Ngày qua ngày, thời gian làm phai màu xanh tươi trên đồng cỏ, bất tri bất giác những bông hoa núi rực rỡ cũng biến mất, chỉ còn lại những hạt cỏ tung bay theo gió báo hiệu mùa thu đã đến.
Con ngựa cái đang mang thai trong chuồng của Lệ Tri sắp sinh con như dự kiến.
Vào ngày chú ngựa con sắp chào đời, nàng và Tạ Lan Tư ở lại một đêm trong chuồng ngựa.
Phủ đầy cỏ khô trên đất tạo thành một chiếc ghế dài đặc biệt, một đĩa quả khô là đồ ăn nhẹ mà Lệ Tri hái vào mùa hè rồi ướp gia vị, để dành ăn vào mùa thu đông. Ngoài ra còn có một túi nước bằng da chứa đầy nước để uống khi khát.
Chuồng ngựa được quét dọn sạch sẽ khô ráo, ngoại trừ nàng và Tạ Lan Tư, chỉ có những con ngựa ngoan ngoãn với đôi mắt đen sáng và lông mi dài, so với những nơi khác luôn đầy rẫy những âm mưu và đao quang kiếm ảnh, thì nơi này yên bình như một bí cảnh độc lập bên ngoài.
Họ đợi từ mặt trời đỏ rực đằng Tây cho đến khi màn đêm buông xuống, sao sáng lấp lánh, con ngựa cái đi đi lại lại trong chuồng vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở.
Tạ Lan Tư đỡ đầu nàng dựa vào vai hắn, nhưng không nhìn nàng mà nhìn con ngựa La Sát trong chuồng như không có chuyện gì xảy ra.
Lệ Tri dựa vào vai hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, vậy mà thực sự mơ màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng hí dài.
Con ngựa cái đứng dậy khỏi bãi đất phủ đầy cỏ khô, dùng sức gặng để đẩy ngựa con đã lộ hai chân thoát ra ngoài.
Theo động tác của ngựa cái, nhau thai liên kết giữa mẫu tử sau khi sinh cũng bị xé toạc, ngựa con nằm trên cỏ khô, yếu ớt hí lên, hai mắt đã mở ra, là một đôi mắt sáng ngời thuần khiết.
Con ngựa cái bước tới và đánh hơi ngựa con một cách cẩn thận, ngựa con thì dùng đôi mắt đầy tò mò nhìn thế giới xa lạ xung quanh.
Lệ Tri quay đầu lại thấy Tạ Lan Tư đang chăm chú nhìn.
Hầu hết thời gian, biểu cảm trên khuôn mặt của Tạ Lan Tư là giả tạo và cố ý thể hiện, nhưng đôi khi, hắn cũng sẽ vì kinh ngạc mà quên mang mặt nạ che giấu.
Giống như bây giờ, Lệ Tri có thể nhìn thấy một loại kinh ngạc khi chứng kiến sinh mạng mới từ khuôn mặt của hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Lệ Tri xem một ca sinh nở, mặc dù là ca sinh nở của một con ngựa, nhưng nàng cũng rất rung động. Tự tay chăm sóc con ngựa cái đang mang thai này trong một năm, nàng vô cùng rõ ràng việc thai nghén ra một sinh mạng mới là khó khăn như thế nào.
Có lẽ Tạ Lan Tư cũng là lần đầu tiên chứng kiến sự ra đời của một sinh mạng mới. Không giống như hầu hết các loài động vật, một con ngựa cái mỗi lần sinh thường chỉ sinh ra một con ngựa con, điều này cũng tương tự như con người. Nhưng lại hoàn toàn khác với con người ở chỗ là ngựa con khi mới sinh có thể đứng và chạy sau vài giờ.
“Nó đang làm gì vậy?”
Câu hỏi của Tạ Lan Tư khiến Lệ Tri tỉnh táo lại.
Trong chuồng, ngựa cái liên tục dụi đầu vào ngựa con trên mặt đất, thấy ngựa con giãy giụa mấy lần không đứng dậy được, ngựa cái càng lo lắng giậm chân.
“Ngựa con không đứng dậy được, ngựa mẹ đang khích lệ nó.” Lệ Tri giải thích.
“Nếu nó vẫn không đứng dậy được thì sao?”
“Không đứng dậy được, chính là sinh ra khuyết điểm, ở nơi hoang dã sẽ bị dã thú tàn sát, ở mã tràng…” Lệ Tri dừng một chút, “Sẽ bị quản sự giết chết ăn thịt.”
