Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 6




???

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng học tức khắc an tĩnh, những người vừa rồi chế giễu cậu đều biến thành ngốc cẩu.

Phong Lê cười lạnh, ánh mắt quét qua đám người này, cố gắng nghĩ lại thật lâu sau mới nhận ra được chó mèo trước mặt là ai.

Hai người con trai vừa rồi mở miệng nhục mạ cậu tên là Doãn Tương Kiệt và Tần Phi. Người trước gia cảnh không tồi, ở trường học tung hoành, xem thường Phong Lê, thường ngày cùng ít đồng bọn khác lấy cậu xấu mặt làm niềm vui.

Thầy giáo cũng là một kẻ nịnh nọt, lúc đầu khách khí với cậu là vì thể diện của Cố gia, về sau thấy Cố Tử Hoa không để ý đến mình, ông ta bắt đầu mỉa mai chăm chọc.

Kết quả là đám học sinh này càng thêm không kiêng nể.

Cô bé lọ lem suy cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi.

Hơn nữa, "Cô bé lọ lem" này không được người ta thích, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn, không có ưu điểm nào khác, thành tích hạng chót, tính tình ôn hòa, sẽ không lấy lòng người khác ngoài Cố Tử Hoa, còn rất cố chấp, nhận định cái gì rồi là sẽ không dễ dàng từ bỏ, đặc biệt cứng đầu.

Túm lại, cậu không có sở trường gì đặc biệt, lại có thân hình thấp bé, sau này vì lý do gia đình cộng với việc ở trường bị xa cách lâu ngày, tâm trí dần dần vặn vẹo, trở nên nhát gan nhu nhược.

Cậu không thích bản thân mình như vậy.

Ngay lúc Phong Lê đang định tránh đám chó ngu ngốc trước mặt.

“Đứng lại” Doãn Tương Kiệt định thần lại, lập tức đứng lên, cố ý chặn đường của cậu, giơ chân chống lên bục đối diện, lưu manh cười cười: “Muốn đi không? Cố phu nhân, kỹ năng của bà hẳn là tốt rồi phải không? Cho tôi cắn một miếng, tôi sẽ để cho cậu đi. "

Hắn nói xong còn thực hiện động tác liếm môi, dáng vẻ hạ lưu.

"Hahahaha——" Một tràng cười nữa.

Vài học sinh đang vùi đầu ôn bài nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, có người xem kịch vui, có người chán ghét, có người thương cảm nhưng không ai dám nói.

Cha của Doãn Tương Kiệt là giám đốc trường học, hầu hết học sinh từ các gia đình bình thường sẽ không dám trêu đến.

Thật sự không biết sống chết, Phong Lê đứng bên bục giảng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đang muốn động thủ đánh người.

“Này, các cậu vậy là đủ rồi!” Một thanh niên mày rậm, mắt to từ cửa phòng học đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền sải bước tới, đá cái chân đang chắn ở giữa đường của Doãn Tương Kiệt ra, nắm lấy cánh tay của Phong Lê đi đến lớp học.

“Này” Doãn Tương Kiệt trợn trắng mắt: “Trần Vĩ Nhạc, mày đầu óc có bệnh phải không? Làm bạn với loại người này thì chỉ có hạ thấp mình mà thôi."

“Không phải việc của mày” Trần Vĩ Nhạc thẳng thừng đáp.

Trần Vĩ Nhạc?

Khi Phong Lê đi theo hắn đến bàn ngồi xuống, cậu nhớ Trần Vĩ Nhạc là bạn cùng bàn và là bạn thân nhất của cậu trên đời này.

Người này điều kiện gia đình không tệ, tuy không giàu có như Cố gia nhưng cũng coi là nhân tài mới nổi, tuy rằng trong lòng Doãn Tương Kiệt không thích hắn nhưng cũng không dám làm gì.

So với đám công tử phách lối kia, Trần Vĩ Nhạc có phần trầm tính và thẳng thắn hơn nhiều, bởi vì khóa thể dục do một bình nước mà cùng Phong Lê kết bằng hữu, hai người lại vừa lúc là bạn cùng bàn, thường xuyên hoạt động cùng nhau, liền thành anh em tốt không có chuyện gì không nói cho nhau.

“Lê Tử, mặc kệ họ.” Trần Vĩ Nhạc kéo cậu ngồi xuống, nói xong còn trừng mắt giúp cậu.

