Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 22




"Cậu..."

Bốn người đều ngơ ngẩn, trong số đó có Lý Nhụy Thu và Hứa Tiêu Tuyết có biểu tình đặc sắc nhất, nghẹn đến mức lúc xanh lúc đỏ.

Các cô làm sao cũng không nghĩ tới, Phong Lê căn bản méo phải là phục vụ viên, cậu ta vậy mà là ông chủ nơi này! Mấy vạn mười mấy vạn liền có thể mua một tiệm trà sữa, nhưng nơi này là khu vực trường học, nằm gần trung tâm thương mại, không có mấy chục vạn là mua không nổi!

Càng miễn bàn cửa tiệm bên cạnh cũng là của hắn?!

Các cô nghĩ đến những việc vừa làm, mấy lời vừa nói đó, tự thấy bản thân ngốc nghếch làm sao, liền xấu hổ không thôi, quê đến mức muốn tìm một cái hố chui vào.

Lúc này hai tờ tiền màu đỏ trên bàn giống như hai cái tát vang dội, tát thẳng vào mặt các cô.

Mẹ nó thật thiểu năng.

"Trần Chu, ai tìm tôi vậy?"

"Một công ty người mẫu, hình như cũng là ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp của cậu, chạy đến đào tường, bọn họ nói mỗi tháng sẽ trả cho cậu ba vạn." Trần Chu cười hì hì nói: "Dám chừng cũng không nghĩ đến cậu là ông chủ ở đây. "

"Được rồi, cậu 'chiêu đãi' mấy vị khách này một chút, tôi đi xuống."

“Vâng” Trần Chu mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe lời nói ông chủ vừa rồi, cũng biết bọn họ không được hoan nghênh, rất hiểu chuyện cầm lấy menu, không kiên nhẫn nói: “Tôi nói, các cô cậu rốt cuộc có chọn món hay không? Dưới lầu còn có nhiều người đang xếp hàng đấy, các cô cậu có biết bao nhiêu người muốn gặp ông chủ của chúng ta không? Đừng làm lãng phí chỗ ngồi, tiệm chúng ta không cho người không làm gì ngồi. "

Hai người gian nan bỏ qua sự xấu hổ mà cười cười: "Chọn"

Thấy các cô thức thời, Phong Lê xoay người đi xuống lầu, Tống Vệ còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo: "Em trai, cậu thật sự không suy xét một chút sao? Bằng ngoại hình cùng khí chất của cậu, tuyệt đối có thể xuất đạo, tôi đảm bảo, công ty chúng tôi sẽ tập trung bồi dưỡng cậu, tất cả tài nguyên đều cho cậu, cậu về sau nhất định sẽ bạo hồng*! Chỉ cần cậu nguyện ý tới công ty chúng tôi, điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý! "

*爆 红: Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó "đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm"

"Được rồi, anh không thấy người ta đều cho tôi đến ba vạn à? Tám ngàn kia của anh cũng đừng so sánh với tôi."

Coi như không có chuyện kia, thần tượng quốc dân • Phong Lê cũng không có khả năng xem trọng mấy công ty nhỏ đó, cậu lười nhiều lời cùng hắn ta, xuống lầu đuổi người đại diện của công ty người mẫu kia, tống hai người này ra cửa.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Phong Lê quay trở lại quầy lễ tân ngồi xuống tiếp tục thưởng thức trà sữa với đồ ngọt của mình.

Cậu đã uống năm ly trà sữa, ăn ba phần đồ ngọt.

Đổi thành người khác uống như vậy, ăn như vậy, sớm muộn gì cũng ăn đến sập tiệm mình.

Phong Lê thì khác, bộ dáng uống trà sữa ăn đồ ngọt phải gọi là cảnh đẹp ý vui, cứ như một biển quảng cáo di động, sống ăn bá po chủ.

Mỗi cốc trà sữa cậu uống, mỗi món tráng miệng cậu ăn hôm nay đều cháy hàng, các cô gái nhỏ đến đây cơ bản là: "Em muốn chọn món anh ấy uống! Em muốn chọn món anh ấy ăn!"

