Hôm sau, Tạ Lan Tư tiếp nhận công việc mua sắm trên trấn, Lệ Tri được đi theo với tư cách là người hộ tống được chọn.
Nhìn thấy mùa xuân sắp đến, vật liệu cần thiết cho mã tràng rất nhiều, bao gồm hầu hết các mặt hàng có trên trấn.
Mặt trời lên cao, đường phố nhộn nhịp, nam nữ ra vào không ngừng, bất kể là phu nhân hay thiếu nữ, đều thoải mái để lộ mặt, ở Minh Nguyệt Tháp, thứ khó bán nhất có lẽ là tấm rèm che mặt.
Lệ Tri và Tạ Lan Tư đi trên đường, cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn họ.
Nàng nhìn lại những ánh mắt này, thì tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của nàng đều cúi đầu xấu hổ hoặc e sợ.
Lệ Tri nghiêng đầu nhìn Tạ Lan Tư, thiếu niên cao lớn tuấn mỹ, vô cùng phong nhã, ngay cả mặc áo vải cũng lộ ra khí chất vương giả.
“Nhìn cái gì?” Tạ Lan Tư nhìn thẳng về phía trước.
“Nhìn Điện Hạ ngọc thụ lâm phong, thu hút lòng người.” Lệ Tri cười nói.
Tạ Lan Tư liếc nhìn nàng, dưới ống tay áo nắm tay của Lệ Tri.
“Nhưng ta lại nghĩ rằng họ đang nhìn ngươi.”
Tạ Lan Tư dừng lại trước một gian hàng bán quần áo và trang sức dị tộc.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc khuyên tai bằng bạc khảm ngọc lục bảo trong số các sản phẩm đang vương vãi khắp sàn.
Mặc dù là sản phẩm được bán ở quầy hàng trên phố nhưng có thể thấy người chế tác có tay nghề vô cùng tốt, Lệ Tri khi còn ở Lệ Phủ đã từng nhìn thấy rất nhiều đồ trang sức bằng ngọc lục bảo tinh xảo, kỹ thuật khảm của đôi khuyên tai này không hề chênh lệch với những trang sức đó.
Tạ Lan Tư ra hiệu cho nàng ngồi xuống cạnh hắn, sau đó ướm đôi khuyên tai ấy vào tai nàng để so sánh.
“Rất tốt.” Thấy Tạ Lan Tư có hứng thú với đôi khuyên tai này, nam tử dị tộc mở miệng mời chào, “Chỉ có một đôi khuyên tai này là được khảm ngọc lục bảo toàn thân thôi.”
” Bao nhiêu tiền?” Tạ Lan Tư ngẩng đầu hỏi.
“Mười lượng bạc.”
Cái giá này đối với trang sức khảm ngọc không đắt, Tạ Lan Tư lấy mười lượng bạc từ trong tay áo ra mua.
Ngay khi Lệ Tri định lên tiếng thì Tạ Lan Tư đã lấy đôi khuyên tai vừa mua tự mình đeo vào tai nàng.
Những ngón tay của Tạ Lan Tư lướt qua tai nàng như một chiếc lông vũ, mang đến cảm giác tim đập nhanh lạ lẫm.
Nàng bất giác nín thở, cho đến khi tay của Tạ Lan Tư rời khỏi tai nàng.
Hắn hài lòng nhìn khuyên tai ngọc lục bảo bên tai nàng, trên môi nở một nụ cười.
“Đầu chi dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh dao(*).” Lệ Tri nhặt từ quầy hàng một chiếc phát quan bạc phong cách dị tộc. Hai lá bạch quả sống động như thật bao quanh một viên ngọc trắng, như thể lá bạch quả nâng đỡ quả bạch quả, nhìn vào như trông thấy mùa thu.
(*)“Ném đu đủ, trả lại Quỳnh Dao”, một câu tục ngữ có nghĩa là nếu bạn cho tôi đu đủ, tôi sẽ cho bạn Quỳnh Dao, đây là một phép ẩn dụ cho việc tặng nhau để cảm ơn nhau.“A Lý xin đừng ghét bỏ.”