“Thật đáng thương.” Tạ Lan Tư trầm xuống.
Hắn đứng dậy, trong tay áo chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một thanh chuỷ thủ.
” Điện Hạ?”
Tạ Lan Tư bước vào chuồng ngựa, ngồi xổm bên cạnh ngựa con và giơ chuỷ thủ lên.
Khi Lệ Tri hiểu ý định của hắn, nàng nghẹn ngào kêu lên: “Điện Hạ!”
Chuỷ thủ khó khăn lắm mới dừng lại trên người ngựa con.
“Điện Hạ” Băng qua cửa hàng rào khép hờ, Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư trong chuồng với vẻ khó tin “Ngài đang làm gì vậy?”
“Ta cứu nó.” Tạ Lan Tư bình tĩnh đáp lại ánh mắt của nàng.
“Giết nó, làm sao lại là cứu nó?”
“ Miễn trừ nổi thống khổ của nó, không phải là cứu nó sao?” Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
Lệ Tri á khẩu không trả lời được.
Nàng nhìn đôi đồng tử yên tĩnh dường như không bao giờ gợn sóng kia, một lúc sau, nàng chậm rãi nói:
“Lúc ta bị Trịnh Cung quất roi, nếu Điện Hạ giết ta trước… Điện Hạ cho rằng đây là cứu ta sao?”
Câu trả lời của nàng khiến Tạ Lan Tư rơi vào trầm tư.
Lệ Tri không biết liệu mất đi cảm giác đau đớn có dẫn đến mất đi một phần chức năng của tim hay không.
Sự ôn nhu và lòng thương cảm đến từ việc đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, một trái tim không biết đau đớn làm sao có thể hiểu được nỗi đau của người khác?
Lệ Tri quỳ xuống bên cạnh hắn, ngập ngừng giữ bàn tay đang cầm chuỷ thủ của Tạ Lan Tư.
“Ta tin rằng con ngựa con này sẽ cố gắng sống sót giống như ta đã làm… Điện Hạ sẽ cùng ta đợi một lúc chứ?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, sau một lúc, đặt bàn tay cầm chuỷ thủ xuống.
“Được.”
Lệ Tri đợi bên cạnh ngựa con, nín thở chờ nó đứng dậy.
Ngựa mẹ vẫn tiếp tục ngửi ngửi ngựa con để khích lệ.
Cuối cùng, ngựa con cũng run rẩy đứng dậy với bốn cái chân vẫn còn cứng đơ.
Lệ Tri vô thức nắm chặt bàn tay trong tay nàng, giống như cảm nhận được sự căng thẳng và chờ đợi của nàng, bàn tay đó cũng nắm lại tay nàng thật chặt.
Ngựa con đứng lên một lúc rồi ngã xuống, ngã xuống rồi lại cố gắng vùng vẫy để đứng lên, sau vài lần, nó cuối cùng cũng quen với việc sử dụng tứ chi của mình và vui vẻ chạy trong chuồng nhỏ.
“Điện Hạ!” Lệ Tri tràn đầy vui mừng nhìn Tạ Lan Tư.
Được sự động viên của Lệ Tri, Tạ Lan Tư đưa tay vuốt ve chú ngựa con còn ướt sũng. Ngựa mẹ thấy con mình không gặp nguy hiểm nên ngoan ngoãn đi đến máng ăn.
Lệ Tri và Tạ Lan Tư tiếp tục vuốt ve chú ngựa con hoạt bát, Lệ Tri đề nghị:
“Điện Hạ, ngài đặt cho nó một cái tên đi!”
“Ta?”
” Đúng, Điện Hạ đặt đi.”
Tạ Lan Tư suy nghĩ một lúc rồi nói:
” Long nhãn.”
Có lẽ vì đã quen với cách đặt tên kỳ lạ của Tạ Lan Tư, Lệ Tri thấy nhưng không thể trách, vô cùng hiểu chuyện mà tâng bốc:
“Thật là một cái tên hay, vừa nghe đã thấy uy nghiêm, nhất định tương lai sẽ phát triển thành uy vũ đại tướng quân!”
Mặc dù Tạ Lan Tư không nói gì, nhưng khóe môi hắn hơi nhếch lên, hiển nhiên là thập phần hưởng thụ.
Sự ra đời của Long Nhãn khiến cuộc sống ở mã tràng của Lệ Tri vui vẻ hơn rất nhiều. Sáng sớm hôm sau, hai huynh muội Lệ Tượng Thăng cùng Gia Tuệ, Hắc Hỏa đều vây quanh chuồng ngựa nhỏ để xem Long Nhãn chơi đùa.
