Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 7




"Mày? Thắng?" Nhóm Tần Phi cười như thể nghe thấy một trò đùa lớn nào đó: "Hahahahahaha! Bà Cố, bà vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

Phong Lê quá lười quan tâm đến đám chó ngu ngốc này, vì vậy nhướng mày nhìn Doãn Tương Kiệt: "Sợ sao?"

"Tao sợ mày sao? Đùa cái gì thế?" Doãn Tương Kiệt lập tức bị khiêu khích, chế nhạo: "Nếu mày thua thì sao?"

Phong Lê dửng dưng đáp: "Tùy mày xử lý"

"Này, Lê Tử! Cậu bị điên à?" Trần Vĩ Nhạc ngạc nhiên không thôi.

"Hahaha!" Doãn Tương Kiệt không nhịn được cười: "Được, đến lúc đó ở trên sân thể dục mày phải cởi hết quần áo và chạy ba vòng cho tao. "

"Chờ đã, nhưng cuộc thi chỉ có giải nhất, nhì, ba...?" Một cô gái đặt câu hỏi.

Vạn nhất nếu Phong Lê và Trần Vĩ Nhạc không giành được giải thưởng thì sao?

Thiếu niên giễu cợt: "Ta nói có thể thắng là có thể thắng."

Sau khi tan học, Phong Lê và Trần Vĩ Nhạc đến căng tin của trường để ăn tối, Trần Vĩ Nhạc trong suốt quá trình đều bộ dáng tâm sự nặng nề: "Lê Tử, cậu thực sự muốn thi đấu à?"

Phong Lê không rảnh trả lời, cậu cầm hộp cơm vẻ mặt trịnh trọng, trong đó có canh sườn heo thơm phức.

"Lê nhi, cậu so cái gì? Ca hát hả?"

"Hừ." Phong Lê lơ đãng đáp, cõi lòng đầy cung kính nhấp ngụm đầu tiên, lộ ra vẻ vô cùng hưởng thụ, đợi đến khi uống canh xong, sườn dưới đáy bát được nhấm nháp sạch sẽ, mới chính thức bắt đầu ăn đồ ăn trong bát.

"Lê nhi, vừa rồi tớ đã nghĩ tới. Hay cậu tạm thời nghỉ ốm đi? Lão sư có thể hiểu được, cũng sẽ không trách cậu..."

"..." Phong Lê một tiếng có lệ cũng không có, cậu chuyên tâm ăn cơm, có trời mới biết cậu đã bao nhiêu năm không an ổn ngồi ăn rau quả tươi như vậy.

Còn có thịt, à, thịt! Thịt tươi mới, thật đúng là Thiên Đường!

"Fuck, Phong Lê! Cậu làm sao chỉ lo ăn thế?!" Trần Vĩ Nhạc không chịu nổi rú lên: "Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Đồ khốn kiếp Doãn Tương Kiệt rõ ràng là muốn chỉnh cậu đó"

"Cậu im lặng chút coi, ăn xong lại nói."

Phong Lê đưa tay lên chặn khuôn mặt đang rít gào của Trần Vĩ Nhạc.

Bây giờ dù là Thiên Hoàng Lão Tử cũng không thể quấy rầy cậu ăn!

Phải nói đồ ăn trong nhà ăn của trường Nhất Trung không tệ, có hai món thịt, hai món chay, canh và cơm thì miễn bàn, Phong Lê sau khi ăn xong, lại dùng canh tráng chén cơm, ăn đến say sưa ngon lành, sạch sẽ, một hạt cơm cũng không bỏ sót.

Sau bữa ăn, cậu vỗ về cái bụng tròn vo của mình, nhìn cái bát trống rỗng trên bàn không thỏa mãn ợ một cái, sau đó cầm cốc lên đi rót cốc nước ấm, trở về ngồi xuống mới chậm rãi nói, "Tôi đều không sợ, cậu gấp cái gì?"

Trần Vĩ Nhạc lập tức mở to mắt: "Moá, nếu cậu thua thì phải cởi truồng chạy trong trường đó"

Phong Lê ngồi ở trên ghế, híp mắt cười: "Hắn nếu thua sẽ gọi tôi là ba."

Trần Vĩ Nhạc: "..."

"Thật ra có chút thua thiệt..." Phong Lê chống cằm, lông mi hơi cong rủ xuống, suy nghĩ một chút, trong đôi mắt đen mang theo một chút ý cười xấu xa: "Hắn ta hẳn nên gọi tôi là Ông nội."

