Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy trên đường núi quanh co uốn lượn, đường núi cao chót vót, bên phải chính là vách đá sâu không thấy đáy, dưới vách núi thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió, tiếng gió tháng tư mang theo một cỗ lạnh lẽo thấu xương.
"Mẫu thân......" Âm thanh hài đồng non nớt từ bên trong xe ngựa yếu ớt truyền ra.
"Làm sao?" Nam Cung Tự đang nghiến răng, đầu đầy mồ hôi kéo ngựa chết sống không chịu đi, không còn hơi sức đáp một tiếng.
Con ngựa này là Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết, ngày đi ba nghìn dặm, là năm năm trước lúc nàng gần đi, tùy tiện từ trong bảo mã của Hiên Viên Dật dắt đi, nào biết không được mấy năm, đã không thèm nhúc nhích, vì tiết kiệm tiền không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt kéo đi.
Dọc theo con đường này nàng cũng không ít lần mắng nhi tử mình không nói tiếng nào rời nhà ra đi, trong lòng cũng rất lo lắng cho Đồng Đồng, dù sao ba mẹ con các nàng chưa bao giờ chia lìa, sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay nói bỏ nhà ra đi liền bỏ nhà ra đi, nàng có thể không gấp sao?
Thật ra thì nàng cũng không lo lắng cho an nguy của nhi tử, bởi vì nàng biết chỉ có Đồng Đồng khinh dễ người khác, không có người khác khinh dễ hắn, nàng lo lắng nhất là sau khi Đồng Đồng thấy mộ của Hiên Viên Dật, sẽ tạo thành bóng ma cho hắn.
Đi trên đường thành Lạc Dương, lòng của nàng chưa hề an tĩnh một khắc......
"Mẫu thân......."
Từ bên trong xe ngựa lần nữa truyền đến giọng nói của Ngưng nhi, Nam Cung Tự cảm thấy Ngưng nhi có cái gì không đúng, rốt cuộc dừng bước, ở dưới hoàng hôn chiếu xuống, cái tráng sáng bóng chiếu lên một vài giọt mồ hôi trong suốt, nàng phút chốc vén rèm lên, nhìn về phía nữ nhi ngồi ngay ngắn ở trong góc, cau mày nói: "Ngưng nhi, sao lại ủ rũ vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Ngưng nhi đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy cặp tròng mắt trong suốt kia hiện đầy hơi nước, chung quanh hốc mắt cũng có chút hơi sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bỉu môi, đưa tay kéo vạt áo Nam Cung Tự, yếu ớt nói: "Mẫu thân, không cần ở cùng Trần thúc thúc có được không, có được không vậy......"
Nam Cung Tự hơi sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu ra sao, cái gì cùng cái gì? Nàng kéo váy nhảy lên xe ngựa, ngồi xổm người xuống, đưa tay xoa mái tóc mềm mại trên trán nữ nhi, dịu dàng hỏi: "Ngưng nhi, có phải là Trần thúc thúc đối với ngươi không tốt hay không?" Thấy Ngưng nhi rất là nghiêm túc lắc đầu một cái, chân mày nàng nhất thời nhíu sâu hơn: "Vậy tại sao lại đột nhiên nói như vậy?"
"Bởi vì......" Ngưng nhi lắp bắp nửa ngày, trong lòng bất ổn, rốt cuộc nàng phồng má, lấy dũng khí mở miệng nói: "Bởi vì Trần thúc thúc chỉ có thể là thúc thúc của Ngưng nhi, Ngưng nhi không cần hắn làm phụ thân, như vậy mẫu thân sẽ không yêu phụ thân nữa, phụ thân nhất định sẽ rất khổ sở!"
"Ách...... Là hắn nói muốn làm cha Ngưng nhi sao?" Nam Cung Tự lúng túng ho nhẹ một tiếng, hí mắt hỏi. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Ngưng nhi lần nữa nghiêm túc lắc đầu: "Không có, Trần thúc thúc cũng không nói gì,