Vào buổi tối, Lệ Tri đến lớp học võ của Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa nói với mọi người việc huấn luyện để nâng cao khả năng né tránh đã chính thức kết thúc, sau đó sẽ dựa theo thiên phú của mỗi người mà phân ra trình độ huấn luyện khác nhau.
Thân là nữ tử, sức lực của Lệ Tri và Lệ Từ Ân kém hơn nhiều so với nam giới, vì vậy họ nên tập trung vào việc phòng thủ hơn là tấn công.
Khi Lệ Tượng Thăng đang tập đá vào gốc cây cổ thụ hai người ôm mới xuể thì Lệ Tri và Lệ Từ Ân được yêu cầu chạy đua với Long Nhãn.
Khi Lệ Tượng Thăng có thể đá vỡ gốc cây, Lệ Tri và Lệ Từ Ân có thể chạy thắng Long Nhãn, cả ba sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo.
Đối với việc sắp xếp của Hắc Hỏa, Lệ Tri đều làm theo.
Lùi không có nghĩa là thua, tử vong mới phải. Trốn chạy không có gì xấu hổ cả.
Ban ngày chiến đấu với phân ngựa trong chuồng, ban đêm huấn luyện và chiến đấu với Hắc Hỏa, lúc rảnh rỗi thì mang theo Long Nhãn khám phá đồng cỏ với Tạ Lan Tư.
Cuộc sống hàng ngày của Lệ Tri ở đồng cỏ Khê Bồng luôn phong phú như vậy.
Khi Tạ Lan Tư mang về một kiện lông hỏa hồ cho nàng, kêu nàng may một chiếc áo khoác lông cho mình, nàng mới nhận ra rằng mùa đông đã đến.
Vào đông, thời gian dường như trôi nhanh hơn.
Đêm trừ tịch, Lệ Tượng Thăng đi săn mang về mấy con thỏ, Lệ Tri mời Tạ Lan Tư ăn thịt thỏ nướng.
Mọi người quây quần bên nhau, gần đó là mấy con thỏ bị xiên rồi xếp ngang trên đống lửa.
Lệ Từ Ân đang nghe Hắc Hỏa kể chuyện bằng tiếng quê hương của hắn, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ dùng tiếng của hắn để hỏi một vài vấn đề. Trải qua nửa năm ở chung, Khuôn mặt vốn trầm lặng của Hắc Hỏa một lần nữa hiện ra thần thái.
Gia Tuệ đang hỏi Dưa Hấu bí quyết trồng dưa, Quả Đào im lặng ở bên cạnh, nàng ngồi nghiêm trang nhất, có chút cô đơn giữa đám đông.
Lệ Tri và Tạ Lan Tư đang ngồi cùng nhau, câu được câu không mà nói chuyện.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt như ngọc của hai người, ánh trăng trong veo làm nền, tạo nên một bức tranh động lòng người.
Ăn thỏ nướng xong, Lệ Tri giúp Gia Tuệ thu dọn đống hỗn độn, sau khi mọi người về phòng nghỉ ngơi, nàng lại không hề buồn ngủ.
Lệ Tri định ra ngoài đi dạo thì gặp Tạ Lan Tư đang đợi nàng ở cổng sân.
“Có muốn ra ngoài đi dạo với ta không?”
Những lời của Tạ Lan Tư khiến Lệ Tri dường như trở lại đêm mùa hè cách đây không lâu.
Nàng mỉm cười và trả lời: “ Hết sức vinh hạnh ”.
Hai người cùng nhau đi ra tiểu viện, có chút ăn ý, không hẹn mà cùng đi về phía sườn núi nơi năm ngoái bọn họ ngắm trăng.
Đêm trừ tịch khô lạnh, đồng cỏ rực rỡ một thời giờ chỉ còn lại héo úa, phủ một lớp tuyết dày, chỉ còn những cây đỗ quyên cao vút trên sườn núi là còn chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt.
Lệ Tri đang mặc áo lông hỏa hổ mà Tạ Lan Tư tặng, nàng duyên dáng đứng dưới gốc cây, giống như một bông đỗ quyên đỏ còn sót lại trên tuyết.
Khi đặt chân lên con đường lưu vong, nàng chưa đầy mười lăm tuổi.
Thời gian thấm thoát, nháy mắt nàng đã sắp mười bảy tuổi rồi.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua, những cây đỗ quyên trước đây không lâu vẫn còn là nụ bây giờ đã tranh nhau nở hoa trong sương tuyết, trên cành cây có hai đóa đỗ quên, một đóa trong đó đã khô héo, đó còn lại vẫn nở rộ đón gió.
