Thế Thân Thượng Vị

Chương 30: Thỉnh quân (H nhẹ)




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

"Ừm." Cô gái mắc cỡ đỏ mặt, nhỏ tiếng đáp lại.

"Tuệ Tuệ biết cách hầu hạ tôi như thế nào chưa?" Bàn tay to của người đàn ông đã bắt đầu không an phận.

Không khí cũng dần nóng lên.

"Buổi chiều Tuệ Tuệ có ngoan ngoãn cấy que tránh thai không?" Bàn tay to của đàn ông dao động trên lưng Lan Tâm, hắn mỉm cười nói nhỏ bên tai cô, cực kì giống một đôi tình nhân đang nỉ non.

Ai cũng không thể ngờ được, thời gian mà bọn họ quen biết, thậm chí còn chưa đến một ngày.

"Biết cái đó dùng để làm gì sao?" Ý cười của người đàn ông càng thêm mãnh liệt.

Mặt cô gái lúc này đã đỏ giống như chảy máu, "Biết".

"Tuệ Tuệ sao lại muốn cấy?"

Người đàn ông vẫn không muốn buông tha cô như cũ.

"Muốn tránh thai." Lúc này Lan Tâm đã thẹn thùng mà dúi đầu vào lồng ngực của người đàn ông.

"Tuệ Tuệ của tôi thật là thông minh."

"Tuệ Tuệ cấy que tránh thai thì có thể trần trụi mở chân cho A Nghiêm thao mỗi ngày, A Nghiêm sẽ làm tiểu huyệt của em không khép lại được, rót đầy tinh dịch bên trong. Tuệ Tuệ đêm nào cũng có thể ngậm lấy dương vật A Nghiêm đi ngủ, lại không phải mang thai, có thích không?"

Thịnh Nghiêm Minh đột nhiên ôm cô lên, Lan Tâm vội vàng bám lấy cơ thể hắn hệt như cây tầm gửi.

"Cùng nhau tắm rửa được chứ?" Người đàn ông phát ra mời.

Lan Tâm vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng đáp ứng.

"Thật ngoan." Hắn giống như đang dỗ một đứa bé, bàn tay to vỗ về lưng cô.

Người đàn ông vai rộng chân dài cao tới 1 mét 9 chỉ bước vài bước đã đi vào phòng tắm.

Hai người đều ăn ý mà không nói đến mấy chuyện linh tinh, đối với việc sắp sửa xảy ra, trong lòng cả hai đều biết rõ.

"Tự cởi hay là muốn tôi giúp em cởi?" Người đàn ông đè cô gái ở trên tường, cúi đầu nhìn cô, không cho phép né tránh.

"Em... em tự làm." Lan Tâm sợ hãi trả lời.

Người đàn ông buông cô ra, sau đó đứng trước mặt yên lặng nhìn cô.

Ngón tay mặc dù quấn băng gạc nhưng không hề có vẻ gì là mập mạp bắt đầu tháo từng cái cúc áo trên áo vest nhỏ.

Đối với nữ tử lớn lên tại chốn phong hoa tuyết nguyệt như Lan Tâm, cởi quần áo cũng là một môn học.

Đáng tiếc quần áo ở thời đại này kém hơn quần áo ở kiếp trước quá nhiều, sau này cô phải thiết kế lại mới được.

Bởi vì là mùa hè, không biết cố ý hay vô tình mà Lan Tâm không hề mặc áo sơ mi ở bên trong.

Khi cúc áo thứ hai của áo vest nhỏ được cởi ra, Thịnh Nghiêm Minh mới phát hiện có gì đó không đúng.

Bên trong cô chỉ mặc một bộ nội y.

Thịnh Nghiêm Minh lập tức có phản ứng.

Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, bắt đầu từ tối hôm qua, hắn hệt như một thằng nhóc chưa trải sự đời.

Có lẽ là do lâu rồi không được phóng thích dục vọng chăng.

Hoặc là, người trước mắt quá giống cô ấy...

Từng cái cúc áo được cởi bỏ, hiện ra cái rốn nhỏ nhắn đáng yêu, vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết như ẩn như hiện.

Giống như thẹn thùng, hoặc có lẽ cô muốn khống chế tiết tấu của cuộc chơi này, động tác của Lan Tâm càng về sau càng trở nên thong thả.