Tạ Lan Tư nhìn phát quan trên tay Lệ Tri, rồi thu nó vào trong tay áo.
“Đương nhiên.”
Nhìn thần sắc hắn, hắn cũng rất thích phát quan mà Lệ Tri chọn.
Lệ Tri mỉm cười trả tiền cho chiếc phát quan.
Hai người đứng dậy, đang định đi đến địa điểm tiếp theo, lúc họ quay người, thì một thân ảnh đột nhiên lọt vào tầm mắt khiến Lệ Tri dừng bước.
Lỗ Tòng Nguyễn đứng cách đó vài bước, theo sau là hai gã sai vặt trẻ tuổi dung mạo bình thường, không phải những nha hoàn mỹ mạo như ngày xưa.
Hắn nhìn hai người đứng cạnh nhau với vẻ mặt khó coi.
“…Thiếu gia.” Là một trong những nô lệ dưới tên của Lỗ phủ, Lệ Tri nhất định phải chào chủ tử của mình.
Lỗ Tòng Nguyễn làm ngơ như không thấy nàng, hắn hướng đôi mắt đáng sợ vào thắng Tạ Lan Tư đang đứng cạnh nàng.
Tạ Lan Tư điềm nhiên, thần sắc bình tĩnh: “Lỗ công tử, đã lâu không gặp.”
“… Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Lỗ Tòng Nguyễn nghiến răng chậm rãi nói, ánh mắt tức giận quét qua Tạ Lan Tư và Lệ Tri, “Xem ra các ngươi cũng thay đổi rất nhiều.”
“Tất cả là nhờ phúc của công tử.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lồng ngực Lỗ Tòng Nguyễn phập phồng dữ dội, nhưng mọi lời chửi rủa đều bị chặn lại bởi lý trí.
Lệ Tri cúi đầu, mặc cho hai nam nhân đối chiến với nhau.
Sau một lúc im lặng, không biết ai thắng ai thua trong cuộc đọ sức này, chỉ thấy Lỗ Tòng Nguyễn phẩy tay áo bỏ đi mà không nói một lời.
“Đi thôi.” Tạ Lan Tư nói khẽ “Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”
“Làm sao A Lý biết?”
Tạ Lan Tư liếc nàng một cái: “Đoán.”
Vì sự cắt ngang của Lỗ Tòng Nguyễn, cả hai không còn hứng thú đi dạo nữa, sau khi nhanh chóng đặt mua những vật dụng mà Lý quản sự yêu cầu, họ ngồi xe bò quay trở lại mã tràng.
Khuya hôm đó, nàng thắp đèn dầu trong phòng, cố gắng vá lại chiếc ống quần bị rách do tập luyện mà không làm phiền Gia Tuệ. Sợi chỉ bông dường như cố ý chống lại nàng, rõ ràng là nàng đã khâu nó theo một đường thẳng, nhưng khi nhìn lại thì nó biến thành một đường may xiêu vẹo.
Nàng đang do dự không biết có nên tháo ra may lại hay cứ mặc như thế này thì trong sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Lệ Tri biến sắc, đặt quần áo đang vá xuống.
Nàng nhìn vào cánh cửa sổ đóng kín cho đến khi thân ảnh của một nam tử phản chiếu trên đó.
“Mở cửa… mở cửa…” Nam tử say khướt gõ cửa, từ âm thanh đó, Lệ Tri nhận ra đây chính là Lỗ Tòng Nguyễn mà nàng đã gặp ban ngày.
Nàng trấn định đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Lỗ Tòng Nguyễn nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, hắn không thèm nhìn Lệ Tri, lảo đảo vào phòng, nằm vật xuống giường Lệ Tri.
Lệ Tri nhìn sân trống, rồi lại nhìn Lỗ Tòng Nguyễn.
“Thiếu gia, ngài đến một mình sao?”
Lỗ Tòng Nguyễn không trả lời, nhìn mái nhà trống rỗng lẩm bẩm: “Tại sao ngươi không chọn ta?”
“Thiếu gia, ngài uống say rồi, ngoài viện có nô tài không? Ta gọi bọn họ vào hầu hạ thiếu gia.”
