Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường náo nhiệt, sắc trời dần dần tối, ánh chiều tà đỏ như máu, trời chiều chiếu lên khiến cả vùng đất vàng rực, toàn bộ cổ thành phủ màu vàng y hệt cánh ve.
Mày kiếm Hiên Viên Dật hơi nhíu lại, trên ngực truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, hắn một tay che lồng ngực, tay phải run lẩy bẩy từ trong lòng ngực lấy ra viên thuốc: ‘rầm ——" một tiếng, cứng rắn nuốt xuống.
Thật là khổ...... tư vị khổ sở như thế đối với hắn mà nói đã sớm là chuyện bình thường, dù sao uống thuốc này đã năm năm rồi.
Viên thuốc nuốt vào to cỡ một viên phật châu, ngực cũng không có đau đớn như vừa rồi, theo một tiếng thở dài, thân thể hắn khẽ ngửa ra sau, thân thể thon dài nghiêng người dựa vào trên nệm êm sau lưng, ngón trỏ thon dài khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.
"Giá" Từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, một bạch mã trong đám người chạy như bay đến: " Ngưng nhi, nắm chặt." Chân mày Hiên Viên Dật không biến sắc nhíu lại, chợt mở ra cặp tròng mắt thâm thúy, màn xe theo gió từ từ phất lên, chỉ thấy một liệt mã màu trắng nhanh chóng phóng qua tầm mắt của hắn, tròng mắt đen thoáng qua một tia kinh ngạc, mặc dù thời gian rất ngắn ngủi, nhưng hắn trong thời gian ngắn nhất lại bắt được bóng dáng của nàng, nhịp tim bắt đầu nhảy lên, không sai! Nhất định là nàng, hắn càng thêm xác định nữ tử ngồi ở trên bạch mã là Nam Cung Tự.
"Thiên Vấn!"
Mộ Thiên Vấn theo bản năng đem ngựa quay đầu, liếc nhìn người đánh xe, người đánh xe hiểu ý dừng xe ngựa.
"Vương.... Chủ tử có gì phân phó?"
Hiên Viên Dật chợt vung màn xe lên, như nổi điên từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn bạch mã sớm bị đám người bao phủ, hắn nhướng mày, xoay người vội vàng hỏi Mộ Thiên Vấn: "Nữ tử mới vừa cưỡi bạch mã có phải Tự nhi hay không?"
Mặt Mộ Thiên Vấn kinh ngạc: "Bẩm chủ tử, mới vừa rồi con ngựa kia cưỡi quá nhanh, thuộc hạ không thấy rõ tướng mạo của người ngồi trên."
Hiên Viên Dật nhíu mày, sải bước đi lên trước kéo cương ngựa, đang muốn nhảy lên ngựa đuổi theo thì con ngươi chợt mở ra, trên ngực, rất đau, so với bình thường còn đau hơn, trước mắt một trận choáng váng, cả người liền từ trên lưng ngựa lăn xuống, dưới ánh mắt tò mò của mọi người ngất xỉu.
Thời tiết mùa xuân, khí hậu vẫn còn lạnh lẽo, ánh trăng ở dưới mây đen lộ ra ánh sáng mông lung, đêm đã khuya.
Trong sương phòng khách điếm, màn cửa bốn bề theo gió phiêu dật, ngọn đèn dầu trên cột gỗ vụt sáng, cánh cửa ngăn cách bằng giấy in lên bóng dáng của thị vệ canh giữ bên ngoài.
"Khụ khụ......"Một tiếng ho kịch liệt phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Mộ Thiên Vấn nằm sấp ở trên bàn dài chợt mở mắt, theo bản năng đứng dậy đi vào trong bình phong, chỉ thấy Hiên Viên Dật yếu đuối tựa vào đầu giường, che miệng ho khan, chân mày nhất thời nhíu lại, vội vàng rót chén nước, từ trong bọc lấy ra một viên thuốc, đưa cho Hiên Viên Dật: "Vương gia uống thuốc đi."
Tròng mắt đen của Hiên Viên Dật dưới ánh nến dâng lên một tia sắc bén lạnh lẽo, tay phải nâng lên, ống tay áo phất qua viên thuốc Mộ Thiên Vấn đưa tới, che miệng ho khan: "Đáng chết, năm năm uống thuốc rồi, bệnh này sao không thấy có hiệu quả, vứt hết, sau khi trở về xem ta có lột da Quỷ y không." Mấy chữ cuối cùng kia là từ kẽ răng cứng rắn đi ra, đều nói thuốc đắng dã tật, thế nhưng thuốc hắn uống năm năm, khổ cũng năm năm, tuy nói có thể hóa giải đau đớn, nhưng cái bệnh này lại năm này sang năm khác càng lợi hại hơn.
Lời Hiên Viên Dật nói khiến Mộ Thiên Vấn nghe chỉ có thể làm như không có gì, ai bảo Vương gia...