Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 23




Mặc dù cậu phản ứng nhanh nâng mâm né qua bên phải, nhưng dù sao xung quanh nhiều người, vẫn không thể ổn định mâm rượu, hất tới mấy vị khách.

Ánh mắt Phong Lê khẽ thay đổi, cậu trong nháy mắt phản kích, vương chân ra vướng ngã Tiêu Phong.

Đồ trên tay mình không bảo vệ được, nhưng cũng không thể để tên tiểu nhân này đắc ý!

Thế là một tiếng hét vang lên, Tiêu Phong liền trực tiếp làm một cú hôn đất mẹ, thiếu chút nữa đụng vào người khách, gã chật vật chịu đau đứng lên cuống quýt xin lỗi.

Sau đó gấp không chờ nổi xoay người xem kịch vui, tuy rằng gã cảm giác bị ngáng chân, nhưng Phong Lê chính là đem rượu hắt lên người khách nha!

Nhưng gã chẳng thể nghĩ tới, cô gái bị Phong Lê hắt trúng đang muốn phát hỏa nhưng nháy mắt khi thấy rõ mặt cậu liền tắt ngúm, không những tiêu hoả mà còn tiến vào trạng thái hoa si ngượng ngùng xoắn xuýt, chủ động biểu thị không có việc gì, vấn đề không lớn, trở về giặt sạch là được.

Phong Lê tự mình suy diễn cái gì gọi là lớn lên đẹp trai chính là có thể muốn làm gì thì làm.

Tiêu Phong tức giận đến đỏ mắt, gã lập tức quay người đi tìm quản lý, đem chuyện Phong Lê làm đổ rượu lên người khách thêm mắm dặm muối kể lại.

Quản lý gọi Phong Lê đến.

"Cậu vừa rồi làm đổ rượu?"

"Đúng"

"Còn làm đổ lên người khách?"

"Vâng" Phong Lê mặt không thay đổi thừa nhận.

Quản lý Lý dừng một chút, khe khẽ thở dài: "Em trai, cậu vừa nói là có kinh nghiệm làm việc tương tự nên tôi mới nhận cậu, làm sao còn có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này vậy? Khách không truy cứu xem như vận khí cậu tốt, nhưng trong tiệm chúng ta có quy định, tiền rượu cùng ly rượu là cậu phải chịu, thêm tiền phạt 200, tổng cộng 2200. "

Phong Lê là đảng sinh viên bán thời gian, chính là sức lao động rẻ còn bị chèn ép, làm việc cả đêm lương chỉ hơn 100 tệ.

Nói cách khác đêm nay không những làm không công, còn phải bồi thường hơn 2000.

2000 đối với một học sinh cấp ba bình thường quả thực là giá trên trời. Nếu là trước kia, Phong Lê dám chừng sẽ bị doạ đến mặt trắng bệch.

Nhưng hiện giờ cậu chỉ là lạnh lùng liếc nhìn thanh niên bên cạnh.

Tiêu Phong vui sướng khi người gặp họa đang cười trộm, không chút nào phát hiện lãnh ý trong mắt đối phương.

Gã chạy tới đâm thọc tự nhiên là muốn để quản lý đuổi Phong Lê, gã đã cùng đồng bọn liên hợp một mực chắc chắn là do Phong Lê thất thần đụng vào, còn làm hại gã té.

Trong quá trình làm việc còn mất tập trung,đụng vào đồng nghiệp, làm đổ đồ uống lên người khách, tùy tiện điều nào cũng có thể khiến cậu bị sa thải.

Có như vậy, Tiêu Phong mới có thể được như ý mà vào khu VIP, sớm tại một ngày trước gã nghe tin có nhân viên ở khu VIP xin nghỉ ốm, tiêu tiền mời tổ trưởng ăn cơm, tổ trưởng một lời đồng ý, nói sẽ đề cử với quản lý, còn nói nếu gã lần này thể hiện tốt tương lai có lần thể thăng thành phục vụ cao cấp ở khu VIP.

