Thế Thân Thượng Vị

Chương 31: Nhập động (H)




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

"Dạ." Cô gái đỏ mặt nhìn hắn, cô có chút kinh ngạc khi thấy người đàn ông nguyện ý làm dạo đầu lâu như vậy. Ở kiếp trước, khi cô quan sát các tỷ muội khác trong lâu tiếp khách, có rất nhiều vị khách mới cởi quần đã vác đao ra trận, cho dù là đêm đầu tiên cũng không ngoại lệ.

Cho nên có rất nhiều cô nương, sau khi trải qua đêm đầu tiên có khi còn không thể bước xuống giường.

Mà trong thanh lâu còn có quy định, khi khách nhân phá thân không thể la to, phải bảo trì tốt dung nhan xinh đẹp, khiến vị khách đó nhớ rõ khoảnh khắc xinh đẹp khi các nàng mất đi trinh tiết.

Thậm chí đây cũng là nội dung học tập của các nàng.

Cô đã từng bị ma ma dạy dỗ dùng ngọc thế chọc vào màng trinh từng lần từng lần, nhưng kỹ thuật của bà ta rất tốt, vô cùng cẩn thận nên không khiến cho cô ngoài ý muốn mất đi màng trinh.

Các nàng phải lần lượt thể nghiệm nỗi đau phá thân, để khi lâm trận, có thể dễ dàng thu hồi vẻ mặt, thậm chí đạt được trình độ khóc như hoa lê dính hạt mưa, không lộ ra vẻ mặt dữ tợn khiến người ta chán ghét.

Khi Lan Tâm còn đang hồi tưởng về quá khứ, người đàn ông đã nắm hai chân dài đặt ở bên eo, sau đó dùng một cái gối lót ở dưới eo cô. Quy đầu của hắn đặt ở cửa huyệt, đang vận sức chờ phát động.

Người đàn ông khẽ vuốt ve mặt Lan Tâm, nhìn vào đôi mắt cô nói, "Tuệ Tuệ nhìn cho kỹ, xem ai đã phá thân em."

"Tuệ Tuệ nói A Nghiêm mau tiến vào, giúp Tuệ Tuệ phá thân đi."

Hai mắt hắn đỏ đậm, lúc nàng đang chuyên chú nhìn cô, ép cô phải nói ra câu kia.

Nhưng Lan Tâm hiểu rõ, hắn nhìn cô, nhưng thật sự không phải nhìn cô.

Nhưng không sao cả, hắn cho cô rất nhiều, thoả mãn một cái yêu cầu nho nhỏ của kim chủ cũng không có vấn đề gì.

"A Nghiêm tiến vào, phá thân cho Tuệ Tuệ được chứ?"

"A!" Mới vừa dứt câu, thân dưới đã truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, khiến nước mắt Lan Tâm trực tiếp rơi xuống.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, thậm chí cô còn lo lắng một hồi nếu không khóc nổi cũng phải cố mà rặn cho ra vài giọt nước mắt.

Nhưng thời khắc khi bị hắn phá thân, một cơn đau tê tâm liệt phế kéo đến.

Rõ ràng kiếp trước đã trải qua chuyện này hơn trăm lần, nhưng không có lần nào đau như lần này cả.

Nước mắt thi nhau chảy xuống, "Ưm... hức đau quá, A Nghiêm, Tuệ Tuệ đau quá."

"Hu hu đau quá." Cô khóc giống như hoa lê dính hạt mưa, khiến ai nhìn cũng lấy làm thương tiếc.

"Ngoan, thả lỏng nào. Tuệ Tuệ chặt quá, A Nghiêm sắp bị em bẻ gãy rồi. Tuệ Tuệ, hít sâu, thả lỏng, đừng kẹp."

Lan Tâm đau không thở nổi, Thịnh Nghiêm Minh cũng không khá hơn là bao.

Hắn từng chơi qua không ít xử nữ, nhưng chưa từng chơi cái huyệt nào chặt như thế này.

Khó khăn lắm mới tiến vào được phần quy đầu thì cự long đã bị đường đi ngậm chặt, không thể di chuyển được, giống như muốn bấm gãy côn thịt của hắn ở bên trong.

