Hạ Cẩm Thiên luôn là người biết tự nhận thức bản thân , không được chính là không được , hắn hoàn toàn nhìn thẳng vào khuyết điểm của chính mình , cũng không sợ bị người khác cười nhạo. Bởi vì hắn đã cố gắng hết khả năng rồi.
Bất quá sau đó hắn vẫn lấy danh nghĩa cảm tạ mà tặng cho Lục gia một phần lễ vật. Lục Quỳnh đem lễ vật đó quý trọng rất nhiều năm. Tận đến khi Hạ Cẩm Thiên ra nước ngoài , hắn mới xem như buông bỏ.
"Có điểm thú vị." Lục Bạch nhận xét một câu.
Hệ thống lập tức hồn bay phách lạc :: “Ngươi muốn làm gì?"
Lục Bạch tâm huyết dâng trào :: “Tặng cho Lục Quỳnh thêm chút việc để chơi , nếu có bệnh thì phải dưỡng bệnh cho thật tốt , đừng chỉ biết để ý tới chuyện của người khác , đạp hư tâm ý quan tâm săn sóc mỗi ngày của Lục tam nha."
Nói xong , Lục Bạch tiếp tục ăn cơm. Cơm chiều như mọi ngày là hai cái bánh bao , chỉ là thay đổi nhân bên trong , lại có thêm một chén cháo.
Lục Bạch đã lâu rồi không ở nhà ăn trường ăn cơm. Liền có chút hoài niệm.
Cơm tập thể đúng là không được ngon lắm , nhưng lại có một chút hương vị riêng. Lục Bạch chậm rãi cảm nhận , tâm tình cũng trở nên vui vẻ không ít.
Ăn cơm xong , Lục Bạch để lại mâm đựng đồ ăn , sau đó liền rời đi.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên đi tới nhà ăn sau Lục Bạch không tự chủ được chú ý tới cậu.
Vừa rồi ở trong phòng vẽ tranh , hắn không nhìn được rõ ràng lắm , hiện tại ở nhà ăn có ánh đèn sáng trưng , hắn mới phát hiện Lục Bạch cũng không khỏi có điểm quá gầy gò.
Trên người mặc một chiếc áo đơn bạc , xương bướm phía sau lưng đều có thể nhìn thấy rõ , lại thấy cậu ăn uống quá đơn giản , Hạ Cẩm Thiên không khỏi có điểm đau lòng.
Tiêu Tùy đi theo cạnh Hạ Cẩm Thiên thấy hắn đột nhiên phát ngốc đứng lại , cũng nhìn theo hướng đó nhìn thoáng qua.
"A ! Là cậu ta ! Nghe nói ngày hôm qua bị Lục gia đuổi ra khỏi nhà đó."
"Đuổi khỏi nhà?" Hạ Cẩm Thiên luôn đối với mấy chuyện bát quái thờ ơ không có hứng thú , khó có dịp hỏi nhiều thêm một câu.
Tiêu Tùy thấy thế , liền vội vàng nói qua những chuyện mà mình hóng hớt được. Từ chuyện ngày hôm qua Lục Bạch ở phòng vẽ tranh Thiên Quang vẽ tranh sơn dầu hồi lâu , đến việc làm Lục Can chờ đợi ở bên ngoài tận hai mươi phút.
"Cậu nói hắn vẽ toàn là những thứ rác rưởi , cần gì phải làm ra vẻ như vậy !" Tiêu Tùy đối với Lục Bạch không có hảo cảm , luôn thấy Lục Bạch là một người vừa ti tiện vừa giả tạo.
Hạ Cẩm Thiên nhíu mày , cảm thấy lời này rất có vấn đề. Hắn tuy rằng không biết vẽ , nhưng cảm nhận và thưởng thức nghệ thuật đối với hắn là điều bắt buộc học từ nhỏ.
Lục Bạch chỉ vẽ vài nét bút , nhưng thấy rất có năng lực. Ít nhất , hai người thiên về nghệ thuật của Lục gia là Lục Can cùng Lục Quỳnh so với cậu đều kém linh động hơn. Lục Bạch có tài năng như vậy , rõ ràng không cần phải cam chịu và hèn mọn như thế.
Hạ Cẩm Thiên đột nhiên sinh ra tò mò , Lục Bạch làm như vậy là có nguyên nhân gì?
Mà Lục Bạch lúc này , đang cùng hệ thống cò kè mặc cả.
Hệ thống :: “Ngươi thật sự không định dựa theo cách công lược mà hệ thống cung cấp sao? Ngươi chính là người làm nhiệm vụ thế thân a ! Sắm vai bạch nguyệt quang của đối tượng công lược , làm giống như trong truyện , sau khi chia tay còn có thể toàn thân mà lui xuống. Với trí tuệ của ngươi , cả kỹ thuật diễn xuất này nữa , chính là ngoắc ngoắc ngón tay liền làm xong chuyện. Hiện tại thì hay rồi , giá trị hảo cảm của tất cả bọn họ đều là không !"
Hệ thống vô cùng đau đớn: “Ngươi thử nhìn xem , viên đan hào quang vạn nhân mê , dược phẩm mị hoặc , viên đan hào quang học bá.......Những thứ này chỉ cần có điểm hảo cảm liền có thể trực tiếp đổi. Ngươi không muốn sao?"
Hệ thống ý đồ dùng những thứ tốt nhất trong cửa hàng đến dụ dỗ Lục Bạch đi theo cốt truyện.