Ai ngờ kết quả lại xuất hiện một Trình Giảo Kim* làm quản lý thay đổi chủ ý!

* Trình Giảo Kim: ý chỉ kỳ đà cản mũi.

Dựa vào cái gì một sinh viên bán thời gian vừa mới đến lại có thể đi khu VIP chứ?!

Ai mà không biết khách khu VIP chính là cái bánh bao hình người ai cũng muốn, gã ở vị trí này hơn nửa năm, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, sao có thể buông tha cho được!

Tuyệt đối không thể, gã nhất định phải đuổi tên học sinh nghèo này đi! A, dù sao trông cậu ta vừa yếu đuối lại dễ bắt nạt, đoán chừng cũng không dám nói cái gì.

"Tiêu Phong, cậu đến khu VIP đi, Phong Lê, cậu ở lại đây, chúng ta nói một chút chuyện bồi thường."

"Được, quản lý, tôi nhất định cố gắng làm tốt!" Quả nhiên, cậu ta đến rắm cũng không dám thả.

Tiêu Phong nói xong đắc ý liếc cậu một cái rồi đi ra ngoài.

Phong Lê cố nén xúc động muốn đánh người, trong lòng khó chịu, cũng không thèm giả bộ tiểu bạch thỏ nữa, biểu tình trên mặt không gợn sóng, đối mặt với chất vấn của quản lý bình tĩnh nói: "Tôi đúng là có kinh nghiệm làm việc tương tự, bất quá không phải là phục vụ. "

"Hả?"

"Là dancer"

Quản lý Lý giật mình: "Cậu? Dancer? Cậu không phải là học sinh sao?"

"Tôi là học sinh chuyên ngành vũ đạo, kinh nghiệm biểu diễn phong phú." Phong Lê nói dối mặt không đỏ tim không đập.

Quản lý Lý nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.

"Nói như này, tôi không có tiền để trả tiền phạt." Phong Lê trật tự rõ ràng mà nói điêu: "Tôi đến nơi này làm công cũng bởi vì tôi thiếu tiền, chị cũng biết tôi vẫn còn là sinh viên mà, sắp không đủ tiền ăn cơm rồi, 2000 này tôi trả không nổi. Nơi này của các người không phải cũng tuyển dancer sao? Cho tôi một cơ hội, tiền đêm nay tôi kiếm được sẽ trả cho các người. "

"Thế nhưng cậu không có trải qua đào tạo..."

"Tôi nhảy tốt hơn bọn họ."

Quản lý Lý do dự chốc lát: "Vậy thì... cậu nhảy một khúc cho tôi xem thử đi?"

"Được." Phong Lê sảng khoái đồng ý, lấy điện thoại ra tùy tiện tìm bài hát, cởi áo vest, kéo nơ xuống, lùi về sau.

Một khúc kết thúc, quản lý Lý ánh mắt sáng như bóng đèn: "Đến hậu trường!"

Phong Lê dĩ nhiên không phải thật sự muốn đi nhảy, cậu là đi bắt Lâm Tiểu Kiệt, hậu trường không phải ai cũng có thể đi vào, nhưng mượn cơ hội hội này liền có thể.

Quả nhiên, Lâm Tiểu Kiệt ở bên trong.

Tiểu tử này so với ảnh chụp còn được hơn, làn da trắng nõn sạch sẽ, mày rậm mắt to, có một chút đẹp trai, dáng người cao gầy, tương tự Phong Lê.

Lúc Phong Lê đi ngang qua, thấy hắn đang lôi kéo tay một quản lý khác đau khổ cầu xin: "Ca, anh cho em lên sân khấu đi, em thật sự biết nhảy mà, lần trước lần sai lầm ngoài ý muốn, lần này em tập luyện rất lâu, cho em một cơ hội, được không? "

"Cậu còn không biết xấu hổ mà tới, lần trước cậu nhảy cứ như mớ hỗn độn, không bắt cậu đền tiền là may rồi!" Quản lý quát lớn nói.

