Lục Bạch hiện tại ẩn nhẫn , chính là chờ cơ hội này một phát thành danh.
Bất quá , muốn có được tư cách báo danh , yêu cầu trước tiên phải có hai tác phẩm nộp lên để xét duyệt. Trong tay Lục Bạch hiện tại không có , cho nên cậu phải nắm chắc thời gian để hoàn thành.
Đi nhà ăn mua một ly sữa đậu nành , Lục Bạch cầm theo ly sữa cùng bàn vẽ tìm được một phòng vẽ tranh ở nơi tương đối hẻo lánh trong trường.
Ngoài dự đoán , thời điểm cậu tiến vào , bên trong đã có người.
Là một người thanh niên cũng tầm tuổi Lục Bạch , mái tóc cắt ngắn , nửa người trên mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng , nửa người dưới mặc quần rộng thoải mái nhạt màu , ăn mặc đơn giản , khí tràng lại vô cùng cường đại , chỉ nhìn qua bóng lưng , cũng có thể đoán được đây là một học bá có diện mạo không tầm thường.
Chỉ là hắn lúc này ở chính giữa bàn vẽ vụng về vẽ cái gì đó , Lục Bạch liếc mắt đánh giá một cái , phát hiện người này từ dụng cụ vẽ tranh đến đồng hồ trên cổ tay đều là dạng đơn giản nhưng giá cả lại vô cùng xa xỉ. Rõ ràng là một người tính cách phô trương lại không phô trương thân phận công tử thế gia.
Lục Bạch cũng không có ý tứ cùng hắn chào hỏi , nhẹ nhàng đi đến một góc khác ngồi xuống. Còn người ngồi phía trước kia , cũng đang đấu tranh với đường cong trên bàn vẽ , lười quản đến chuyện xung quanh.
Phòng vẽ tranh vô cùng yên tĩnh , chỉ có tiếng sàn sạt của ngòi bút khi lướt qua giấy vẽ.
Lục Bạch lấy dụng cụ vẽ tranh của mình ra , chuyên tâm luyện tập trên giấy. Hiện tại Lục Bạch đúng ra rất lâu không có vẽ tranh , cho nên lần này , cậu yêu cầu trước hết làm quen lại cảm giác.
Cậu lựa chọn vẽ chính là bức tượng thạch cao cách mình không xa.
Lần này , cậu không có dùng bút chì phác họa , mà trực tiếp dùng hình thức vẽ tả thực trong tranh sơn dầu.
Nền xung quanh là màu rượu vang đỏ ưu nhã , tượng thạch cao là màu xám trắng đơn giản , được vẽ chính giữa phông nền. Trong sự yên tĩnh đó , pha lẫn một chút phong cách cổ xưa quỷ dị.
Lục Bạch pha màu vẽ , cậu không có phác họa đường cong trước , mà chỉ dùng một màu duy nhất , ở trên giấy vẽ từng chút tô xuống.
Nhìn từ xa , chỉ giống như một bố cục không có quy luật , nhưng thực nhanh , theo màu sắc không ngừng mở rộng , bức tranh trên bàn vẽ rốt cuộc cũng có hình thức ban đầu.
Tiếp thêm một bước chỉnh sửa , ngay cả đường nét uốn lượn trong bối cảnh cũng như những vết khắc nhỏ trên tượng thạch cao đều sinh động như thật. Phảng phất như ảnh chụp của camera , được phục chế đóng khung lồng kính.
Lục Bạch buông bút vẽ , vẫn chưa vừa lòng. Quả nhiên là lâu rồi không vẽ , kỹ xảo vẫn có nhưng rốt cuộc cũng chưa quen tay.
Lại nhìn thời gian , đã có chút muộn. Lục Bạch quyết định đi ăn cơm trước , buổi chiều lại đến. Ngẩng đầu , ngoài ý muốn phát hiện người lúc sáng vẫn còn ở đó. Chỉ là lúc này đã ghé vào bàn vẽ trước mặt ngủ mất.
Khuyết điểm duy nhất của phòng vẽ tranh hẻo lánh này chính là cách nhà ăn quá xa. Thời điểm Lục Bạch đi tới đã không còn đồ ăn gì cả , cậu đành đơn giản mua hai cái bánh bao ăn qua loa một chút.
Lục Bạch trong lòng khẽ tính toán , dụng cụ vẽ tranh tiêu tốn số tiền không nhỏ , cậu phải tính toán thật tỉ mỉ.
Vào lúc trở lại phòng vẽ , người thanh niên kia đã tỉnh ngủ ở một bên gọi điện thoại. Hắn dựa người trên lưng ghế , cặp chân dài chống trên mặt đất.
"Đã biết , trước ngày kia sẽ nộp lên."
"Không cần phải xen vào , tự tôi hiểu rõ."