Rất nhanh, trân châu chiêu bài hết, gấu trúc nãi cái hết, mạt hương nãi lục* hết, chocolate hết, khoai môn hết, kem hết, trái cây cũng hết, phòng bếp muốn điên mẹ rồi.

"Ông chủ, làm ơn đừng ăn nữa, nếu như vậy nữa chúng ta phải lấy thạch trái cây thế pudding mất!"

Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ, mục đích của Phong Lê khi mua cửa hàng là để thoải mái ăn uống, vì cậu thích trà sữa và các món ngọt của họ!

Để tránh lại bị người gây rối, Lâm Tiểu Mỹ làm một tấm biển nhỏ treo bên cạnh, trên đó viết mấy chữ to.

"Ông chủ bị bắt buôn bán, hắn không đổi công việc, không hẹn hò, không có bạn trai / bạn gái, tạm thời không nghĩ muốn, nhưng các chị em có thể nổ lực thử xem! _(≧▽≦)/_"

Phong Lê nhìn thấy, liền gạch bỏ nửa câu cuối, đổi thành: "Mỹ nhân, không cần nổ lực, không có hứng thú."

Lâm Tiểu Mỹ: "..."

Phong ca, lãnh khốc vô tình, không thương hoa tiếc ngọc tẹo nào!

Cơ mà nói thì nói như thế, nhưng liền không tính loại khả năng này, lấy gương mặt này của Phong Lê cũng rất nổi tiếng a, cho dù ngồi một chỗ không làm gì cũng đặc biệt đẹp mắt, khách hàng vẫn cứ tre già măng mọc.

Hết đợt này đến đợt khác, lưu lượng khách trong hai giờ Phong Lê ở đây có thể so sánh ban ngày với nguyên ngày, Lâm Tiểu Mỹ thu tiền đến mỏi tay.

“Mà này, Phong Lê” Lâm Tiểu Mỹ đột nhiên nghĩ đến: “Cậu thật sự mua cửa hàng bên cạnh hả?"

"Đúng"

“Woaa” Lâm Tiểu Mỹ hết sức kinh ngạc.

Chuyện này nói đến cũng thật trùng hợp, hôm trước lúc Phong Lê đến cửa tiệm, tình cờ nhìn thấy tờ quảng cáo chuyển nhượng do ông chủ kế bên dán lên.

Kỳ thật loại hình kinh doanh trà sữa này mở ra đóng cửa là chuyện bình thường, làm kinh doanh này tuy rằng không có kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng đối với vị trí của quán lại có yêu cầu cực kỳ cao, đồng nghiệp lại nhiều, trong đó không ít chỉ là nhất thời mới mẻ thôi.

Người uống trà sữa nhiều, còn thích đứng núi này trông núi nọ, lại hỏa tiệm trà sữa cũng thực sẽ hồ.

Sở dĩ cửa hàng của Phong Lê có thể mở được lâu như vậy là do một phần cửa hàng diện tích lớn, một phần là giá cả lại rẻ, còn có một phần là đồ ngọt phong phú, miễn phí bàn du, so sánh với cửa hàng trà sữa nhỏ có sạp báo bên cạnh, bọn họ hiển nhiên là có lợi hơn.

Cuối tuần tan học, các học sinh đều thích ra đây ngồi, đặc biệt là các cặp đôi đang yêu đương.

Phố này năm nay mở được bốn năm tiệm trà sữa, hiện tại trung bình đổi hai ông chủ, hai tuần này Phong Lê mới đến, bọn học sinh đổ xô chạy đến tiệm của bọn họ, ngồi xuống là nguyên ngày, ai còn thèm đi tiệm bên cạnh đâu?

Cửa tiệm kia vốn dĩ cũng đã lỗ vốn, trải qua một đợt đả kích này, dứt khoát từ bỏ, tính toán chuyển nhượng giá thấp, Phong Lê liền thuận tay tiếp quản.

“Vì sao?” Lâm Tiểu Mỹ khó hiểu nói: "Cậu mua lại cửa hàng bên cạnh chuẩn bị làm gì? Đả thông xáp nhập?"