"Ài, ca, ca, anh cho em một cơ hội đi? Em sẽ nhảy thật tốt."

"Haha, tôi nói cậu -- còn chưa đủ? Nơi này của chúng ta không phải là chỗ để cậu học tập rèn luyện!"

"Anh à, em biết lần trước nhảy không tốt, nhưng em đã biết sai chỗ nào rồi." Lâm Tiểu Kiệt không ngừng thấp giọng cầu xin nói: "Lần này em nhất định có thể nhảy tốt."

"Anh Trần, cho cậu ta thêm một cơ hội đi?"

Xung quanh có ba vũ công khác thấy Lâm Tiểu Kiệt quá đáng thương, cũng lên tiếng giúp hắn.

"Mọi người đều là vì kiếm miếng cơm, cũng không phải dễ dàng gì."

"Đúng đó, anh Trần, điều kiện gia đình Tiểu Kiệt không tốt lắm, anh cũng không phải không biết..."

"Đủ rồi!" Quản lý bị bọn họ làm phiền, cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên, mở TV lên, bên trong là đoạn video màn vũ đạo lần trước của bọn họ: "Mấy người là vì kiếm miếng cơm, bộ quán bar của chúng ta không cần kiếm tiền hả?! Lần trước làm như vậy, không bắt hắn bồi thường đã là tốt lắm rồi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! "

Phong Lê nhìn màn hình một lúc, thảm không nở nhìn che mắt lại, Lâm Tiểu Mỹ nói đúng, con hàng này dù dâng tới cửa cũng không ai muốn...

"Tôi..."

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cậu đi nhanh đi, còn như vậy nữa là tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi người! Lần sau không cho cậu vào nữa." Quản lý không kiên nhẫn phất tay, muốn đuổi Lâm Tiểu Kiệt chạy lấy người, lúc xoay người nhìn thấy Phong Lê liền ngơ ngẩn, trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Thiếu niên đứng trước cửa kính, ánh đèn đủ màu từ trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt cậu, soi rõ ngũ quan tinh xảo, hình dáng sườn mặt cậu đặc biệt đẹp, sống mũi cao, môi mỏng vừa phải, làn da như như bạch ngọc phảng phất lộ ra ánh sáng.

Một đôi mắt sáng ngời nửa híp lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, lông mi hơi cong lên thật dài mà dày, bóng tối che khuất đôi mắt cậu, nhìn không ra cảm xúc bên trong.

Sự ngây thơ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, ngược lại có vẻ yêu dã dị thường, nhiều hơn mấy phần mùi vị không ăn khói lửa.

"Này, cậu là dancer mới tới hả?"

Nghe thấy âm thanh, thiếu niên thu hồi ánh mắt khỏi màn hình, chậm rãi mở miệng: "Không phải"

Dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người, Phong Lê không nhanh không chậm đi đến phía trước, vỗ vỗ Lâm Tiểu Kiệt đang đứng tại chỗ mất mát cuối đầu: "Tôi tới dạy hắn nhảy."

"Hả?" Quản lý mộng bức.

"Cho tôi ba mươi phút, tôi sẽ để hắn có thể lên sân khấu." Phong Lê vừa nói, một bên cởi cúc áo vest bên ngoài.

"A?" Lâm Tiểu Kiệt cũng một mặt bối rối: "Cậu..."

Quản lý bị chọc cười: "Cậu là ai? Cậu nói sẽ dạy? Lỡ cậu ta lại diễn không được thì làm sao? Tổn thất ai đền?"

"Tôi đền, tôi đền gấp đôi."

Phong Lê chém đinh chặt sắt cắt lời hắn, tiêu sái ném áo vest sang một bên, ngón tay thon dài chậm rãi vén cổ tay áo sơ-mi lên, giọng nói của cậu lại không có cảm tình, thanh thúy lạnh lùng, toát ra khí thế cùng tự tin không gì sánh kịp: "Mặc khác, nếu đêm nay bọn họ không kiếm đến hai vạn, tôi sẽ trả gấp mười lần cho mấy người. "

?!

