Bên trong sương phòng Doanh Nguyệt lâu, Duẫn Hạo vẫn chăm chú ngồi bên giường của Tại trung, cau mày trầm tư.
Tại trung đã hôn mê được năm ngày rồi, chút dấu hiệu chứng tỏ y hồi tỉnh cũng không có, nhiều lần phải mời lão lang trung ghé qua, nhưng lão lại nói y không có việc gì, chỉ có mình Duẫn Hạo là lo lắng như ngồi trên đống lửa. Nhát kiếm đó là do hắn đâm, đương nhiên bản thân Duẫn hạo biết nó nghiêm trọng đến mức nào, chỉ đến khi Tại Trung tỉnh lại, may ra hắn có thể an lòng.
"Duẫn Hạo... Đừng giết Hữu Thiên... Đừng giết hắn..." Tại Trung thậm chí còn nói mớ khi hôn mê.
Bàn tay đang lau mồ hôi cho Tại Trung thoáng chốc khựng lại giữa không khí, hàn quang dần dần lóe lên trong đáy mắt.
Suốt mấy ngày hôn mê, Tại Trung chỉ một mực nói ra câu nói đó. Mà chỉ vì câu nói đấy, toàn bộ yêu thương mà Duẫn Hạo dành cho Tại Trung như bị cuồng phong quét sạch, chẳng còn lại dù chỉ một vết tích. Hai năm qua hắn vì kiếm tìm Tại Trung mà hao tổn biết bao tâm trí, còn trong tâm trí y lúc nào cũng nhớ đến tên Phác Hữu Thiên kia! Đã như vậy, ta cần gì phải lo lắng, thương tiếc ngươi làm gì, là ngươi đã phản bội ta trước, bởi thế đừng có trách người khác vô tình! (Ai!!! Biết ngay "đầu đá" mà yêu "đầu gỗ" thì chỉ có choảng nhau vỡ đầu mới hiểu nhau a =.=!!!)
"Nước... Nước..." Tại Trung khẽ nói trong mơ hồ.
"Tại Trung, ngươi nói cái gì?" Nghe thấy Tại Trung không còn nhắc đến tên Hữu Thiên nữa, Duẫn Hạo vội vàng đến thật gần ghé tai sát vào môi y, tỉ mỉ nghe lời Tại Trung nói.
"Nước... Ta khát... Nước..." Tại Trung chỉ có thể thì thào nói từng dời dạc.
"Ngươi muốn uống nước sao? Được, ta lấy ngay cho ngươi." Duẫn Hạo vừa nói, vừa vội vàng rót một chén nước, rồi cẩn thận đưa đến bên môi Tại Trung.
"Uống chậm một chút, cẩn thận không sặc." Duẫn Hạo cẩn thận tỉ mỉ giúp Tại Trung uống nước, hắn rất sợ y bị sặc, nhưng lại không phát giác ra ánh mắt mình đã nhu hòa đi rất nhiều.
Uống xong chén nước, Tại Trung dường như đã thoải mái hơn, thở ra một hơi dễ chịu, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra.
"Ngươi tỉnh rồi." Trông thấy Tại Trung mở mắt, tia kinh hỉ lóe lên tận sâu nơi đáy mắt Duẫn Hạo, nhưng không hiểu vì sao ngay lập tức biến mất trong vực sâu thăm thẳm ấy, không còn chút dấu vết.
"Duẫn Hạo." Tại Trung vừa hồi tỉnh sau thời gian dài hôn mê, đầu óc vẫn còn mơ hồ, như có lớp sương mỏng che ngang tầm mắt, mờ mịt nhìn xung quanh "Đây là chỗ nào?"
"Doanh Nguyệt lâu." Duẫn Hạo hờ hững trả lời y.
"Doanh Nguyệt lâu?" Tại Trung bắt đầu nhớ lại ký ức trước khi bị hôn mê, sau giây lát sửng sốt, ngay lập tức mở miệng: "Ta chưa chết sao?"
"Thế nào? Ngươi rất muốn chết sao?" Duẫn Hạo nheo mắt lại nhìn Tại Trung.
Tại Trung nhìn thấy đôi mắt băng lãnh đến cực điểm kia của Duẫn Hạo, thoáng chốc trái tim như bóp nghẹt. Chẳng thà y chết đi, bởi vì chỉ có con đường đó mới giúp y không phải đối mặt với Duẫn Hạo, cũng như không phải chịu đựng sự lạnh lùng ấy. Tại Trung vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc Duẫn Hạo chính tay rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể mình, lúc đó người có bao nhiêu lo lắng cùng khẩn trương, mà hiện tại, dường như dáng vẻ ấy chưa từng hiện hữu, nếu như có cách khiến thời gian quay trở lại, khoảng khắc đó, thực sự y đã rất hạnh phúc. Càng suy nghĩ, Tại Trung chỉ càng thấy thống khổ len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm can mình.
Thương thế của Tại Trung rất nghiêm trọng, do đó chỉ cần khẽ động chân khí, nội thương sẽ bị ảnh hưởng. Bỗng nhiên cảm giác tanh tanh ở đâu kéo đến bao trùm cuống họng, Tại Trung vừa hé miệng liền nôn ra tiên huyết.
Duẫn Hạo thấy thế trái tim liền giật thót, vội vàng vận công giúp Tại Trung ổn định lại chân khí.