“Vẫn chưa nghĩ ra.” Phong Lê dùng một loại ngữ khí “mua cái cửa hàng tới chơi chơi” tuỳ ý đáp: “Dù sao trà sữa nhà hắn cũng khó uống, lãng phí nguyên liệu là không đúng”.

Câu trả lời thẳng thắn này làm Lâm Tiểu Mỹ thiếu chút nữa phun một ngụm nước ra: "Phong Lê, cậu quá xa xỉ! Nói - cậu trúng số có phải không? Mấy trăm triệu, cậu tiêu nhiều như vậy?"

“Tôi muốn mua liền mua.” Phong Lê khoanh tay, nâng cằm, đúng lý hợp tình nói: “Mua, mua, mua không chỉ là độc quyền của chị em phụ nữ mấy người đâu”. (=])

Bỏ tiền mua hạnh phúc, không được sao?

Ngày hôm đó sau khi tỉnh táo lại, Phong Lê suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng xem như suy nghĩ rõ ràng.

Kỳ thật lấy cậu nắm giữ năng lực, cậu có rất nhiều cách để kiếm tiền, chuẩn xác mà nói, chỉ cần cậu muốn, cậu chắc chắn trong vòng mấy năm liền trở thành người giàu nhất thành phố S.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

Bởi vì trong mười tám thế giới trước đây, cậu mỗi ngày nghĩ nhiều nhất chính là làm cách nào để trong một đêm giàu lên, như thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn đem một tay bài xấu đánh thành tốt.

Trò nghịch tập cậu đã sớm chơi chán rồi.

Bây giờ cậu đã trở lại, vĩnh viễn thoát khỏi xuyên qua không ngừng nghỉ, thoát khỏi Thiên Đạo tàn nhẫn, thoát khỏi trừng phạt, không còn ai có thể uy hiếp cậu.

Cậu cũng không cần giống như quá khứ liều mạng cố gắng được sống mệt mỏi như vậy.

Nếu đã thế, cậu vì sao còn muốn tính toán chi li, sợ đông sợ tây, đem từng bước đều tính rõ ràng?

Rút đi một thân gông xiềng, trở lại một đời, cậu nên hẳn là vui vẻ, nên hạnh phúc, nên cao hứng.

Cậu chính là muốn được sống tự do, sống hạnh phúc.

Cho nên trước tiên đặt một ra cái mục tiêu nhỏ để cậu sảng khoái.

“Em muốn mua tất cả các cửa hàng trên con phố này, bán tất cả đồ ăn, còn muốn đổi tên con phố này, cứ gọi là… Phong Lê vạn tuế đi" Thiếu niên rũ mắt, đầu ngón tay thon dài chuyển động xoay, trong giọng nói tràn ngập ác thú vị. (Cái này mà mục tiêu nhỏ?? Aisss tư bản nhiều tiền chít tịc)

Thật tuyệt nha!

Kẻ tham ăn không đáng sợ, đáng sợ là kẻ tham ăn còn có nhiều tiền.

Lâm Tiểu Mỹ: "..."

Wtf! Cậu nghĩ đây là game kinh doanh hay game sưu tầm thế hả!?

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, đến gần bảy giờ, trong tiệm thay ca, Phong Lê cũng chuẩn bị rời đi.

Đang định thay quần áo, Lâm Tiểu Mỹ đang nghịch điện thoại di động đột nhiên kêu lên, tức giận nói: "Mẹ nó, tên hỗn đản Lâm Tiểu Kiệt lại trốn việc rồi!"

Lâm Tiểu Kiệt là em trai của Lâm Tiểu Mỹ, hơn Phong Lê một tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 ở trong xưởng trực ca đêm, kết quả không làm việc cho tốt, cả ngày liền tẫn nghĩ tổ cái vũ đoàn hỗn xã hội.*

*Thỉnh cầu cứu vớt.