"Lâm Tiểu Kiệt, lại đây."

__

Ba mươi phút sau, giữa đám đông, đèn trên sân khấu đột nhiên vụt tắt.

Sau một khoảng thời gian ngắn trong bóng tối, ánh đèn nhiều màu lại lần nữa sáng lên, chiếu sáng toàn bộ sân khấu, dưới ánh đèn loá mắt, bốn người đeo mặt nạ, bốn nam tử mặc áo sơ mi đen nửa trong suốt nhảy múa kịch liệt, nháy mắt đem bầu không khí đẩy lên cao trào.

Dưới sân khấu một mảnh quần ma loạn vũ, nam thanh nữ tú kích động hò hét vặn vẹo lắc lư thân thể theo tiết tấu âm nhạc.

Ngay khi vũ điệu nhảy đến thời điểm gay cấn nhất, cùng với ánh đèn lập loè điên cuồng, bốn người trên sân khấu đồng thời kéo cổ áo ra, bày ra sự nam tính quyến rũ mê người.

Đám đông lập tức kích động thét chói tai!

Những tiếng la hét che trời lấp đất gần như đem trần nhà lật lên, bầu không khí tăng vọt xưa nay chưa từng có, không ngừng có người đem tiền boa ném lên sân khấu.

Bọn họ vẫn luôn nhảy đến rạng sáng, thẳng đến khi xuống sân khấu, trong hộp đêm người chỉ nhiều chứ không ít, bầu không khí nhiệt liệt thật không thể ngừng, thậm chí còn có người còn gọi điện thoại kêu bạn bè đến xem đại soái ca nhảy.

Đợi kết thúc, quản lý đếm tiền, mấy người đều mừng rỡ không khép được miệng.

Một đêm tiền boa đã năm vạn! Đây là cái khái niệm gì? Quán bar Linh Linh từ trước tới nay Dancer thu nhập cao nhất trong đêm, số tiền này tích cóp thành một bó đều có thể đập chết người! Chia nhau không tính hộp đêm, mỗi người đều có thể cầm được bảy tám ngàn.

Lâm Tiểu Kiệt càng là kích động không thôi, hận không thể bổ nhào qua ôm thiếu niên: "Phong Lê, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! Tôi lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy!"

Quản lý bây giờ cũng hoàn toàn phục!

Hai vạn là cái gì? Người ta trực tiếp gấp bội được không?

"Phong Lê, cậu quá lợi hại rồi. Cậu căn bản không phải là học sinh học viện vũ đạo nào đúng không? Tôi thấy thầy nào cũng không lợi hại như cậu!"

Phong Lê chỉ tốn nửa giờ, đem vũ đạo của bọn họ chỉnh sửa lại một chút, loại bỏ một số động tác dư thừa, giữ lại những phần thiết yếu nhất.

Hơn nữa còn dạy bọn họ một số kỹ xảo thực tế có thể lập tức cải thiện kỹ năng vũ đạo.

Phong Lê ngày trước là thần tượng quốc dân cũng không phải là đến không, một năm có thể leo lên đứng đầu bảng đương nhiên là chịu không ít khổ, cũng đúc kết không ít kinh nghiệm.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

So với vũ đạo trước đây cậu biểu diễn trên sân khấu, vũ đạo trong hộp đêm quả thực như như trò con nít, miễn là có thể điều bầu động khí là được.

Mà muốn huy động bầu không khí kỳ thật cũng không cần nhiều kỹ năng vũ đạo lợi hại, chỉ cần ánh sáng âm nhạc đúng chỗ, tăng thêm một ít kỹ xảo độc nhất vô nhị là có thể đạt tới.

Phong Lê vừa rồi nhìn thấy, Lâm Tiểu Kiệt chỉ là cơ sở không giỏi lắm, một số động tác phức tạp còn làm không tốt, nhưng năng lực biểu hiện lại rất mạnh, sau khi bỏ những động tác phức tạp đó, Phong Lê đặc biệt soạn cho hắn mấy động tác đơn giản dễ nhớ lại có thể phát huy hoàn mỹ ưu thế của hắn.