"Ngươi thấy thế nào?" Tia lo lắng chẳng thể giấu diếm tràn đầy đôi mắt Duẫn Hạo, cặp lông mày tự lúc nào đã dính liền vào nhau.
Tại Trung thần sắc đã trắng bệch như tờ giấy, chỉ có thể khe khẽ lắc đầu, ngay cả khí lực để nói nên lời cũng không có.
"Lúc này ngươi đừng mơ tưởng đến việc gì khác, lo dưỡng thương cho thật tốt, sau đó chúng ta trở về Minh trang." Duẫn Hạo vừa nói bàn tay vừa lau đi sắc đỏ bên khóe miệng Tại Trung.
"Duẫn Hạo." Tại Trung đưa tay nắm chặt lấy góc áo của hắn "Ngươi sau này... Đừng đi kiếm chuyện với Hữu Thiên nữa được không?" Tại Trung sợ hãi dò hỏi. Y biết mình cực lực không nên hỏi Duẫn Hạo vấn đề này, nhưng lo lắng nôn nao khó nhịn trong lòng khiến y rất khó chịu, rất sợ Hữu Thiên xảy ra chuyện gì.
"Kim-Tại-Trung." Gương mặt Duẫn hạo so với lúc nãy vẻ âm trầm ngày càng rõ ràng "Trong đầu người thực sự chỉ có một mình Phác Hữu Thiên thôi, có đúng không?"
"Ta..." Tại Trung không biết nên trả lời thế nào cho phải, nhiều lúc y thực sự không thể hiểu nổi, Duẫn Hạo rõ ràng không thương y, vì sao lại để ý chuyện y quan tâm người khác?
"Ngươi làm sao? Trả lời đi!" Duẫn Hạo tức giận trừng mắt nhìn Tại Trung, y đã vì Phác Hữu Thiên lấy thân đỡ kiếm thiếu chút nữa là mất mạng, ngay cả trong lúc hôn mê y vẫn nhớ đến tên Phác Hữu Thiên kia, những chuyện như vậy cũng đủ để đẩy cơn cuồng nộ trong hắn tới giới hạn, thế mà Tại Trung mới vừa tỉnh lại cư nhiên lo lắng hỏi thăm Phác Hữu Thiên, đến mức này thì Duẫn Hạo hắn chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa.
"Ngươi tức giận chuyện gì? Khụ... Khụ... Ta bất quá tùy tiện hỏi vài câu thôi." Tại Trung khép mặt gục mặt xuống, yếu ớt thở hổn hển.
Duẫn Hạo trông thấy bộ dạng đó của Tại Trung, dù trong lòng lửa giận ngập tràn cũng không muốn trút lên người y, dù sao Tại Trung mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn rất suy yếu, cần sự chăm sóc chu đáo và tỉ mỉ.
"Muốn Phác Hữu Thiên không xảy ra chuyện gì thì từ nay về sau đừng để ta nghe thấy ngươi gọi tên của hắn! Còn nữa, mau mau dưỡng thương cho tốt, còn cùng ta quay về." Nói xong lời cuối cùng ngữ khí của Duẫn Hạo đột nhiên trở nên ôn nhu đi rất nhiều "Ngươi đói bụng chưa, ta sai người đi làm điểm tâm cho ngươi." Duẫn Hạo đứng dậy dời đi.
"Duẫn Hạo." Tại Trung vẫn cúi đầu khẽ gọi Duẫn Hạo quay lại.
"Có chuyện gì?" Duẫn Hạo quay người lại, nghi vấn nhìn Tại Trung.
Tại Trung miệng đã hé ra, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể cất lên lời.
"Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi là, ta không thích ăn quá ngọt thôi." Nói xong, Tại Trung nhín thở chờ đợi những câu nói châm biếm của Duẫn Hạo. Người thể nào cũng nói một con rối như ta lấy tư cách gì mà kén cá chọn canh cho mà xem, Tại Trung cười khổ trong lòng.
"Ta biết, ta cũng thích đồ ăn cay giống ngươi mà." Duẫn Hạo nói xong, chính bản thân lại thấy sửng sốt. (Trong truyện dạ dày hạo ca no có vấn đề???)
Tại Trung nghe hết câu cũng ngạc nhiên đến độ hai mắt mở to, người vẫn còn nhớ rõ sao?!
"Bất quá đồ ăn có vị cay không thích hợp với tình trạng hiện tại của ngươi, ta sẽ bảo người nấu cháo cho ngươi." Duẫn Hạo nói xong xoay người ra khỏi phòng.
Duẫn Hạo đi rồi, Tại Trung vẫn ngơ ngác nằm trên giường, y thật sự không nghĩ tới, Duẫn Hạo còn nhớ rõ khẩu vị ưa thích của mình, y đã cho rằng, từ lâu người đã sớm quên rồi.
Không thể không nhắc thêm, thái độ ngày hôm nay của Duẫn Hạo đối với y tuy rằng vẫn có vài phần lãnh đạm, nhưng so với trước đây thì đã ôn hòa đi rất nhiều. Là do mình bị trọng thương sao, nếu như vì thụ thương mà có thể được hưởng một chút quan tâm của Duẫn hạo, vậy ta tình nguyện cả đời này bệnh nhược, vĩnh viễn không hồi phục.