“Không có, không có, ta đến một mình…” Lỗ Tòng Nguyễn từ trên giường ngồi dậy, chán nản nhìn Lệ Tri, đôi mắt vì say mà ướt át, hắn khẩn cầu như khóc.
” Ngươi nói cho ta biết, ta không bằng Tạ Lan Tư ở điểm nào?”
Lệ Tri không trả lời, hắn lại tự mình tiếp tục nói.
“Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, cho nên ta cũng không có ép buộc ngươi. Ngươi hiện tại chỉ là một nữ nô, nhưng ta cũng chưa từng đối xử với ngươi như một nô lệ. Có chủ nhân nào cho nữ nô đeo vàng đeo bạc, ăn ngon mặc đẹp không? Không những thế… Không những thế, ta có tình cảm với ngươi, nhưng chưa bao giờ bắt ngươi phục vụ ta. Ta tôn trọng ngươi, chờ đợi ngươi, hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể hồi tâm chuyển ý…”
“Mặc dù Tạ Lan Tư không bị giáng chức làm thứ dân, nhưng trong mắt Hoàng Thượng, hắn đã sớm vô hình như một thường dân. Lúc Phế Thái Tử chấp chính, ông ta đã tạo ra vô số kẻ thù, có vô số người muốn nhổ cỏ tận gốc. Hắn ngay cả bảo vệ chính mình cũng không được, thì làm sao cho ngươi hạnh phúc?”
“Ngươi nói cho ta biết … Đến cùng là ta thua Tạ Lan Tư cái gì?”
“Thiếu gia có ưu điểm của thiếu gia, Điện Hạ cũng có ưu điểm của Điện Hạ.”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi… ta đã cảm thấy ngươi khác với những người khác. Trước mặt nữ tử ta chưa từng bối rối, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta suýt chút nữa đã ngã xuống. Chưa bao giờ ta có cảm giác luống cuống như vậy…. Từ lần đầu gặp ngươi ta đã đối xử tốt với ngươi. Nhưng Tạ Lan Tư từ đầu đến cuối chưa bao giờ quan tâm đến ngươi.”
“Thời điểm ngươi mới vào phủ, hắn nói với cha ta là hắn và ngươi không có quan hệ gì khác, cho nên cha ta mới giao cho ngươi giặt quần áo, nếu như ngay từ đầu hắn đã che chở cho ngươi, thì ngươi đâu phải chịu khổ cực chứ?”
“Ngươi có biết không, sau khi ngươi rời khỏi Đô Hộ Phủ, ta đã phân phát tất cả những nha hoàn trong Phù Phong Viện, chỉ để lại những gã sai vặt hầu hạ. Bởi vì ta nghĩ rằng ngươi sẽ tỉnh ngộ và trở về với ta. Ta phân phát tất cả nha hoàn chính là muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần có ngươi ở bên… ta có thể không cần bất kỳ nữ nhân nào khác, Tạ Lan Tư có thể cho ngươi một lời hứa như vậy không?”
“Thiếu gia, ngài nghĩ sai một điểm.” Lệ Tri nhìn về phía Lỗ Tòng Nguyễn, “Tâm ý của ta đối với điện hạ, cùng với việc Điện Hạ đối đãi với ta thế nào hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
“Ý của ngươi là, cho dù ta đối với ngươi tốt như thế nào cũng vô dụng, cho dù Tạ Lan Tư giẫm ngươi xuống bùn, ngươi vẫn muốn hết lòng thích hắn?” Gương mặt Lỗ Tòng Nguyễn vặn vẹo vì thống khổ và khuất nhục.
“Nô tỳ chỉ là tội thần chi nữ, lấy nô tỳ không có lợi cho thiếu gia, dung mạo của nô tỳ cũng không có gì đặc sắc, nếu thiếu gia nguyện ý, muốn tìm một nữ nhân mỹ mạo cũng không khó. Thiếu gia có nghiêm túc suy nghĩ xem tại sao mình lại cố chấp với nô tỳ như vậy không?”
Lỗ Tòng Nguyễn ngẩn người, không thể trả lời.