Lần này không những không mắc sai lầm nào, ngược trở thành người chói sáng nhất trong vũ đoàn.

Quản lý Lý càng là cười đến không khép nổi miệng, không ngừng khen ngợi Phong Lê, trực tiếp miễn số tiền cậu phải bồi thường, đồng thời nói: "Tiểu Phong, sớm nói cậu biết khiêu vũ, cậu có muốn suy xét tới làm ở chỗ chúng ta không? Nếu là cậu, tôi hứa, ông chủ sẽ cho cậu số này. "

"Làm ở chỗ chúng tôi, ngoài tiền lương giờ tăng gấp đôi, còn bao luôn ăn ở." Quản lý Lý thật ra rất muốn nói, đừng đọc sách nữa, một đêm kiếm mấy vạn còn đọc sách cái gì!

"Cái này không cần."

Làm ông chủ không tốt sao? Vì cái gì luôn có người muốn đào góc tường cậu vậy? Phong Lê rất dứt khoát cự tuyệt, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Phong Lê, Phong Lê, cậu chờ tôi với, hôm nay rất cảm ơn cậu, tôi mời cậu đi ăn khuya nhé!" Lâm Tiểu Kiệt tung tăng đuổi theo: "Đúng rồi, cậu biết tôi hả?"

Vừa rồi hắn còn chưa nói tên mình, Phong Lê thế mà biết.

Vừa nhắc tới, Phong Lê đột nhiên nhớ đến: "Đúng vậy, là chị gái anh..." Cậu dừng bước, nhưng đã muộn.

Hai người ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tiểu Mỹ đang đứng ngoài cửa quán bar, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bộ dáng hung thần ác sát giống như một nữ tu la, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: "Lâm. Tiểu. Kiệt!"

"Đờ mờ, sao chị lại tới đây?!" Lâm Tiểu Kiệt lập tức xoay người muốn chạy, nhưng vừa bước được một bước, đã bị Lâm Tiểu Mỹ vọt tới nhéo lỗ tay: "Lâm Tiểu Kiệt! Em lá gan rất lớn nhỉ? Dám trốn việc chạy đến đây nhảy?! "

"Aaaaa.... đau đau đau, chị, em sai rồi, em sai rồi, chị buông tay, chị buông tay đi! Xin chị mà!" Lâm Tiểu Kiệt rất cao, bị Lâm Tiểu Mỹ kéo xuống nhéo tai, lập tức rụt vai thành chim cút, sợ hãi trốn sau Phong Lê.

"Còn dám chạy? Hôm nay bà đây muốn đánh chế.t ngươi!"

"Chị, chị nghe em nói, áaaa, chị nhéo nhẹ thôi, tai em sắp rớt rồi, lỗ tai sắp rớt ra ngoài rồi!" Lâm Tiểu Kiệt điên cuồng gào thét: "Chị nghe em nói, đêm nay em kiếm được tiền rồi! Thật sự kiếm được tiền! Không tin chị hỏi Phong Lê đi! "

"Hả?" Lâm Tiểu Mỹ lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Phong Lê, nhìn về phía cậu.

Phong Lê vừa châm một điếu thuốc, đầu ngón tay lắc nhẹ tàn thuốc, gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay hắn kiếm được một ít tiền, kiếm bảy tám ngàn."

"Đúng đúng đúng!" Lâm Tiểu Kiệt nhanh chóng lấy di động ra cho chị gái xem lịch sử chuyển khoảng.

"Cái gì?" Lâm Tiểu Mỹ ngẩn tò te.

"Anh ấy muốn học múa, muốn làm dancer vũ trường, muốn lên một sân khấu lớn hơn nữa, không ai chỉ dạy, em có thể dạy anh ấy."