Lê Tử là biệt danh của Phong Lê, bản thân cậu cũng không thích, cảm thấy giống con gái, nhưng Trần Vĩ Nhạc thích gọi như vậy, nói cái tên đáng yêu này hợp với cậu? Sửa lại cũng vô ích, cậu còn biết làm gì nữa? Dù sao cũng là người bạn duy nhất của cậu.

Xuyên suốt toàn bộ cuốn tiểu thuyết này, Trần Vĩ Nhạc thực sự là người bạn duy nhất đối xử chân thành với cậu từ đầu đến cuối.

Bây giờ nghĩ lại, Phong Lê rất nghi ngờ tác giả của bộ tiểu thuyết cấp ba máu chó này viết cậu vào vai phản diện chỉ cho đủ số lượng nhân vật, hoặc là để làm nổi bật thân phận của nam chủ Ôn Ngôn Thu được sủng ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này.

Bằng không, làm sao một tiểu đáng thương vốn không được mọi người yêu thích, ghét bỏ lại có thể trở thành một kẻ xấu xa độc ác hãm hại nhân vật chính?

Ngay cả Cố bá mẫu cuối cùng cũng thấy Ôn Ngôn Thu dịu dàng, tốt bụng và đáng yêu.

Rốt cuộc bọn họ quá ngu xuẩn, hay cậu quá mạnh mẽ rồi?

Thực sự không có logic gì cả.

Phong‧ kẻ ác độc ác ‧ Lê cảm thấy hơi ủy khuất.

Nhưng may mắn thay... cậu đã xuyên về, và bây giờ, cậu có sức mạnh để thay đổi tất cả những điều đó.

Đôi mắt hạnh sáng ngời bình tĩnh quét qua vài học sinh đã trêu chọc mình vừa rồi, khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Doãn Tương Kiệt đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắt xì một cái, có một linh cảm không tốt.

Năm phút sau tiếng chuông vang lên.

Lớp lập trình máy tính.

Là trường tốt nhất của thành phố, để thúc đẩy sự phát triển toàn diện của học sinh, Trường Nhất Trung đã mở một số khóa học mới trong hai năm qua, và lập trình máy tính là một trong số đó.

Đối với học sinh, dùng máy tính chơi game nói chuyện phiếm không phải tốt hơn sao? Ai lại muốn ngây người với màn hình toàn mã?

Hơn nữa, giáo viên là một ông chú trung niên, nói năng nhỏ nhẹ, khiến một đám người buồn ngủ, nhưng hết lần này đến lần khác có một vị lãnh đạo trường đến nghe lớp, phía sau còn có một hàng người ngồi, học sinh cũng không dám hó hé.

Sau nửa tiết học, giáo viên thả điều khiển máy tính và để học sinh tự thực hành.

Tuy nhiên vừa giải trừ không lâu, một giọng nói rất vi diệu đột nhiên vang lên trong lớp học yên tĩnh, từ máy tính của ai đó.

"Ân ân ~ ah ah ~ nga nga ~ bạch bạch bạch ~"

Hả! Khoan dừng khoảng chừng là 2s.

Các thiếu niên và thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì chắc chắn biết âm thanh này là gì, khi quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính của Doãn Tương Kiệt, nét mặt của họ đột nhiên trở nên rất đặc sắc.

Người này thực sự sử dụng máy tính để xem phim khiêu râm trong lớp học! Còn mở loa.

Đối với biểu cảm của chính Doãn Tương Kiệt, thậm chí còn đặc sắc hơn: "Chết tiệt!"

Hắn khuôn mặt hoảng hốt muốn tắt video, nhưng càng hoảng càng loạn, bấm tắt mấy lần cũng không bấm được, thật vất vả muốn đè vào, lại phát hiện ra con chuột không nhạy, hoàn toàn không nghe lệnh, thậm chí nút cưỡng chế tắt máy cũng không dùng được.

Máy tính dường như tự nhận thức được, không chỉ đang phát phim Sếch, cái gì mà lập dị, giọng nói bẩn thỉu càng ngày càng lớn, vang vọng khắp phòng học.

"Không, không phải! Tôi không có, là, là..." Hắn bối rối giải thích, cúi xuống cố gắng rút phích cắm của máy tính, nhưng lại rút nhầm, làm tắt máy tính của những người xung quanh..

Dẫn tới vài tiếng kinh hô.

Thế là một loạt lãnh đạo ngồi sau cũng nghe thấy, lúc nhìn rõ màn hình, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp và xấu hổ, nhất thời mọi người đều nhìn chằm chằm vào Doãn Tương Kiệt ở trung tâm giọng nói.