“Nó thật là - muốn tức chết lão nương sao?!” Lâm Tiểu Mỹ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đều là học sinh trốn học Phong Lê vẻ mặt đồng tình nhìn cô một cái, đang muốn đi thay quần áo, lại bị bắt lại.

"Không, không được, Phong Lê, cậu hiện tại không được đi, cậu ở lại trong tiệm, chị phải đi bắt thằng em của chị, nó không biết lại chạy đến chỗ nào truy mộng rồi!"

“Hắn đều đã lớn, chị quản hắn làm gì?” Phong Lê lười biếng chụp bay cái tay cô lôi kéo góc áo mình: “Người ta theo đuổi ước mơ không được sao?"

Đến hộp đêm nhảy một bài mà thôi, chính chính đáng đáng, cũng không phải là chuyện gì trái pháp luật.

"Đương nhiên phải quản, cậu không biết, cái hắn nhảy sao có thể gọi là nhảy? Nó cũng không có đào tạo chuyên nghiệp, khiêu vũ có thể kiếm bao nhiêu tiền? Thường xuyên là thấu vũ trường người ta đi không lấy tiền! Bị người khi dễ!”

“Chị còn không biết hắn đến quán bar nào, làm sao bắt?” Phong Lê hướng cô duỗi tay: “Tôi giúp chị nhìn xem”

Lâm Tiểu Mỹ đưa điện thoại cho cậu, thằng em trai này thật đúng là không được, đã trốn việc thì thôi, còn dám chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, cứ như sợ người khác không biết.

Đủ phản nghịch.

Phong Lê bật máy tính, lần theo IP dễ dàng tìm được vị trí người này, một nơi gọi là quán bar Linh Linh.

Cậu lên mạng tìm kiếm một chút, cách nơi này rất gần, ngồi xe hơn hai mươi phút là đến.

“Fuck, tôi muốn đi bắt tên tiểu tử thúi đó ra đánh một trận!” Lâm Tiểu Mỹ tức giận đến đập bàn muốn đi ra ngoài.

“Chị ở lại, em đi tìm cho, khi nào tìm được sẽ báo cho chị.” Phong Lê lấy quần áo trong tủ của mình ra.

Vừa lúc cậu ăn uống no nê, có thể ra ngoài đi một chút cho tiêu hóa.

Hơn nữa Lâm Tiểu Mỹ là con gái một mình đi quán bar không tốt. Không an toàn, dễ bị người bắt nạt.

“Ừm… được rồi.” Lâm Tiểu Mỹ do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, cô ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy dù sao cũng gần, nếu Phong Lê không tìm thấy người, cô lại đi là được.

Mặc dù Phong Lê chưa thấy qua Lâm Tiểu Kiệt, nhưng vừa nhìn ảnh chụp, cũng nhận ra được.

Cậu rời tiệm bánh ngọt, bắt taxi đến quán bar Linh Linh trong truyền thuyết.

Khi đến nơi thực sự bị kinh ngạc một chút, cậu thật đúng là không nghĩ tới quán bar này lại nổi như vậy, 8h chính thức mở cửa, 7h bên ngoài liền bắt đầu xếp hàng kiểm tra an ninh không nói, vậy mà còn có chế độ đặc trước, người không có đặc trước là không được vào.

Cái này giải quyết thế nào?

Lúc Phong Lê đang cân nhắc làm sao trà trộn vào trong, đột nhiên nhìn thấy ở cửa đặt một bảng quảng cáo, viết thông báo tuyển dụng.

“Bổn quán bar thông báo tuyển dụng 15 nam nhân viên phục vụ toàn thời gian và bán thời gian.

Phục vụ: Tuổi từ 18 ~ 26, lương cơ bản toàn thời gian 3000 nguyên ~ 12000 nguyên, cộng thêm trích phần trăm hoa hồng, bao ăn ở.

Liên hệ: Quản lý Lý Điện thoại: xxxxxx. Thông báo khác tuyển dụng vũ công... "

Vì thế Phong Lê trực tiếp gọi điện cho giám đốc Lý này, năm phút sau, liền có người ra đón cậu vào.