Phong Lê đứng dưới ngọn đèn đường, trong ánh đèn ấm áp, làn khói từ môi phun ra dần làm mơ hồ ngũ quan tinh xảo của cậu, cậu nhìn ánh đỏ tàn thuốc trên đầu ngón tay, như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt thâm thúy, sâu kính nói: "Có ước mơ là chuyện tốt, vì thế có gắng nỗ lực cũng không có gì sai."

"Phong Lê!"

Thật là cảm động! Lâm Tiểu Kiệt muốn khóc, giờ khắc này, hình tượng Phong Lê trong lòng hắn có thể so với anh hùng cứu thế, rạng rỡ vạn dặm, rất là kính nể!

Nhưng lại không biết suy nghĩ thực sự của thiếu niên lòng đầy nhiệt huyết Phong Lê là: Lâm Tiểu Kiệt trốn việc không phải lần một lần hai, tính cách này của hắn nhận định muốn làm chuyện gì là ai cũng ngăn không được, cùng với làm Lâm Tiểu Mỹ thường thường chạy tới bắt người, không bằng đem Lâm Tiểu Kiệt đè lại.

Dạy hắn nhảy mà thôi, không có gì khó.

Có như vậy Lâm Tiểu Mỹ có thể yên tâm trực ban quản lý cửa hàng, mà cậu liền có thể vui vẻ ăn ăn uống uống.

Lại một mũi tên trúng ba con nhạn!

Không hổ danh là cậu!

Hoàn mỹ!

Phong Lê không hề hay biết, video đêm đó mấy người bọn họ nhảy trên sân khấu bị người trong quán bar đăng lên mạng.

Ban đầu cũng không gây ra nhiều oanh động, chỉ là có người tò mò người dưới chiếc mặt nạ ấy trông như thế nào, cho đến khi một vũ công trong đó đăng tải video Phong Lê dạy bọn họ nhảy.

Sau đó toàn bộ khu vực bình luận bùng nổ.

Sau nữa có người đem hai đoạn video cắt ghép lại với nhau, tất cả mọi người đều đồng nhất ý kiến, vũ công trên sân khấu có vóc dáng tương tự với Phong Lê chính là cậu.

【Ahhhh, này quá gợi cảm!!】

【Thảo*, tiểu ca ca này, gương mặt này, vừa não bổ nhìn hắn nhảy tui liền run chân!】

【Aaaa, đây là quán bar nào vậy?!】

【Có chị em nào lập team không, chúng ta cùng đến quán bar này chơi nào!!】

Video nhanh chóng lan truyền trên nhiều nền tảng trang web video khác nhau và các vòng bạn bè.

Phó Quân Hoà đến buổi chiều ngày hôm sau ở trong nhóm Wechat nào đó nhìn thấy.

【Chậc chậc chậc, nam nhân này tao lên thật đúng là không nữ nhân chuyện gì*.】

*Khúc này tui không biết edit như nào?

【Này vừa thấy chính là 0, bị đè chắc rồi.】

【Cũng không hẳn, tôi cảm thấy là 1.】

【Đừng đi, Lý tổng, đứa nhỏ này ông cũng nhìn trúng?】

【Tôi thích nộn, làm sao? Hơn nữa, người đến cái loại địa phương như thế này thì có thể là đồ tốt gì?】

【Xem ra Lý tổng ông lại muốn bao cái mới rồi?】

【Không dám không dám, tôi chỉ nói chơi thôi, nếu như bị cái người nhà tôi phát hiện, tôi sẽ lại phải quỳ quỳ ván giặt đồ.】

【Nếu ông không cần, vậy thì tôi sẽ xuống tay vậy?】

【Haha, cẩn thận tôi nói cho vợ các người biết.】

Phó Quân Hoà tuy ở nước ngoài khá lâu, nhưng kinh doanh cần nhất là nhân mạch giao tình, sau khi trở về nước cũng cùng mấy thế hệ và thế giao gia lui tới.

Phần lớn mấy người đàn ông này đều đã có gia đình, nhưng ngày thường cũng không thiếu trăng hoa, thường tổ chức tiệc tùng thác loạn, hoặc là đến nơi nào đó chơi tình thú.*

*Bên wkdh "** hải" tui méo bt nó nghĩa gì nên thay đại, thấy không hợp cmt mình sửa.

