"Đại ca, trước khi vết thương của huynh hồi phục, đừng có đi lung tung có được không!" Hữu Hoán lại một lần nữa dìu Hữu Thiên quay lại giường, vẻ mặt thực đáng sợ.
Hữu Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn đệ đệ của mình.
"Hữu Hoán, Tại Trung lúc này có thể bị nguy hiểm, đệ biết hay không?"
"Huynh mà đi tìm thì đúng là có nguy hiểm đó! Người kia thật sự rất lợi hại, hắn sẽ giết huynh mất. Đại ca, huynh đừng khiến đệ lo lắng nữa có được hay không?" Ý cầu xin đã tràn ngập trong đáy mắt Hữu Hoán, thương xót đã khiến gương mặt rầu rĩ đi rất nhiều "Đệ đương nhiền là biết Tại Trung ca nằm trong tay người kia có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng đệ có cảm giác hắn sẽ không làm tổn hại huynh ấy, lúc lỡ tay đâm Tại Trung ca bị thương chẳng phải bộ dáng người kia chính là vô cùng lo lắng sao?"
"Hữu Hoán, đệ không hiểu, Tại Trung lúc này thực sự rất nguy hiểm, có một số chuyện đệ chẳng thể nào biết được." Hữu Thiên nói xong vẻ mặt lo lắng lại tăng thêm vài phần. Hắn không thể quên được bộ dạng đáng sợ của Tại Trung khi ở trong sương phòng ngày hôm đó, Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn có thể khiến Tại Trung khốn khổ, hiện tại y còn bị thương nặng, nhỡ đâu Trịnh Duẫn Hạo dở chứng lên cơn lại làm trò đó với y chưa kể những chuyện vân vân khác, như thế chẳng phải muốn lấy mạng của Tại Trung sao. (Ôi!!! Thiên ca a.. .Anh cũng đen tối quá đấy)
"Đại ca! Trong mắt huynh không nên chỉ có duy nhất mình Tại Trung ca có được không! Chẳng lẽ cả đệ và Yên Vũ các huynh đều muốn vứt bỏ hay sao? !" Lệ ngân đã đong đầy trong mắt Hữu Hoán.
"Hữu Hoán." Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài "Lẽ nào đệ muốn ta bỏ mặc Tại Trung hay sao?"
"Chí ít phải chờ đến khi thương thế của huynh tốt hơn đã, với tình trạng hiện tại huynh có thể làm gì chứ? Chả lẽ huynh muốn Tại Trung ca một lần nữa phải lấy thân ra đỡ kiếm cho mình sao?" Hữu Hoán không chịu từ bỏ.
"Ta..." Hữu Thiên liền cứng họng không nói nên lời.
Không sai, ngay cả khi không bị thương hắn cũng chẳng thể đánh lại Trịnh Duẫn Hạo, hiện tại lại càng không xứng làm đối thủ của hắn. Thế nhưng, bản thân chỉ nằm yên một chỗ không làm gì, Hữu Thiên thực sự khó chịu sắp điên luôn rồi. Hắn không cam lòng giương to mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo mang Tại Trung đi như vậy.
"Đại ca, kỳ thực huynh không cần quá lo lắng, bởi vì Tại Trung ca bị thương, cho nên Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa dời khỏi đây, tất cả bọn họ giờ đang ở trong Doanh Nguyệt lâu, đệ đã thăm dò qua, thương thế của Tại Trung ca đã ổn định phần nào rồi, không có việc gì đâu, huynh trước tiên nên an tâm dưỡng thương, còn về các chuyện khác, chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết sau đi." Hữu Hoán giảng giải liền một hơi.
"Hữu Hoán, cảm ơn đệ." Hữu Thiên nghe Hữu Hoán nói xong, rốt cuộc có thể an tâm một chút.
"Cảm ơn cái gì a. Đệ cũng rất quan tâm đến Tại Trung ca mà. Đệ đã sớm coi huynh ấy như người một nhà rồi." Hữu Hoán cười cười "Mong là đại ca của đệ nỗ lực hết mình, khiến huynh ấy thực sự biến thành người của Phác gia chúng ta." Hữu Hoán chớp chớp mắt nhìn Hữu Thiên.
"Chính là nên đưa Tại Trung trở về đây trước rồi mới nghĩ sang chuyện khác a." Hữu Thiên lắc đầu chán nản.
"Quay lại chuyện này, đại ca, rốt cuộc người kia và tại Trung ca có quan hệ gì vậy? Vì sao lại muốn bắt Tại Trung ca đi với hắn?" Đây là chuyện mà Hữu Hoán đến giờ vẫn không giải thích nổi.
"Ta cũng không rõ lắm." Ánh mắt Hữu Thiên rõ ràng đã thâm trầm đi vài phần.
Từ khi quen biết nhau đến tận bây giờ, TạiTrung chưa từng mở miệng nói qua về quá khứ của y. Nguyên nhân gì khiến y bỏ trốn khỏi Minh trang, chuyện gì đã xảy ra giữa y và Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung chưa bao giờ nhắc tới. Nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định, chính là Tại Trung yêu Trịnh Duẫn Hạo sâu sắc, đã yêu đến mức không có cách nào kềm chế bản thân. (Anh biết mà vẫn làm hòn đá cản đường sao??? Đổi tên thành Thạch đi cho rồi >.
Tại trung, rốt cuộc lần này, ta nên đoạt lại ngươi từ trong tay Trịnh Duẫn Hạo, hay nên để ngươi đi cùng hắn?