Một nỗi bi thương khó tả trào dâng trong lòng nàng.
Tạ Lan Tư nhìn khuôn mặt trầm tư của nàng, biết rằng nàng đã rơi vào một thế giới khác.
Mà thế giới đó, hiển nhiên không liên quan gì đến hắn.
Chẳng biết tại sao, Tạ Lan Tư cảm thấy không vui.
Hắn giơ tay phải ngắt một bông hoa Đỗ Quyên ở ngay trên đầu của Lệ Tri, tuyết trên cành hoa chấn động rớt xuống, khiến Lệ Tri bừng tỉnh.
“Điện Hạ?”
Lệ Tri vừa dứt lời, hoa Đỗ Quyên trong tay Tạ Lan Tư đã nhẹ nhàng cắm vào búi tóc của nàng.
Tạ Lan Tư nhìn nàng thật kỹ, mái tóc đen của nàng có tuyết, những bông hoa trên tóc nàng sáng như mặt trăng, hòa cùng nhịp thở của hắn.
“Gọi tên của ta.” Hắn nói.
“…A Lý?”
Hắn hài lòng mỉm cười.
“Ta đây.”
Lệ Tri vuốt hoa đỗ quyên trên búi tóc, ánh mắt âu lo nhìn ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn phủ đầy tuyết ở phía xa.
“Khi nào chúng ta mới có thể trở lại Kinh Đô đây?”
“Nhanh thôi.” Tạ Lan Tư nói.
“A Lý, khi trở về Kinh Đô, chúng ta còn có thể như bây giờ sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nói không chút do dự.
“Nếu xuất hiện nữ tử khác, dung nhan xinh đẹp hơn ta, xuất thân hiển hách và khéo hiểu lòng người hơn ta, liệu A Lý có còn đối xử với ta như trước không?”
Tạ Lan Tư không hiểu tại sao nàng lại hỏi một câu như vậy.
Hắn đã nhìn thấy sự ghen tuông của nữ nhân, nhưng không thể lý giải được. Đại đa số tình cảm trên thế gian, hắn cũng không thể lý giải được.
Không có đau đớn, không có sợ hãi.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ dùng những lời dễ nghe nhất để thuyết phục Lệ Tri, nhưng bây giờ hắn lại muốn sử dụng phương thức của riêng mình để khiến Lệ Tri cảm thấy an tâm.
Lúc này, hắn vẫn không thể hiểu điều này có nghĩa là gì.
“Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi khác biệt bởi vì ngươi có dung mạo thoát tục, xuất thân cao quý, lại biết săn sóc thuận theo sao?”
Câu trả lời của Tạ Lan Tư nằm ngoài dự kiến của Lệ Tri.
Nàng vốn tưởng rằng nguyên nhân là như vậy.
“… Vậy thì tại sao?” Nàng quên mất lời thoại đã chuẩn bị, buột miệng hỏi.
Tạ Lan Tư nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bởi vì ngươi vốn đã không giống bình thường, cho nên ta đương nhiên sẽ đối đãi với ngươi khác biệt.”
Lệ Tri không khỏi sửng sốt.
Tạ Lan Tư nhìn hoa đỗ quyên trên tóc nàng, nhẹ nhàng nói:
“Cũng sẽ không có ai cùng ta ngửi mùi hương hoa đỗ quyên này nữa đâu, Bàn Bàn.”
Lệ Tri sửng sốt một lúc, sau đó lấy lại tinh thần và nắm lấy bàn tay đang rủ xuống của Tạ Lan Tư.
Hắn không thoát ra, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn nàng.
Nội tâm nàng khẽ động, năm ngón tay của nàng từ từ đan vào bàn tay hắn, mười ngón đan xen.
“Ngươi có thích ta không?” Tạ Lan Tư hỏi như một hài tử.
“A Lý thì sao?” Lệ Tri hỏi: “A Lý có thích ta chút nào không?”
Câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến Tạ Lan Tư lâm vào do dự.
Những bông tuyết trắng như ngọc bay lả tả giữa trời đất vô biên.
Một cơn gió đêm thổi qua, đỗ quyên đỏ xào xạc trên đầu.
Dưới phong hoa tuyết nguyệt, nụ cười của thiếu nữ như tựa như ảo mộng.
“Ta thích A Lý nhiều hơn là A Lý thích ta.”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy A Lý, ta đã thích nhiều hơn rồi.”