Giám đốc Lý là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy Phong Lê hai mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Cậu vẫn là học sinh sao? Thành niên rồi?"

“Thành niên” Phong Lê ngoan ngoãn lấy chứng minh thư ra cho cô xem.

"Trước kia có từng làm công việc phục vụ tại quán bar bao giờ chưa?"

“Có, em trước kia từng làm việc bán thời gian ở quán bar hơn một năm.” Phong Lê nói dối không đỏ mặt: “Chị Lý, em có thể trực tiếp vào làm, chị để em thử xem?"

Thiếu niên bề ngoài xuất chúng mặc một chiếc áo khoác liền mũ màu lam trắng, đặc biệt màu lam nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, vành tai bởi vì trong nhà có mái sưởi mà nhiễm một tầng hồng nhuận, tướng mạo xuất chúng, mắt hạnh sáng ngời trông đặc biệt ngoan ngoãn, giống như cậu bé nhà bên.

Vừa thấy chính là loại người rất nghe lời lại rất dễ khống chế.

Vì thế Phong Lê với gương mặt rất có tính lừa bịp này thành công xâm nhập vào quán bar.

Cậu lấy một bộ quần áo đi làm đi phòng thay đồ thay.

Cũng là quần âu thuần đen và áo sơ mi trắng cài cúc phía trên, so sánh với đồng phục trong tiệm thì kiểu dáng của quán bar chững chạc hơn nhiều, Phong Lê mặc vào có chút không vừa, hơi rộng.

Cậu đi vào trong sân, Tổ trưởng đang thu xếp công việc.

"Mọi người sắp xếp giống như mọi ngày, nhưng hôm nay Dương Dương xin nghỉ, trên khu VIP cần người, chọn Tiêu Phong đi..." Lúc Tổ trưởng nhìn thấy cậu đột nhiên ngẩn ra, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: "Hắc, cậu là người mới đến à? Tên là gì? Có kinh nghiệm làm việc không?"

“Phong Lê” Thiếu niên vẻ ngoài ngoan ngoãn nhu thuận: “Có, tôi trước kia ở quán bar khác làm hơn một năm.”

“Tốt” Tổ trưởng hai mắt vụt cái sáng lên, lập tức thay đổi chủ ý: “Vậy đêm nay cậu tới khu V phục vụ đi.”

Cái gọi là khu V chính là khu phòng VIP cho khách, bên trong đều là mấy vị khách có chút tiền, tuy nhân số không nhiều, nhưng ra tay hào phóng, tiền boa không ít.

"Được"

Phong Lê vừa đáp ứng, lập tức có người kêu lên.

"Lâm ca, anh vừa rồi không phải nói để em đi sao? Làm sao có thể để cho một người mới đi?"

Đây là một người đàn ông cao gầy, nhìn mới ngoài hai mươi tuổi, mặc đồng phục, nhưng kiểu tóc sành điệu, chọn nhiễm vài sợi thâm già sắc, làn da tái nhợt hiện ra một loại nhan sắc bệnh tật, tóc mái hơi dài, che mất đôi mắt.

Có mấy phần u ám.

Chỉ riêng về ngoại hình của gã trong nhóm phục vụ cũng xem như xuất chúng, nhưng so với Phong Lê thì còn kém xa.

"Tiêu Phong, hôm nay để Phong Lê đi, lần sau có dịp tôi sẽ thu xếp cho cậu."

"Nhưng đêm qua anh rõ ràng đã đáp ứng...!"

“Được rồi.” Tổ trưởng cường ngạnh đánh gãy lời hắn nói: “Mau đi đi”

Tiêu Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Phong Lê một cái.

Khoác lên mình vỏ ngoài mềm mại dễ thương Phong Lê sợ sệt nhút nhát cười cười, nhưng trong lòng lại không chút nào để ý.

—— Người chán ghét cậu nhiều lắm, xếp hàng đi thôi.

Thiếu niên bưng khay rượu đi vào dẫn tới không ít ánh mắt.

Quán bar này là một quán võng hồng* trứ danh, người đến quán mua vui có không ít, nam nữ tướng mạo xuất chúng thân hình nóng bỏng cũng không ít.

