là cô hơi tò mò, thắc mắc từ lâu nhưng đến tận bây giờ mới nhớ ra để hỏi.

Anh tạm ngưng đọc sách, nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là do dại dột.”



“Nghe chẳng thỏa đáng tí nào cả. Anh đâu phải người có suy nghĩ bồng bột chứ.” Mặt Hạ Diệp lộ rõ vẻ không tin.

Anh chỉ bật cười, sau đó vòng tay ôm lấy cô, để cho cô tựa vào người mình.

“Anh trả lời em đi. Tại sao lại nhuộm tóc?” Nhìn cái biểu cảm của anh là cô biết câu trả lời lúc nãy chỉ là anh tìm đại một câu rồi nói. Giờ thì lại còn không thèm nói gì, trông mà tức.

“Thật ra…” Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đó anh nhuộm là vì em.”

Hạ Diệp nhíu mày, ngạc nhiên: “Vì em? Sao lại vì em?”

“Anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện này nhỉ? Là chuyện về hôn lễ của Tôn Trạch và Lạc Du.”

“Anh chưa một lần nào nhắc đến hết.” Cô ngồi thẳng dậy, sau đó khoanh tay lại, khẽ lắc đầu. Xem ra anh còn giấu cô nhiều chuyện.

“Thật ra hôm diễn ra buổi hôn lễ, anh cũng có mặt.” Anh gấp cuốn sách lại rồi đưa mắt nhìn cô.

Hạ Diệp nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, chớp chớp mắt, đáp lại ánh mắt của anh.

“Hôm đó anh có nhìn thấy em, suýt nữa không kìm được lòng mà chạy tới để ôm em, nhưng sau đó thì bình tĩnh lại được.”

“Vậy hóa ra… người đàn ông lúc đó mà em nhìn thấy là anh…” Hạ Diệp hồi tưởng lại, lúc đó cô nhìn thấy bóng lưng ấy, trông vô cùng quen thuộc, nhưng chưa kịp lại gần thì đã mất dấu trong đám đông. Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng hóa ra lại không phải như vậy.

“Tôn Trạch dường như biết được em đã nhìn thấy anh, cho nên đã bảo anh thay đổi ngoại hình một chút. Bởi tình thế lúc đó chưa ổn, mà anh cũng phải thường xuyên lui tới thành phố X, sợ vô tình gặp lại em, sẽ lại gặp nguy hiểm. Vậy nên thấy ý kiến của lão Tôn cũng hợp lí, cho nên anh quyết định đi nhuộm tóc. Anh chưa biết nên nhuộm màu gì thì lão Tôn lại bồi thêm một câu, nói rằng em từng nói em thích tóc màu nâu khói với vợ cậu ấy.”

“Vì thế nên anh mới nhuộm màu này?” Chưa kịp để anh nói hết, Hạ Diệp đã nói lời đằng sau giúp anh.

Vương Minh Thần gật đầu, sau đó cười: “Giờ thì anh thấy để tóc như ngày xưa vẫn đẹp nhất.”

“No no. Em thấy anh để tóc nào cũng đẹp trai hết.” Cô cười, sau đó nằm xuống đùi anh, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai theo góc từ dưới lên.

Anh bật cười, sau đó lại tiếp tục mở cuốn sách ra, đọc tiếp những gì còn dang dở.

Hạ Diệp nằm suy nghĩ một lúc lâu, có vẻ rất tập trung. Một lát sau, cô bật người dậy, sau đó ôm lấy cổ chồng mình.

“Anh à, hay là ngày mai đi nhuộm tóc đi. Lâu rồi em cũng chưa nhuộm tóc.” Cô hớn hở nói, biểu cảm vô cùng phấn khích.



“Anh không đi.” Vương Minh Thần thẳng thừng từ chối, mắt vẫn dán chặt cuốn sách.

“Chúng ta nhuộm cùng một màu, em thấy màu xám khói cũng đẹp lắm, chúng ta nhuộm đi.”

“Khuya rồi, anh đi ngủ đây.” Anh nhanh chóng gấp cuốn sách lại, để lên kệ rồi tắt đèn, chui vào trong chăn.

Hạ Diệp nhăn nhó mặt mày, khó hiểu mà nhìn anh. Chỉ là nhuộm tóc thôi mà, anh né tránh cái gì chứ? Nếu như anh đã không muốn, vậy thì em càng phải bắt anh đi nhuộm cùng em.

Và sáng hôm sau, Vương Minh Thần đã bị vợ mình làm cho lay động. Anh vốn không muốn đi nhuộm tóc bởi vì không muốn đánh mất vẻ đẹp trai tự nhiên và vẻ đẹp của mái tóc đen nhánh của mình. Nhưng vì chiều vợ, cho nên giờ đây anh đã có một màu tóc mới, một màu xám khói.

Hạ Diệp cũng uốn tóc lại, đổi luôn màu xám khói. Hai người họ đúng là trời sinh một cặp, cho dù là màu tóc nào thì trông vẫn vô cùng hợp. Thậm chí với màu xám khói này, Hạ Diệp trông còn phá cách hơn trước, nhìn vô cùng hợp thời, còn càng tôn lên nước da trắng mịn của cô. Hạ Diệp nhanh chóng chụp lại một tấm ảnh chung của hai người, một bức ảnh tuyệt đẹp trước salon làm tóc.

-------

“Papa, tại sao mama và papa lại có màu tóc kì lạ như vậy?” Một cậu nhóc chạc năm tuổi chỉ tay vào tấm hình trong cuốn album ảnh, sau đó đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn papa của mình.

Vương Minh Thần vẫn đang miệt mài với công việc, nghe thấy tiếng của con trai, anh mới dừng lại một chút, sau đó xoay ghế lại, nhìn cậu con trai rồi cười.

“Con cảm thấy màu tóc đấy kì lạ sao?”

“Không, con cũng muốn có màu tóc giống papa và mama.” Thằng bé lắc đầu, sau đó giơ tấm ảnh lên, ánh mắt trông vô cùng kiên quyết.

Vương Minh Thần chỉ biết bật cười, sau đó lắc đầu: “Không được, con còn nhỏ.”

“Con không thèm chơi với papa nữa.” Cậu nhóc phồng má, chu mỏ lên, sau đó trượt khỏi ghế sofa, cầm tấm ảnh chụp của Vương Minh Thần và Hạ Diệp mà chạy ra ngoài.

“Mama! Papa ăn hiếp con.” Thằng bé vừa chạy vừa la lớn, hớt hải chạy đi tìm mẹ yêu quý của mình.

Vương Minh Thần khẽ lắc đầu bất lực. Không biết thằng bé giống ai nữa.

“Vương Minh Thần! Anh lại trêu con nữa à?” Tiếng của Hạ Diệp từ bên ngoài vang vọng vào bên trong.

Anh xoay ghế lại, vươn vai một cái rồi nói: “Anh không có.”