Doãn Tương Kiệt ý muốn chết đều có, mặt đỏ bừng, vẻ mặt bối rối không biết làm sao, muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì, cùng tiếng rên rỉ "Ân ân a a" bên tai, ngồi xổm tại chỗ hận không thể tìm một cái hố để chui vào.

Âm thanh tục tỉu kéo dài thêm năm sáu giây nữa mới dừng lại, trong lúc này, hàng chục người và vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, xấu hổ đến mức cả không khí cũng có thể ngưng tụ thành thực thể, ép tới hắn muốn đương trường mổ bụng tự sát.

Trần Vĩ Nhạc che miệng cười trộm, anh kéo tay áo của Phong Lê thấp giọng nói: "Đáng đời."

Phong Lê con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lãnh đạm cười cười.

Doãn Tương Kiệt ngày thường mồm mép dẻo quẹo, thay bạn gái như thay áo, tuổi còn nhỏ mà sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn.

Bí mật xem phim khiêu râm trong lớp giống như những gì một người như hắn ta sẽ làm, nhưng máy tính đột nhiên bị kẹt, dẫn đến một hiện trường lật xe oanh liệt.

Trải qua lần này, hình tượng đáng khinh hạ lưu của hắn lại càng ăn sâu vào lòng người, các lão sư cũng điều biết.

Bên trong bao gồm cả Tần Phi, đều không ai tin lời hắn nói là "máy tính dính virus".

Chỉ có Phong Lê biết, máy tính của hắn thực sự đã bị nhiễm virus.

Bởi vì "vi-rút" này là do Phong Lê mang vào.

Ở thế giới tinh tế cuối cùng mà cậu xuyên qua, sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại đã vượt xa trình độ hiện đại, từ lâu đã đột phá Thái Dương Hệ, tiến đến Dải Ngân hà.

Các máy tính trong lớp đều sử dụng chung một mạng, cậu dễ như trở bàn tay hack vào máy tính của Doãn Tương Kiệt, điều khiển nó từ xa chẳng khác gì trò chơi trẻ con.

Tất nhiên Doãn Tương Kiệt không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn cực lực giải thích, thời điểm tan học nữ sinh đều cách xa hắn, nam sinh ồn ào cười to, chủ nhiệm xách hắn ra ngoài nói chuyện, ở trước mặt các lãnh đạo công khai xử tội.

Làm không tốt còn phải báo về nhà, loại gia đình này rất sĩ diện, nếu biết con mình lén xem phim khiêu râm trong lớp, làm cha đoán chừng sẽ đánh chết đứa con trai bất hiếu này.

Quá thảm.

Nhưng Trần Vĩ Nhạc hoàn toàn không chút đồng tình với hắn ta, chỉ cảm thấy sảng khoái, thấy Phong Lê tâm trạng không tồi, y nghiêng người hỏi: "Tối hôm qua thế nào?"

"Tiến triển? Tiến triển gì?" Phong Lê thu hồi ánh mắt.

Đối với Trần Vĩ Nhạc, chuyện này chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng đối với Phong Lê, nó đã là kiếp trước của cậu, huống chi là không có tiến triển, cậu gần như không thể nhận ra những người này là ai.

“Chết tiệt, còn có thể là gì nữa?” Trần Vĩ Nhạc hạ giọng, nháy mắt nói, “Cố Tử Hoa, các người tối hôm qua…?” Hai mắt khóa chặt trên cổ cậu.

Phong Lê biết trên cổ mình có vết hồng khó tả, lúc đi tới đã bị nhìn chằm chằm rất lâu trên đường, kéo vài lần mới phát hiện cổ áo đồng phục không thể chặn được, vì vậy cậu cũng không thèm che.

"Được rồi, Tiểu Lê Tử, rốt cuộc giải quyết xong Cố đại thiếu?"

Phong Lê ngắt lời hắn: "Không phải cùng hắn."

Trần Vĩ Nhạc: "Cái gì?!" Anh trợn tròn mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu: "Không phải cùng Cố Tử Hoa còn có thể là ai?"

“Dù sao cũng không phải là hắn ta.” Nghĩ đến tên họ Phó kia, Phong Lê cảm thấy trong lòng bực bội, rất không vui.