Phó Quân Hoà trước nay không tham dự bất kỳ hoạt động nào của họ, chỉ thỉnh thoảng click xem qua, cũng hiếm khi nói chuyện.

Bởi vì một khi hắn lên tiếng, cả nhóm sẽ rơi vào bầu không khí bối rối không được tự nhiên.

Phó Quân Hòa làm cùng thế hệ thân phận địa vị tối cao người, tác phong chính trực ngay thẳng đã ăn sâu vào lòng người, kẻ phóng đãng bất cần đời đến trước mặt hắn cũng sẽ tự giác thu liễm, tự biết xấu hổ.

Dù cho Phó Quân Hoà biểu thị: Không có việc gì, các người cứ tiếp tục.

Cũng không tránh được một trận xấu hổ.

Cho nên hắn hầu hết thời gian thường là chỉ nhìn thôi.

Bất quá lòng hiếu kỳ ai ai mà chả có, Phó Quân Hoà thấy bọn họ thảo luận rất nhiệt tình, ngón tay lướt lên trên một chút, click mở video.

Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc dồn dập, trên sân khấu là năm thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen nửa trong suốt, đang uốn éo thân thể, nhảy đến quyến rũ nóng bỏng.

Nhìn bối cảnh hiển nhiên là một hộp đêm, do người quay cách sân khấu khá xa, hình ảnh mơ hồ không rõ, chỉ nhìn dưới sân khấu là vô số nam nữ trẻ tuổi hoan hô hò hét, giống như chơi thuốc mà lắc lư uốn éo theo điệu nhạc, phía sau tiếp trước mà hướng trên sân khấu ném tiền boa.

Thật sự là quần ma loạn vũ.

Phó Quân Hoà chỉ xem vài giây đã bị ồn ào làm cho nhức đầu, đang định tắt đi, nhưng video đột nhiên chuyển sang một cảnh khác.

Toàn bộ bối cảnh yên tĩnh trở lại.

Đó là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quay lưng về phía máy quay, tư thế vũ đạo giống như trong video vừa rồi, phối hợp với tiết tấu âm nhạc nhanh, lại chính là đem gợi cảm sắc tình dáng múa nhảy ra một loại tiêu sái lại tàn nhẫn hương vị, rút đi sắc tình, đem nóng bỏng nhiệt vũ nhảy đến tiến công tính mười phần, sắc bén đến cực điểm, đem mị lực của bản thân thể hiện đến cực hạn không chút nào che giấu.

Khó trách mấy lão gay trong nhóm duyệt vô số người lại hưng phấn như vậy.

Ngay cả Phó Quân Hoà cũng phải thừa nhận, quả thật rất mê người, hơn nữa không hiểu sao, nó lại mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

Lúc thiếu niên áo trắng quay người lại, Phó Quân Hoà con ngươi khẽ run, hắn biết mình tại sao lại cảm thấy quen thuộc rồi!

- -Người này rõ ràng là Phong Lê!

Cuộc trò chuyện trong nhóm hãy còn tiếp tục.

【Tôi vừa gọi điện cho ông chủ, tiểu tử này đêm nay cũng nhảy, anh Dư anh đi không, chúng ta cùng nhau đi?】

Lần đầu tiên, Phó Quân Hoà đột nhiên lên tiếng trong nhóm.

【Quán bar này ở đâu? Là ai mở?】

【Phó tổng muốn đi hả, đêm nay có thể đi cùng tôi nè?】

Vốn dĩ người này chỉ nói đùa thôi, ai không biết Phó Quân Hoà là cái tính tình gì? Trừ phi cần phải xã giao, nếu không căn bản sẽ không lui tới những nơi gợi dục này.

Ai ngờ Phó Quân Hoà thế mà trả lời: 【Gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tự đi】

Cả nhóm nháy mắt yên tĩnh:???

Phó đại tổng tài đột nhiên đổi tính rồi?!