"..."

Trần Vĩ Nhạc cạn lời, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với cậu: "Lê Tử, nếu là trò chơi nhỏ thì không sao. Trận đấu tối nay rất hoành tráng. Có rất nhiều lãnh đạo nhà trường và phụ huynh học sinh đến tham dự."

Nhìn vẻ mặt cậu nửa hiểu nửa không, anh nói thêm: "Tháng này là tháng kỷ niệm thành lập trường nên nhà trường đã mời rất nhiều sinh viên tốt nghiệp và phụ huynh đến tham gia hoạt động".

Phong Lê uống nước, thản nhiên nói: "Ồ."

Trước đây cậu không quan tâm đến những thứ này, không quan tâm đến trường học, cuộc thi hay điểm số, khi yêu trong đầu cậu chỉ nghĩ về Cố Tử Hoa như thế nào làm sao.

"Oh shit! Lê Tử, cậu có ngốc không? Tên khốn Doãn Tương Kiệt đó đang cố tình muốn chỉnh cậu đó" Trần Vĩ Nhạc nhìn Phong Lê vẻ mặt mờ mịt, quả thực là lo lắng cho bạn tốt ngốc bạch ngọt này, vô cùng đau đớn nói: "Cậu mau đi tìm thầy xin nghỉ bệnh đi, còn kịp. "

"Được" Phong Lê thật sự không muốn bị Trần Vĩ Nhạc đuổi theo niệm chú, cho nên chỉ có thể tạm thời đáp ứng, mới có thể bên tai thanh tịnh mà uống xong ly nước.

Sau khi ăn uống xong, Phong Lê trước tiên trở về ký túc xá lấy iPad, máy tính bảng của cậu là do Cố bá mẫu khi khai giảng đưa cho, giá trị vài vạn, công năng cường đại, kết nối con chuột cùng bàn phím là có thể dùng như laptop.

Trường của bọn họ không cho phép sinh viên nội trú mang máy tính, iPad và những thứ khác đến trường, cũng không có Internet trong ký túc xá.

Cậu trước kia lén dùng nó xem video, nghe nhạc,... Hầu hết thời gian, cậu đều cho bạn cùng phòng mượn chơi game offline, thật sự rất lãng phí.

Lúc cậu trở về, iPad của cậu đang bị hai người bạn cùng phòng sử dụng, cả hai vừa ăn que cay vừa chơi game, màn hình dính đầy dầu, nhìn cậu lấy iPad về còn rất không vui, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi nói cậu không phải có điện thoại sao? Dùng trò chuyện tốt như vậy thì lấy iPad làm gì, thật lãng phí. "

"Đúng đấy, cho chúng ta mượn chơi chút thôi, dù sao Cố gia có tiền thế kia, lại keo kiệt như vậy sao?"

Câu nói kinh điển "Tôi yếu tôi có lý".

Phong Lê vừa ăn no tâm tình không tệ, chẳng thèm đoái hoài đến hai người, dùng khăn giấy lau màn hình, rồi cầm lấy máy tính bảng rời đi.

Tiếp đến cùng Trần Vĩ Nhạc về nhà để lấy nhạc cụ.

Trần Vĩ Nhạc là học sinh ngoại trú. Vì để cho hắn yên tâm đi học, bố mẹ hắn đã mua một căn hộ ở tiểu khu bên cạnh trường. Mẹ hắn là một người phụ nữ của gia đình. Ban ngày chơi mạt chược dạo phố mua sắm, tối về nấu cơm giặt quần áo đốc thúc hắn học tập, còn ba ngẫu nhiên đến xem.

Bốn giờ chiều, khi cả hai từ căn hộ trở lại trường học, một hàng dài xe sang đã đậu trước cổng trường, thu hút không ít người đến xem, cùng chụp ảnh.

Khi Phong Lê quan sát xung quanh, cậu phát hiện ra sau lưng mình có một chiếc Maybach màu đen trông rất quen thuộc.

Đúng như cậu đang suy nghĩ, cánh xe cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang xám đen bước ra khỏi ghế lái.

Nam nhân dáng người cao, ngũ quan thâm thúy, khóe miệng nở nụ cười, cao quý ưu nhã, nhưng nét mặt lại rất lạnh lùng, có thể thấy được hắn tâm tình không tốt, giữa mày tràng ngập thiếu kiên nhẫn.

Đó là Cố Tử Hoa.