Thiếu niên bĩu môi: "Sau này đừng nhắc đến Cố Tử Hoa, tôi chuẩn bị từ hôn"

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

“Cậu nói cái gì?” Trần Vĩ Nhạc há hốc miệng thành hình chữ O, cho rằng mình nghe nhầm.

"Tôi nói, tôi, chuẩn bị, từ, hôn"

Phong Lê vô cùng bình thản nói ra câu này.

Khi cậu chắc chắn rằng mình đã trở lại thế giới ban đầu, có thể thay đổi tất cả mọi thứ về sau, cậu đã quyết định.

Hủy bỏ hôn ước với Cố Tử Hoa.

Cho dù chưa chân chính trải qua những gì xảy ra sau đó trong tiểu thuyết, nhưng chỉ nhìn thấy chữ viết, đã khiến cậu tức giận đến mức muốn giết người.

Dù không có xuyên qua, cậu cũng không có khả năng lại thích Cố Tử Hoa.

Khi đối mặt với Cố Tử Hoa, Phong Lê rất xấu tính, nhưng không phải là không có tôn nghiêm.

Cậu ngốc nghếch cho rằng Cố Tử Hoa đồng ý cuộc hôn nhân này, có nghĩa là hắn vẫn còn tình cảm với mình, nhưng hắn vẫn chưa dứt ra mối quan hệ trước đây, nên chỉ cần đối tốt với hắn là được, chỉ cần nguyện ý trả giá tất cả mọi thứ vì hắn, liền có thể nhận lại được tấm chân tình như cũ.

Thật tình không biết ngay từ đầu cậu cũng chỉ là một thế thân mà thôi.

Vẫn là tuổi còn quá trẻ.

Cố Tử Hoa, Cố Tử Hoa, Cố Tử Hoa...

Người này từng vô cùng quan trọng đối với cậu, cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại hối hận.

Hối hận vì ngày hôm qua không đem hắn đánh cho tàn phế luôn.

Cùng lúc Phong Lê nghĩ ra ý tưởng này, hàng trăm cách giết người cùng xử lý thế nào đã hiện ra trong đầu cậu.

Hủy thi diệt tích không thể lần ra dấu vết.

Phong Lê hơi động, nhanh chóng dừng lại.

- Dừng lại!

“Tại sao?” Trần Vĩ Nhạc rất khó hiểu.

Trần gia không có quan hệ gì với Cố gia, không biết Cố Tử Hoa là người như thế nào, cũng chưa từng gặp mặt nhưng đều biết hắn ta dáng dấp đẹp trai, giàu có, có năng lực, Phong Lê lúc nào cũng khen hắn, vì vậy đối với Cố gia cũng có một ấn tượng tốt.

Tại sao đột nhiên lại nói muốn hủy hôn.

“Bởi vì trước đây não của tôi bị úng nước, nhưng bây giờ nước đã khô rồi.” Phong Lê nhướng mi, chỉ vào đầu mình.

"Tôi không hiểu lắm..."

Trần Vĩ Nhạc, người có tâm lớn, cho đến lúc này mới nhận ra người thanh niên trước mặt mình dường như đã thay đổi theo một cách nào đó.

Khuôn mặt vẫn vậy, kiểu tóc không thay đổi nhưng khí chất thì hoàn toàn khác.

Phải nói rằng, Phong Lê trước kia là một tờ giấy trắng, thường thường bẹp bẹp, đứng ở trong đám người nhìn đến là khuôn mặt xinh đẹp của cậu, mà hiện tại Phong Lê đang đứng trong đám người, thu hút sự chú ý đầu tiên đó là khí chất của cậu.

Xinh đẹp sắc nét không chê vào đâu được.

Ngay cả hành động nhướng mày thông thường nhất cũng khiến mọi người không thể rời mắt.

Trần Vĩ Nhạc có chút khó hiểu, tại sao trước đây anh không nghĩ Phong Lê lại đẹp trai như vậy?

Thực ra Phong Lê đã cố thu liễm rồi, nếu không cái đà khi trước đánh nhau với Trùng tộc trên chiến trường đã khiến đám nhóc trong lớp khó thở rồi.

“Cậu không cần hiểu.” Phong Lê nhìn người bạn thân ngốc bạch ngọt trước mặt này, nghĩ đến hắn sau này giúp mình suýt chút nữa đã bị Ôn Ngôn Thu cùng người đàn ông chó kia làm cho cửa nát nhà tan, trong lòng lại có phần cảm động, không, phải nói rằng cậu đã gặp người cùng cảnh ngộ.