"Đừng cử động, hu hu đau quá." Thiếu nữ... à không, bây giờ phải gọi là phụ nữ.

Lan Tâm nhìn hắn, trên mặt mang theo cầu xin, nước mắt từ bên trong hốc mắt chảy ra thành dòng.

"Được, tôi không di chuyển." Trong lòng mềm nhũn, Thịnh Nghiêm Minh hôn lên môi cô.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn một người phụ nữ.

Lúc trước, hắn vẫn luôn phân rõ những người phụ nữ có bề ngoài gần giống với "cô ấy" đâu là thật đâu là giả, nhưng lần này không hiểu tại sao, hắn giống như không phân biệt được, người trước mắt rốt cuộc là ai.

Nhìn cô khóc thương tâm đến vậy, hắn kiềm lòng không đậu mà hôn lên môi.

Đôi môi ấm áp của người đàn ông mạnh mẽ mút lấy mật dịch bên trong miệng cô, lưỡi to đẩy hai hàm răng khép chặt mở ra dễ như trở bàn tay, sau đó tiến quân thần tốc chơi đùa cái lưỡi đinh hương mềm mại.

"Thở nào, dùng cái mũi để hô hấp." Nói xong, lại tiếp tục hôn sâu.

Bàn tay to nắm lấy vú mềm, bầu vú ở trong tay hắn biến hoá thành đủ loại hình dạng, ngay cả hai đỉnh hồng mai cũng bị hắn ác ý lôi kéo.

Một tay khác của hắn kích thích hột le của Lan Tâm, ngón tay mang theo vết chai mỏng từng chút khiêu khích hạt đậu mẫn cảm.

Ba chỗ mẫn cảm trên người đều bị kích thích, lối đi giữa hai chân Lan Tâm bắt đầu phân bố ra dâm thuỷ, bôi trơn chỗ giao hợp của hai người.

"A... Ưm... A Nghiêm, Tuệ Tuệ có thể. Anh có phải rất khó chịu hay không? A... Anh trực tiếp làm Tuệ Tuệ đi, không sao đâu." Cô gái đau lòng nhìn thái dương tràn đầy mồ hôi của người đàn ông, giơ tay xoa xoa giúp hắn.

"Tuệ Tuệ của tôi sao lại ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy?" Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt tràn đầy đau lòng, khi cúi đầu lại nhìn thấy máu xử nữ chảy ra từ nơi giao hợp, lòng hắn lại càng mềm đến rối tinh rối mù.

Trong lòng Thịnh Nghiêm Minh yên lặng hạ quyết tâm, ngoại trừ tình yêu, cô muốn cái gì, có thể cho, hắn đều cho cô hết.

"Ưm... A Nghiêm, thao Tuệ Tuệ... A a a."

Cô hiểu chuyện phát ra lời mời.

"Đệch." Lúc này mà còn nhẫn nhịn thì hắn không phải là đàn ông.

"Bé dâm, đây là do em cầu xin đấy."

Nói xong, Thịnh Nghiêm Minh nắm lấy vòng eo mềm mại của Lan Tâm, sau đó trầm người xuống, cự long dài 28 cm không thương hương tiếc ngọc đã hoàn toàn đi vào bên trong vùng đất chưa một ai khai phá.

"A hu hu... đau."

"Đau cũng không thể dừng lại được, Tuệ Tuệ ráng nhịn một chút, lát nữa sẽ sướng ngay thôi." Người đàn ông kiên nhẫn lừa gạt cô.

"A a... ưm... thô quá, dài quá! Trướng lắm, đau..." Lời Lan Tâm nói lúc này đều là sự thật, người đàn ông này thật sự quá lớn.

So với gậy thịt và ngọc thế lớn nhất mà nàng từng nhìn qua ở kiếp trước, còn dài hơn một đoạn.

Do tập luyện thường xuyên nên eo bụng của người đàn ông cực kỳ hữu lực, lúc này hắn đang dùng động tác chín nông một sâu để kiểm tra đường đi.

Giống như một vị vương giả đang khai khẩn đất hoang, dùng lưỡi dao sắc bén dưới háng, từng tấc từng tấc đoạt lấy vùng đất thuộc về mình.

******************************************Dạo này thấy mình chăm chỉ quá, có hơi khum quen >