Chậc, vậy mà đến thật?

Phong Lê không chút do dự quay người, lôi kéo cánh tay Trần Vĩ Nhạc rời đi.

"Sao vậy?" Trần Vĩ Nhạc không nhìn thấy Cố Tử Hoa, không biết tại sao.

"Tôi sợ ở đây tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng." Phong Lê vẻ mặt âm trầm.

Trần Vĩ Nhạc: "..."

Phong Lê hôm nay không chỉ kỳ lạ, mà còn có chút đáng sợ.

Hai người vào giảng đường còn quá sớm, chỉ có hơn chục người đến.

Trần Vĩ Nhạc là khách quen của cuộc thi kiểu này, ngay khi anh bước vào khu vực thi đấu, rất nhiều người cùng anh chào hỏi, một số còn nhìn Phong Lê.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

Đại khái cảm thấy cậu hơi quen mắt.

Nhờ phúc của đám người Doãn Tương Kiệt, Phong Lê được coi là một nửa nổi tiếng trong ngôi trường này. Khi mới nhập học, cậu liền bị chế giễu trên diễn đàn của trường, 【 mọi người mau tới nhìn, dựa vào bán mình gả vào hào môn Cố phu nhân 】 còn kèm ảnh chụp.

Vì ngoại hình nổi bật nên không ít người nhớ mặt, Phong Lê khi mới vào trường đã bị chỉ chỉ trỏ trỏ, ở sau lưng xì xào bàn tán, bây giờ đã hai tháng trôi qua, thế nhưng đều còn ấn tượng.

Quả nhiên, ngay khi Phong Lê ngồi xuống với Trần Vĩ Nhạc, một người nào đó ở hàng ghế đầu liền nhận ra, lôi kéo đồng bạn bên cạnh: "Nhìn xem, đây không phải là Cố phu nhân sao?"

"Hả?"

"Cậu quên rồi à? Cái người dựa vào Cố gia để vào trường học chúng ta ấy!"

"Moá, vậy hả? Hèn gì thấy quen quen."

"Đừng nói với ta, so với ảnh chụp còn đẹp hơn, giống như búp bê trắng nõn sạch sẽ, rất có khí chất kiêu ngạo."

"Búp bê? Búp bê gì? Haha, búp bê bơm hơi hả?"

"Hì hì - cậu ta là vị hôn phu của Cố đại thiếu gia, cậu dám lên sao?"

"Có gì mà không dám? Cậu ta gả vào Cố gia chẳng phải chỉ vì tiền sao? Đưa cho cậu ta mấy nghìn tệ, cậu ta sẽ lập tức lột sạch quần áo như một con chó cái rồi nằm trên giường van xin lão tử thao." (=]]])

"Này, Xương Thiệu, Hà Uý, các ngươi đang nói về ai vậy?"

"Hả, không biết sao? Có thấy hàng phía sau không? Người ban nhất là vịt hoang muốn gả vào hào môn, tuổi còn nhỏ mà chạy đi chỉnh dung, trước kia hình như là thiếu gia trong hội sở, cái loại bồi ngủ ấy, Cố Tử Hoa thấy hắn đáng thương nên bao hắn, không biết dùng bùa mê thuốc lú gì, làm Cố đại thiếu gia cùng hắn đính hôn. "

"Wow, không thể nào? Trường chúng ta sao có thể có loại người này!"

"Ngươi đừng không tin, là thật, bạn của bạn tôi là bạn học sơ trung của nó. Con vịt này trong kỳ tuyển sinh cấp 3 chỉ đạt 200 điểm. Nếu không phải hắn leo lên Cố gia, thì thứ rác rưởi như nó làm sao đến trường học chúng ta."

"Chậc, thật không công bằng. Chúng ta những người đã liều mạng huấn luyện để vào được trường Nhất Trung với thành tích chuyên môn xuất sắc. Vậy mà một số người chỉ dựa vào mặt liền có thể, thật kinh tởm."

"Không phải sao? Còn nhỏ học không tốt, không biết học sinh giỏi nào đã bị cậu ta chiếm danh ngạch. Thật là kinh tởm, oẹ--"

Lúc đầu bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng sau đó càng ngày càng lớn giọng nói, nhiều người xung quanh nghe thấy, thường xuyên quay đầu nhìn trộm cậu.

Ánh mắt tràn ngập ác ý không che giấu.

Phong Lê lại giống như không nghe thấy, thờ ơ ngồi trên ghế, đặt iPad lên đùi, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím.

Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, đường nét khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt dưới ánh huỳnh quang màu trắng.

"Này, Lê Tử, nếu không cậu trở lại khán phòng bình thường đi." Trần Vĩ Nhạc cho rằng cậu không nghe thấy, tốt bụng đề nghị: "Đợi lát nữa thi đấu xong, cậu ở cửa Nam chờ tớ"

"Không cần" Phong Lê lắc đầu: "Ở đây thuận tiện."

Cậu cúi đầu gõ bàn phím vài cái để mở khóa mật khẩu Wifi, sau đó dễ dàng hack vào máy tính điều khiển của khán phòng, cậu tìm được tên của Xương Thiệu và Hà Uý từ trong thư mục đã được sắp xếp trước mắt mình, đôi mắt híp híp, lộ ra vài phần nghiền ngẫm.

Đúng, cậu lúc trước vào trường này đúng thật là vì Cố gia, nhưng tại sao cậu không biết mình đã phẫu thuật thẩm mỹ vậy, làm qua vịt, thi cấp ba chỉ đạt hơn 200 điểm?

Nếu đổi lại là nữ, có phải nói cậu phá thai, sẩy thai, làm gà không?

Thời buổi này bịa đặt chửi bới người khác không cần bằng chứng, toàn há miệng là có thể thoải mái nói thế nào cũng được.

Phong Lê mở phần âm thanh đệm của hai người, tiện tay thay phần đệm của họ bằng "Hai Con Hổ" và "Ngôi Sao Nhỏ".

A, nếu đã trải qua quá trình khắc khổ luyện tập, thay âm xướng chắc không có vấn đề đi?

Làm xong những việc này, những người khác cũng lần lượt đến, ngồi đầy hơn phân nửa kháng phòng, trong đó còn có rất nhiều giáo viên, mấy học sinh tám nhảm tin đồn bát quái mới ngậm miệng.

Doãn Tương Kiệt, cùng đám người Tần Phi đến sau cùng, lẫm lẫm liệt liệt ngồi sau lưng hai người, dùng chân đá vào ghế của Phong Lê, kêu ngạo nói: "Cố phu nhân, bà chuẩn bị khỏa thân chạy chưa?"

"Lê Tử trong người..." Không thoải mái, Trần Vĩ Nhạc đang định lấy cớ nghỉ ốm.

Phong Lê đóng máy tính lại, nhìn cũng không nhìn ra phía sau, giơ tay ngắt lời hắn, lãnh đạm nói: "Đừng để ý tới chó sủa."

Năm phút sau, thi đấu bắt đầu.

Đầu tiên là lời khai mạc của hai người dẫn chương trình, một nam và một nữ, cảm ơn nhà trường cảm ơn lãnh đạo, cám ơn các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đã trở về trường tham gia các hoạt động lễ kỷ niệm, sau đó mời hai hoặc ba đại diện phát biểu.

Nội dung bài phát biểu vừa dài vừa chán, Phong Lê nghe đến kém chút nữa ngủ thiếp đi.

Sau ít nhất nửa giờ giày vò, thi đấu mới chính thức bắt đầu.

Học sinh của toàn bộ các trường trung học phổ thông tham gia cuộc thi này, từ thấp đến cao, đầu tiên là học sinh trung học.

Có ca hát, kéo đàn violon, có thổi kèn, còn có đàn dương cầm và chơi trống.

Chương trình diễn ra khá thú vị nhưng đối với Phong Lê, người đã gặp qua không ít trường hợp thì thực sự rất nhàm chán, cậu nhìn nhìn liền bắt đầu thất thần, vì vậy dứt khoát lấy iPad ra tiếp tục xem tin tức.

Ở trong một thế giới khác quá lâu, cậu gần như đã quên thế giới này là như thế nào, cậu cần phải thích ứng một chút.

Trong thời gian này, Cố Tử Hoa cũng gọi điện cho cậu.

Kể từ khi đính hôn được một năm, số lần chủ động liên lạc với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, có việc đều là trợ lý thu xếp, bình thường giao tiếp trên Wechat, cơ bản là Phong Lê nói mười câu, đối phương chỉ đáp có một câu.

Nội dung của câu trả lời về cơ bản là "Ừm, tốt, à."

Bởi vậy, nếu là đặt ở trước kia, đối phương chủ động liên hệ với cậu, Phong Lê hẳn là sẽ vui sướng nhảy dựng lên.