*Võng hồng: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng

Nhưng chỉ có cậu khí chất không giống người thường.

Dưới ánh đèn ám muội và tiếng nhạc dồn dập, hoà lẫn trong đám người, thiếu niên mặc đồng phục trong đám đông quá dễ thấy.

Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, biểu tình ngoan ngoãn dịu dàng, trắng nõn mà an tĩnh, giống như một con thỏ trắng nhỏ thuần khiết.

Cậu phản phất như không thuộc về nơi này.

Chính là ở dưới bầu không khí ái muội, đôi mắt sáng ngời nhiều hơn một phần sắc thái yêu dã khó giải thích được, cất giấu một con tiểu ác ma không dễ phát hiện.

Tục xưng vừa thuần khiết lại dâm đãng.

Vô số nam nữ quăng đến ánh mắt kinh diễm, một đám đôi mắt đều nhìn tới.

Thời điểm chọn đơn có mấy phú bà dáng người nóng bỏng đều cho Phong Lê tiền boa, ám chỉ muốn phương thức liên lạc.

Đáng tiếc, Phong Lê là một cái 24k* thuần gay, dù là phụ nữ sexy đến đâu cậu cũng không cứng nổi.

*Ai hiểu không, cmttttt.

Về phần mấy vị ông chủ giới tính nam kia hả? Đẹp trai bằng một nửa Phó Quân Hoà cũng không có, cậu chướng mắt.

Thời điểm Phong Lê đến quầy bar bưng rượu, bartender đại khái là đang tự hỏi người phục vụ đẹp trai như vậy đến từ lúc nào, liền cũng nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: "Cậu mới đến đây à?"

“Ừ.” Phong Lê đưa cho hắn tờ danh sách, nhẹ tựa vào quầy bar, nửa rũ con ngươi nghiêm túc nhìn bartender đem các loại rượu nhiều màu sắc pha trộn với nhau thành một sắc thái xinh đẹp, dùng thanh âm mềm mại hỏi: "Anh trai, sân khấu ở chỗ nào vậy?"

Cậu mới quan sát một vòng bên trong không nhìn thấy Lâm Tiểu Kiệt, xem xét giấc mơ ban nhạc của hắn, không làm tốt là đến thực hiện ước mơ, người hiện tại rất có thể đang ở trên sân khấu.

“Sân khấu, cậu tìm sân khấu làm gì?” Bartender kỳ quái nói.

Phong Lê chớp chớp mắt, tùy tiện bịa đại một lý do: "Lâm ca kêu tôi đến đó lấy đồ, nhưng tôi không tìm được, lại không dám hỏi."

Là người mới, hơi rụt rè chút là điều bình thường.

Đặc biệt là một người mới đáng yêu như vậy.

Bartender gật gật đầu, hào phóng chỉ chỉ một bên: "Thấy không? Đại sảnh đằng kia, bên đó chính là sân khấu, cậu từ chỗ này đi qua bên phải."

“Được, cám ơn anh.” Phong Lê bưng mâm đi về phía đại sảnh, cách một tầng kính, đám người dày đặc nhảy múa cuồng nhiệt, ca hát vừa nhảy, ánh đèn chói mắt bắn ra bốn phía.

Ở trung tâm có một sân khấu, ở trên có năm sáu cô gái ăn mặt hở hang, động tác các cô nóng bỏng gợi cảm nhảy theo điệu nhạc.

Dưới đài người đi theo bọn họ đó lắc lư nhiệt tình hò reo.

Lúc Phong Lê bưng mâm đi qua đám đông, nhìn chằm chằm trẽn sân khấu.

Lâm Tiểu Kiệt đó ở đâu? Không phải là ở sau sân khấu chứ?

Phong Lê nghiêm túc tìm người, vẫn chưa chú ý cảnh tượng xung quanh, hơn nữa ở đây nhiều người ầm ĩ, quấy nhiễu quá nhiều, cho đến khi Tiêu Phong va vào, mới nhận ra có điều không ổn.