Tia nắng sáng ấm áp tràn vào trong phòng khiến mọi thứ trong phòng sáng bừng lên.
Gia Ngọc nheo mắt lại nhìn xung quanh, nhớ lại chuyện tối qua, cô lại cảm thấy thắc mắc.
Cô bị dị ứng với hải sản? Thế sao Thanh Khanh lại nói cô thích ăn nhỉ?
-Con làm sao thế?- Tiếng nói vừa quen vừa lạ vang lên trong đầu cô.
-Con không biết nữa mẹ, cả người con rất khó chịu.
-Hình như bị dị ứng rồi.- Giọng một người đàn ông mơ hồ vang lên.
-Khó khăn lắm mới mua được một ít tôm cho hai đứa mà lại…- Tiếng thở dài.
-Con không sao, để cho An Minh ăn là được rồi ạ.
-Để mẹ đi mua thuốc, xem ra sau này phải tránh cho tôm vào thức ăn của con rồi.
Những đoạn đối thoại ngắn ngủi vang vọng trong đầu cô, cơn đau đầu lại ập đến, Gia Ngọc không thể nhớ ra được một chút chuyện gì.
-Em sao thế?
Vừa bước vào phòng, Thanh Khanh đã thấy Gia Ngọc ôm đầu thu người trên giường bệnh vội chạy đến, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Ngay lập tức cậu bấm nút gọi bác sĩ rồi ôm lấy cô vào lòng.
-Em đừng làm anh sợ, không sao, có anh đây.
Giọng nói trầm thấp của Thanh Khanh ôm lấy tâm trí cô, cảm giác đau đớn dần dần thoái lui, ánh nhìn mờ mịt cũng đã dần rõ lại.
Cảm nhận được cái siết chặt của cậu, cả người cô đang căng lên cũng thả lỏng không ít.
-Có chuyện gì thế?- Minh Lâm xông vào phòng.
Ngay lập tức, Gia Ngọc cũng theo bản năng đẩy Thanh Khanh ra.
Minh Lâm chững lại vài giây rồi bước lại gần giường bệnh.
-Em cảm thấy ra sao rồi?
-Em không sao, chỉ là có chút đau đầu, trong đầu cứ vang lên tiếng nói của ai đó.
Nghe lời nói của cô, Thanh Khanh bất giác siết chặt nắm đấm.
-Không sao đâu, chỉ là những phản ứng bình thường thôi.
Minh Lâm lại gần kiểm tra các chỉ số trên màn hình.
-Tình hình cơ thể em đã ổn định lại rồi, một lát nữa có thể xuất viện rồi.
-Thật không ạ?- Gia Ngọc vui mừng.
-Ừ, anh sẽ viết giấy cho em xuất viện, về nhà nhớ nghỉ ngơi đầy dủ và uống thuốc đúng giờ là được.
-Em biết rồi.
-Cậu đi với tôi đi làm thủ tục.
-Được.
Thanh Khanh quay sang Gia Ngọc, đưa camen trong tay cho cô.
-Cháo dinh dưỡng đấy, em ăn đi, là thịt bò.
Gia Ngọc nhận lấy, nhìn theo bóng Thanh Khanh khuất sau cánh cửa phòng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cậu quan tâm đến cô như vậy.
-Khi về nhà rồi, đừng để cô ấy làm việc quá sức, bây giờ việc quan trọng nhất của cô ấy là phải nghỉ ngơi đầy đủ.- Minh Lâm dặn dò.
-Tôi đã hiểu.
-Chú ý đến cô ấy một chút, có bất cứ điều gì bất thường thì cũng phải đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Thanh Khanh đi theo sau Minh Lâm, vừa làm thủ tục, vừa nghe lời dặn dò của Minh Lâm. Hiếm khi nào cậu có thể nghe lời người khác như vậy.
Hoàn tất mọi thủ tục, Thanh Khanh lập tức quay trở lại phòng bệnh. Gia Ngọc vẫn còn đang dùng bữa sáng.
-Thế nào? Có ngon không?
Cô nhìn cậu gật đầu.
-Ăn nhiều một chút, ăn xong là chúng ta có thể về nhà rồi.
Để Gia ngọc ngồi trên giường bệnh, cậu bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc. Đồ cũng không nhiều lắm, chỉ một thoáng là xong.
Gia Ngọc ngồi nhìn bóng dáng Thanh Khanh đi qua đi lại, cảm thấy có chút ấm áp. Hóa ra được cậu quan tâm cũng dễ dàng làm cho cô vui vẻ.
-Anh không đi làm sao?
-Không sao, cứ giao cho Phương Mai làm đi. Em quan trọng hơn.
Nghe xong câu đó, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng lên.
-Sao thế, lại bị sao à?- Thấy vậy cậu hơi hốt hoảng.
-Không, không có sao cả. Như vậy thì đã để chị ấy chịu khổ rồi.
-Ở công ty thì đó là việc đương nhiên, không phải lo đâu.
-Là em làm phiền đến mọi người rồi.
-Anh đã bảo không sao mà, em chỉ việc chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.
Thu dọn xong xuôi, Thanh Khanh giúp Gia Ngọc ra xe.
Cậu vô cùng săn sóc cho cô, mở cửa xe để cô ngồi vào trước, trên đường đi cũng chỉ chăm chăm lo cho cô.
Thái độ này làm cho Gia Ngọc có chút lúng túng.
-Em lên phòng nghỉ ngơi đi.- Thanh Khanh cầm đồ của cô, bước vào nhà.
-Em không sao, để em…- Gia Ngọc định đón lấy đồ của mình.
-Em không nghe lời của anh sao?
-Em không có ý đó.- Cô rụt tay lại.
-Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, em vẫn còn mệt đấy.
Trước khí thế áp bức của Thanh Khanh, cô bèn phải ngoan ngoãn vào phòng mình.
-Em cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn trưa, anh sẽ gọi em dậy.
Gia Ngọc nằm trên giường, đưa mắt nhìn Thanh Khanh.
-Ngoan, nhắm mắt lại nào.
Gia Ngọc có chút cảm thấy buồn cười, cô từ khi nào lại giống trẻ con thế này.
Cô cũng nghe lời Thanh Khanh, nhắm mắt lại ngủ. Thấy vậy, cậu hài lòng nhìn cô một lát rồi bước ra ngoài.
Hôm nay đã muộn, không đến công ty nữa mà vào phòng làm việc giải quyết đống giấy tờ đã dồn đống từ tối hôm qua.
Cả căn nhà trở nên yên tĩnh, trong phòng làm việc, chỉ có tiếng gõ máy tính khô khốc vang lên đều đặn.