Nhân vật phản diện 1 và Nhân vật phản diện 2.

Nên thông cảm cho nhau.

"Nhưng liệu Cố gia có đồng ý cho cậu ly hôn không?"

"Bọn họ không chịu cũng phải chịu."

Khóe môi Phong Lê treo lên nụ cười nhẹ, đôi con ngươi đen nhánh giống như một đầm nước đọng, bình tĩnh mà lạnh như băng.

Gần đến giờ học, Cố bá mẫu gửi một tin nhắn.

"Tiểu Phong, con đang ở trong lớp à? Vừa rồi dì xin nghỉ phép cho con. Hôm nay con kêu Tử Hoa đón con đi học về. Buổi tối đừng về ký túc xá nữa. Đến ăn cơm với dì nhé, được không?"

Được không? Được cái cù lôi, tất nhiên là không.

Phong Lê không trả lời, chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

——

Doãn Tương Kiệt bị bắt đi giáo huấn suốt một buổi sáng, thế giới yên tĩnh hơn nhiều.

Thẳng đến giờ học cuối cùng vào buổi sáng hắn mới được thả về, mặt đen như đáy nồi, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vừa giơ tay đã ném điện thoại.

Cậu học sinh muốn nói đùa với hắn lập tức thức thời mà im lặng, sợ bị giận chó đánh mèo.

Doãn tam thiếu sau khi đập vỡ điện thoại vẫn chưa hả giận, liền chuyển sự chú ý sang Phong Lê, người hay bị bắt nạt nhất, đột nhiên âm dương quái khí mà cười, gọi lớp trưởng đến.

"Lớp trưởng, đã báo lên chưa?"

"Rồi, nhưng... liệu cô giáo có trách tôi không?"

"Không sao đâu, đừng sợ, chúng ta nhiều như vậy, đến lúc đó thống nhất nói là hắn báo. Chúng ta đều thấy được, cô giáo khẳng định tin chúng ta, mọi người nhớ tới làm chứng. "

"Đương nhiên, hắc hắc, làm cậu ta hết đường chối cãi, 'Chết vô đối chứng'!"

Phong Lê không hứng thú bọn hắn nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt đại khái là đang suy nghĩ cách đối phó cậu.

Trùng tộc đã đánh hàng vạn lần rồi, cậu còn sợ đám trẩu tre này sao? Thật khó chịu, liền trực tiếp hack vào máy tính của Doãn Tương Kiệt, lấy hết phim khiêu râm ra và cuộc trò chuyện tán tỉnh các nữ sinh trong ổ cứng lấy ra một lần gửi đi, không chỉ trong lớp học, mà còn trong giảng đường của trường.

Làm xong còn muốn đóng gói một phần gửi cho cha hắn.

Quả nhiên, hai phút sau, nữ lớp trưởng chạy đến nhắc nhở bọn hắn một cách "thiện ý": "Trần Vĩ Nhạc, Phong Lê, các cậu đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn âm nhạc tối nay chưa?"

Như đã đề cập trước đó, so với các trường bình thường, trường Nhất Trung chú trọng hơn đến việc phát triển toàn diện và đào tạo theo từng cá nhân, sẽ tổ chức nhiều buổi biểu diễn và triển lãm mang tính chất cuộc thi, tự nguyện tham gia. Tất cả học sinh tham gia đều có thể tích lũy tín chỉ toàn diện, và những người chiến thắng cũng sẽ có tiền thưởng rất lớn.

Tuy nhiên, hầu hết các học sinh tham gia cuộc thi này đều là học sinh con nhà khá giả, vì xét cho cùng, học chuyên ngành sẽ tốn rất nhiều tiền.

Tối nay 5 giờ sẽ có buổi biểu diễn văn nghệ của trường cấp 3, sau khi tan học lớp này không có tiết học,sẽ dùng hết thời gian buổi chiều để chuẩn bị.

Trần Vĩ Nhạc không suy nghĩ nhiều, thấy lớp trưởng quan tâm, theo bản năng gật đầu: "Ừm, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, chờ lát nữa về thay quần áo là được..." Chờ trả lời xong mới thấy có gì đó sai sai, quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh: "Này, Phong Lê? Lê Tử, cậu cũng đăng ký à?"

Trần Vĩ Nhạc từ nhỏ đã học với một giáo viên violin chuyên nghiệp và có kinh nghiệm biểu diễn dày dặn. Anh đã đăng ký tham gia cuộc thi có chủ đề âm nhạc này, nhưng Phong Lê thì khác.