Nhưng cho dù chậm đến mấy, chắc chắn cũng sẽ đến lúc cởi xong. Chỉ với một cái lắc nhẹ, áo vest trị giá bốn vạn tệ trực tiếp rơi trên sàn phòng tắm, để lộ phong cảnh bên trong. Chiếc áo vest nằm trơ trọi trên nền nhà, không ai để ý tới nó.

Áo ngực ren màu đen nửa trong suốt bao lấy bộ ngực xinh đẹp 36D của cô gái, trước ngực là khe rãnh mê người, đen trắng đối lập càng khiến hai vú cô trở nên trắng nõn. Hai viên đậu đỏ thấp thoáng sau lớp ren đen mê hoặc người ta đến hái.

Vú to càng khiến vòng eo thon nhỏ trở nên nổi bật, hai cái hõm eo đáng yêu hãm sâu vào trong, hắn đang nghĩ tới hình ảnh bàn tay to của mình nắm lấy eo cô sau đó hung hăng lao tới.

Hầu kết của Thịnh Nghiêm Minh bất giác lăn lộn lên xuống, hắn cố nén dục vọng muốn xông lên mà lẳng lặng chờ đợi.

Lan Tâm nửa thẹn thùng nửa khiếp sợ giương mắt lên nhìn hắn, tay cô sờ soạng ở phía sau lưng, nhẹ nhàng lôi kéo vài cái, chiếc váy ngắn bao lấy mông tròn rốt cuộc cũng có chung số phận với chiếc áo vest nhỏ kia.

Quần lót ren nhỏ nửa trong suốt dán sát, bao bọc vùng đất hoang chưa một ai khai thác của cô, cách một lớp vải dệt, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng xinh đẹp của đoá hoa bên trong.

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt hắn như đang thúc giục cô nhanh lên.

Sau khi Lan Tâm bị hắn bắt được, cũng không định để hắn nhịn nữa.

"A A Nghiêm."

Một tiếng kêu này của cô trực tiếp khiến hạ thể Thịnh Nghiêm Minh ngẩng cao đầu, làm phía dưới quần tây trở nên căng phồng.

"Hửm?" Hắn muốn lưu giữ hồi ức tốt đẹp cho cả hai, cũng coi như đây là lần đầu tiên cùng "cô ấy" trải qua cá nước thân mật, cho nên không muốn nóng vội mà doạ cô sợ hãi.

"Anh... anh có muốn cởi giúp Tuệ Tuệ không?" Đầu thiếu nữ lúc này giống như hận không thể chôn ở trong ngực Thịnh Nghiêm Minh, nhưng cô lại lớn mật mời gọi hắn.

"Đùng" một tiếng, Thịnh Nghiêm Minh chỉ thấy như có một luồng khí nóng ập tới trên đỉnh đầu, nóng đến mức làm hắn không thở nổi.

Rõ ràng bên trong phòng tắm cũng có gắn điều hoà.

Hắn khàn giọng lên tiếng, sau đó tiến lên ôm lấy Lan Tâm, "Được."

"Bộ quần áo này là trợ lý Chu chọn cho em sao? Ánh mắt tốt hơn Tuệ Tuệ nhiều." Tiếng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu, tất nhiên hắn đã nhìn thấy mấy bộ đồ "bảo thủ" mà Lan Tâm mua, cho nên mới mở miệng trêu ghẹo cô.

Lan Tâm mắc cỡ đỏ mặt, nhưng vẫn lớn mật hỏi, "A Nghiêm thích em mặc cái này không?"

Thịnh Nghiêm Minh nhướng mày, có chút bất ngờ trước lá gan của cô, nhưng vẫn thành thật nói, "Đúng vậy, Tuệ Tuệ mặc cái này, A Nghiêm vừa nhìn dương vật đã cứng ngắc."

Nói xong, hắn lập tức cầm lấy tay cô kéo khoá quần, khiến cô cảm nhận được sự cứng rắn của tiểu A Nghiêm dưới lớp quần lót.

"A... nóng quá." Lan Tâm kinh ngạc hô lên.

"Chỉ nóng thôi ư? Xem ra dương vật của tôi vẫn chưa đủ nỗ lực, vẫn chưa cứng rắn lắm." Người đàn ông trêu đùa.

"Không phải, nó rất cứng." Lan Tâm thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tới đây, sờ nó, tay Tuệ Tuệ rất tốt, cần phải tiếp xúc với nó nhiều hơn có biết không? Hôm nay tôi sẽ buông tha cho tay nhỏ của Tuệ Tuệ." Người đàn ông ra lệnh nói.