Mà bây giờ, haha, cậu cúp điện thoại tiện tay kéo đen.

Cố Tử Hoa gọi không được, trong lòng nghẹn hoả trực tiếp đến khán phòng tìm người.

Vốn chính là bị mẹ hắn một khóc,hai nháo,ba thắt cổ buộc tới đón người, nhưng không đủ kiên nhẫn chờ cậu kết thúc một tiết mục văn nghệ nhàm chán nào đó!

Trong lúc Phong Lê đang nghiêm túc xem tin tức, tay cậu bị Trần Vĩ Nhạc bên cạnh đẩy một cái.

Lần thứ nhất Phong Lê mặc kệ cậu ta, lại bị đẩy ra, cậu đành phải tắt tin tức, không kiên nhẫn nghiêng mặt qua.

"Làm gì?"

Trần Vĩ Nhạc chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên cậu.

"Thí sinh tiếp theo, Phong Lê cao nhị ban một."

"Phong Lê-"

"Phong Lê-?"

Tên của cậu vang vọng khắp khán phòng thông qua âm thanh ba lần, khiến hầu hết đám đông phải quay đầu lại tìm kiếm cậu.

Ồ, hóa ra hắn vẫn lớp 11 ban nhất? Cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn làm cậu xấu mặt?

"Cmn, Lê Tử! Cậu không xin phép giáo viên sao?" Trần Vĩ Nhạc hoảng sợ nói.

"Không."Ngược lại Phong Lê vẻ mặt bình tĩnh, cậu đứng lên, không nhanh không chậm cởi xuống áo khoác, ngước mắt xem đám người Doãn Tương Kiệt ở đằng sau đắc ý, lỗ mũi đều muốn hướng lên trời, không thèm để ý chút nào, thậm chí giơ lên khóe miệng đối bọn hắn cười cười.

Chỉ là nụ cười này khiến cả hai đồng thời rùng mình.

Phong Lê thản nhiên ném chiếc áo khoác đồng phục đã cởi xuống chỗ ngồi, xoay người đi về phía sân khấu, bước đi như một làn gió.

Khi bước đi, chàng trai cởi cúc cổ tay áo sơ mi, xắn tay áo và bước vào ánh sáng trắng bao quanh dưới ánh đèn sân khấu.

Để tóc mái, làn da của cậu vốn dĩ trắng trẻo, dưới ánh đèn sân khấu càng trắng đến giống như sẽ phát sáng. Hàng mi mảnh mai lấp lánh ánh sao trắng, ngũ quan tinh xảo thanh tú dưới hiệu ứng ánh sáng càng nhu hoà, mộng ảo đến làm người loá mắt.

Phong Lê đứng yên giữa sân khấu, trên môi nở nụ cười, đôi mắt hạnh sáng ngời, bình tĩnh lộ ra vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị, vẻ mặt điềm đạm, tao nhã, khiến người ta như muốn hồn bay phách lạc. Các cô gái ở hàng ghế đầu không thể không thốt lên "Oa ~" một tiếng.

Quá soái.

"... Bạn học Phong Lê, hôm nay bạn định mang đến cho mọi người màn biểu diễn nào vậy?" Người chủ trì ngẫn ngơ kịp phản ứng lại, vội đưa microphone đến miệng cậu.

Phong Lê cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cử động các đốt ngón tay, phát ra âm thanh rắc rắc, cậu không trả lời mà quay đầu nhìn nhạc cụ trên sân khấu.

Đa số học sinh đến biểu diễn đều mang theo nhạc cụ riêng, chỉ một số ít nhạc cụ không thuận tiện di chuyển mang theo được nhà trường chuẩn bị.

Chẳng hạn như đàn piano, đàn organ điện tử, bộ trống, đàn cổ linh tinh, v.v.

Phong Lê quét một vòng, chỉ vào cây đàn piano màu trắng được đặt ở phía sau sân khấu, giọng điệu tùy ý: "Chọn cây piano này đi."

Chọn cây piano này đi? Cậu ấy nghĩ mình đang ở nhà hàng ăn tối à?

Doãn Tương Kiệt ở hàng ghế đầu dưới sân khấu cảm thấy thích thú, còn không quên châm chọc: "Quả nhiên là thứ không ra gì"

Phong Lê không để ý Cố Tử Hoa cũng đang ở trên khán đài, người đàn ông đang lên cơn thịnh nộ nhìn thẳng vào cậu, trong mắt có chút kinh ngạc.