Lệ Tri tiếp tục nói: “Từ quan điểm của nô tỳ mà nói, có đôi khi thiếu gia chú ý đến Điện Hạ còn nhiều hơn nô tỳ. Thiếu gia có từng nghĩ, sở dĩ ngài cố chấp với nô tỳ như vậy, chỉ là vì muốn hơn Điện Hạ ở phương diện nào đó không?”
“… Cho dù có nguyên nhân này, nhưng tâm ý của ta đối với ngươi là thật.” Lỗ Tòng Nguyễn nói: “Ngươi thật sự không muốn nghĩ đến ta một lần sao?”
Lệ Tri phúc thân thi lễ một cái:
“Tâm ta là đá, không cách nào thay đổi, xin thiếu gia quên nô tỳ đi.”
Tia sáng cuối cùng trong mắt Lỗ Tòng Nguyễn vụt tắt, đôi mắt say rượu kia trở nên rõ ràng, mệt mỏi và tức giận, đôi mắt đầy tia máu, vết ửng hồng trên mặt cũng dần nhạt đi, từ bên trong hiện ra một màu xám xịt.
“Quên ngươi? Không không không, ngươi là nô lệ của Lỗ phủ, ta muốn làm gì ngươi là quyền của ta.”
Hắn lộ ra vẻ mặt bất chấp, đứng dậy đi về phía Lệ Tri, sự áp bức bất ngờ của nam giới khiến Lệ Tri cảnh giác.
“Thiếu gia, xin dừng bước.”
Lỗ Tòng Nguyễn nhìn chuỷ thủ mà Lệ Tri lấy ra từ phía sau, cười nhạt và tiếp tục đến gần nàng:
“Được, ta nguyện ý chết dưới tay ngươi.”
“Nô tỳ đã chịu ân của Đô Hộ Phủ, tự nhiên sẽ không tổn thương thiếu gia.”
Lỗ Tòng Nguyễn dừng lại, khó tin nhìn Lệ Tri kề chuỷ thủ lên cổ mình.
“Nếu thiếu gia tiếp tục bức bách, nô tỳ chỉ có thể lấy cái chết tạ ơn.”
“Ngươi thà chết cũng…”
Lỗ Tòng Nguyễn đau lòng nhìn nàng, giọng run run, nửa câu sau nói không nên lời.
Một lúc sau, từ hốc mắt đỏ bừng của Lỗ Tòng Nguyễn rơi ra một giọt nước mắt.
Hắn tựa hồ như không thể chịu nổi một giây phút nào ở đây nữa, xoay người loạng choạng bước qua ngưỡng cửa, không thèm ngoảnh đầu lại lao ra khỏi tiểu viện.
Lệ Tri đi ra ngoài cửa, nhìn về phía cửa phòng của Tạ Lan Tư.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, giống như người bên trong đã đi nghỉ ngơi. Nhưng Lệ Tri không tin.
Tạ Lan Tư nhất định là biết rõ chuyện xảy ra trong phòng nàng như lòng bàn tay, tắt đèn ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.
Nàng trở vào phòng, đóng cửa lại, thổi tắt ngọn đèn dầu và nằm xuống giường.
Ngày thứ hai, mọi thứ vẫn như bình thường.
Vào buổi tối, có người từ Đô Hộ Phủ đến điều tra.
Lý quản sự tập hợp mọi người ở bãi đất trống trước mã tràng, và hỏi từ tối hôm qua đến hôm nay có ai nhìn thấy thiếu gia Lỗ Tòng Nguyễn của Đô Hộ Phủ không.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai đáp lời.
Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư ở phía bên kia của đám đông.
Hắn phát giác được ánh mắt của nàng, rất nhanh nhìn lại nàng, mỉm cười.
Hắn cười ôn hòa văn nhã, không hề sơ hở.
Trong chớp mắt, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Lệ Tri.
Đêm qua, Lỗ Tòng Nguyễn mạo muội đến chất vấn, đến cùng là hắn nhất thời làm như vậy hay là bị người bên cạnh giật dây?”
Nàng nằm trong kế hoạch của Tạ Lan Tư từ lúc Lỗ Tòng Nguyễn đến, hay ngay từ lúc mua đồ ở cửa hàng ven đường nàng đã nằm trong kế hoạch của hắn rồi?