-Cậu không biết không được sự cho phép mà vẫn xông vào là bất lịch sự sao?- Minh Lâm vẫn nhíu mày.
-Tôi chỉ là đợi lâu nên vào mà thôi, anh đáng lẽ ra cũng không nên để tôi đợi lâu như vậy.
-Chúng tôi đang có việc.
-Có việc, tôi cũng có thể thấy, hóa ra hai người vẫn chưa kí hợp đồng sao?
-Sẽ kí ngay bây giờ thôi.
-Điều đó còn chưa chắc.- Thanh Khanh khẽ mỉm cười.
-Cậu nói vậy là sao?- Minh Lâm cảnh giác.
-Cô An Nhiên.- Thanh Khanh quay sang cô.- Hân hạnh được gặp cô.
An Nhiên bình tĩnh quay người lại, nhìn Thanh Khanh đang đứng đó, thoáng ngây người. Cậu có vẻ gầy hơn rồi, đôi mắt mang lại cho người đối diện sự lạnh lẽo, chẳng thể nào phát hiện ra vẻ ấm áp lúc xưa. Mà cũng phải,việc đó đâu phải là việc của cô, cũng đâu phải thuộc về cô.
-Cô An Nhiên?- Thanh Khanh khẽ gọi.
-À, vâng, chào anh.- Cô hơi giật mình.
-Không biết tôi có vinh hạnh được nói chuyện riêng với cô không?
-Cậu muốn nói gì?- Minh Lâm cắt ngang.
-Không liên quan đến anh, anh đứng quên lời hứa của mình.- Thanh Khanh trầm giọng.
-Xin lỗi.- An Nhiên lên tiếng.
-Vâng?- Thanh Khanh quay sang nhìn cô.
-Tôi nghĩ tôi không có việc gì cần nói cùng anh.
-Còn tôi nghĩ là có đấy.
Thanh Khanh hơi mỉm cười, đó hoàn toàn là một nụ cười xã giao đơn thuần không chạm đến đáy mắt, vô cùng lạnh lùng và xa cách.
-Tôi nghĩ điều đó tôi là người rõ nhất.
-Tôi lại không nghĩ vậy, nếu tôi muốn bàn với cô về vấn đề kí kết hợp đồng thì sao?
-Ý anh là…
-Đúng vậy, tôi muốn mời cô sang công ty của chúng tôi để làm việc.- Thanh Khanh gật đầu.
-Cậu làm vậy là có ý gì?- Minh Lâm che chắn phía trước An Nhiên.
-Chẳng có gì cả, chỉ là chiêu mộ nhân tài thôi.
-Nhưng cô ấy là người của công ty tôi.
-Điều dó thì chắc anh là người biết rõ nhất, tôi thấy cô ấy vẫn chưa hề kí kết hợp đồng kia của anh.- Cậu liếc nhìn bản hợp đồng đặt ở trên bàn.
-Hai công ty chúng ta đang hợp tác, cậu làm thế này chẳng khác nào muốn chấm dứt mối quan hệ hiện tại.
-Tôi nghĩ việc tôi muốn mời cô An Nhiên đến làm việc và việc hợp tác giữa hai công ty không hề liên quan đến nhau, anh nghĩ xem, nếu cô ấy về công ty chúng tôi làm việc thì dự án trang sức này vẫn diễn ra bình thường thôi, vẫn không có gì thay đổi cả.
-Anh Minh Lâm.- An Nhiên nhẹ giọng lên tiếng, cô không muốn hai người này cãi nhau vì cô.
Minh Lâm tức giận tránh sang một bên.
-Cô An Nhiên, không biết cô có hứng thú muốn đến công ty của tôi làm việc hay không?
-Xin lỗi.- Cô nhẹ giọng.- Tôi nghĩ ở đây rất tốt, cũng rất thích hợp với tôi.
-Rất tốt?
Thanh Khanh lặp lại lời cô, bước đến bàn làm việc, giở vài trang tài liệu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua rồi ném lại nó lên bàn.
-Điều kiện trong hợp đồng này thật sự rất tốt, nhưng…
-Nhưng gì?- Minh Lâm hỏi.
-Tôi có thể mang đến cho cô lời ích gấp đôi ở đây.
An Nhiên nở một nụ cười, nụ cười tươi tắn, lại như cười nhạo Thanh Khanh.
-Cô không tin?
-Không, tôi tin, đương nhiên tôi tin anh Thanh Khanh có thể làm được đều đó, chỉ có điều, hình như anh đã nhầm lẫn gì đó rồi thì phải.
-Nhầm lẫn, tôi không hiểu ý cô cho lắm.- Thanh Khanh hỏi lại.
-Hình như anh nghĩ là ai cũng có thể mua được bằng tiền nhỉ, thật xin lỗi, nhưng tôi không phải là loại người như vậy, tôi đành phải phụ lòng mong đợi của anh rồi.
-Cô chắc chắn?
-Tôi đương nhiên là chắc chắn.
-Cô thật sự không cần thời gian để suy nghĩ sao, điều kiện tốt, môi trường cũng ưu việt?
-Nếu anh muốn biết đáp án của tôi, tôi có thể cho anh thấy.
An Nhiên nhìn về phía Minh Lâm, thấy anh dang lo lắng thì mỉm cười trấn an, hôm nay thật sự đã làm cho anh vất vả rất nhiều rồi, hơn nữa, cô cũng không phải là người vô ơn. Thời gian qua, Minh Lâm đã giúp đỡ cô và gia đình như thế nào, cô đều hiểu rõ.
-Anh Minh Lâm, chúng ta kí hợp đồng thôi, có sự chứng kiến của phó giám đốc Thanh Khanh thì hợp đồng này, anh sẽ yên tâm chứ?- An Nhiên trêu đùa.
-Chỉ cần em chịu chấp nhận là được, có ai chứng kiến cũng chẳng quan trọng hơn cả.
-Vậy thì luật sư Thanh, ông có thể hướng dẫn cho tôi được không?
-Đương nhiên, đương nhiên rồi.- Ông cũng thật mong hôm nay hợp đồng này có thể thành, trong lòng cũng thầm nể phục cô gái này, có thể khước từ lời mời như vậy.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, Thanh Khanh bỗng nhiên bật cười.
-Thú vị lắm, tôi muốn xem cô có thể ở đây bao lâu.
Nói xong thì quay lưng bỏ đi.