Theo như anh biết thì Phong Lê không có chuyên môn liên quan đến âm nhạc, hát cũng không trở ngại, nhưng đây chỉ là trình độ KTV, so với học sinh trong trường học chuyên ngành cách xa mười con phố.

Khai giảng hơn hai tháng, cậu một cuộc tranh tài cũng không tham gia, hiển nhiên là cậu không làm được gì.

Thiếu niên đang xem tin tức trên điện thoại di động, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn bọn họ, chưa kịp nói chuyện, Trần Vĩ Nhạc đã nói: "Các ngươi có phải lầm rồi không? Phong Lê nhất định không có đăng ký! Nhanh đi sửa đi!"

Lớp trưởng vẻ mặt vô tội không có thành ý: "Thật sao? Nhưng hôm qua tôi đã giao hết danh sách... Chết tiệt, không thành vấn đề, nếu cậu không muốn, lúc gọi tên cậu không lên là được, cũng không có hình phạt. "

Đúng, không có hình phạt, nhưng mất mặt.

Trong khán phòng, trước mặt hơn chục lớp học, dưới con mắt quan sát của vô số giáo viên, ai đó hết lần này đến lần khác kêu tên mình.

Nhưng không có ai lên sân khấu.

Cảnh tượng đó thật đáng xấu hổ làm sao.

"Tương Kiệt, làm gì sớm nói với hắn a?"

Doãn Tương Kiệt cười nói: "Dù sao danh sách đã được báo lên ngày hôm qua, không thể thay đổi được."

Nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của những người phía sau, Trần Vĩ Nhạc cũng hiểu ra, là do con chó này muốn ngáng chân, thay mặt Phong Lê ký tên, biết rõ cậu không biết gì nên muốn làm cậu xấu hổ!

"Các ngươi lại khi dễ người! Tôi đi nói với giáo viên!" Anh tức giận đứng lên, nhưng bị Phong Lê đưa tay ngăn lại, thiếu niên mặt không chút thay đổi hỏi: "Doãn Tương Kiệt cũng tham gia?"

Lớp trưởng gật đầu: "Đương nhiên."

“Được, vậy tôi cũng tham gia.” Phong Lê dửng dưng để điện thoại di động xuống, cầm cây bút ký xoay vòng quanh đầu ngón tay, ngả người ra sau, giọng nói lạnh lùng không lớn cũng không thấp truyền đến lớp học: “Có một số con gián, nếu không nghiền chết nó, liền không kết thúc. "

Gián? Doãn Tương Kiệt sắc mặt biến đổi, hai, ba bước đi đến, ánh mắt hung ác nhìn cậu chằm chằm: "Mày nói ai là con gián?"

Phong Lê dáng ngồi tùy ý, bắt chéo hai chân nghiêng đầu cười: "Sao, mày dò số chỗ ngồi?"

“Mày” Doãn Tương Kiệt nắm chặt tay, đang muốn phát hỏa, nhưng lại nhớ tới mình mới bị dạy dỗ, nếu lại gây sự, đoán chừng sẽ chịu không nổi.

Tần Phi cũng khuyên hắn: "Quên đi, đêm nay sẽ không cười được."

“Bà Cố, mọi người đều mong chờ phần trình diễn của bà tối nay.” Doãn Tương Kiệt chế nhạo định quay trở lại chỗ ngồi của mình.

“Đứng lại.” Phong Lê không có ý định buông tha cho hắn, khóe miệng nhếch lên khinh thường, đôi mắt đen mang theo chút lạnh lùng, cậu đứng dậy, đút tay vào túi quần, đi tới chỗ Doãn Tương Kiệt trong hai, ba bước và dừng lại trước mặt hắn ta.

Rõ ràng là hai người cùng chiều cao, nhưng không biết vì sao, Doãn Tương Kiệt đột nhiên cảm thấy áp lực, trong lòng có chút bất an, vô thức lui về phía sau nửa bước để tạo khoảng cách, run giọng hỏi: "Mày làm gì?"

Sau khi dứt lời, nhận ra không có chút khí thế nào, nhanh chóng sửa đổi: "Nói cho mày biết, bây giờ cầu xin Lão tử thương xót cũng vô dụng!"

Giọng điệu của Phong Lê nhàn nhạt: "Doãn Tương Kiệt, nếu lần này tôi thắng, sau này cậu sẽ phải gọi tôi là bố."