Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngHình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó —
Câu nói mang theo chút nghi ngờ vang lên khiến Thiên Sắc như bị sét đánhngang tai, ngạc nhiên đến mức đầu óc trống rỗng. Khóe mắt run run, đồngtử co lại, ngực phập phồng lên xuống, không khí ùa vào lấp đầy lồng ngực khiến nàng khó thở, tim như nảy lên.
Theo phản xạxoay người thật nhanh, nàng thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ngự tòa, ngạcnhiên nhìn vào mắt hắn, đôi môi đỏ khẽ run. Rõ ràng biết là xa vời,nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn sự hoảng hốt đến khó tin lẫn chờ mong, xen lẫn trong đó còn có sự lo lắng khôngyên.
Hắn —
Hắn nói như vậy, có phải đã nhớ lại chuyện gì trước đây không?
Chẳng lẽ cuối cùng ông trời không tệ bạc với nàng, rốt cuộc cũng không khiến hắn hoàn toàn quên mất nàng.
Nhưng chẳng phải trước đó Hạo Thiên nói rằng khi trở về thần chức hắn đã uống nước sông Vong Xuyên, quên hết chuyện trước kia, sao có thể nhớ lạiđược gì chứ?
Vốn tưởng rằng bản thân chỉ cầu mong hắn được tiếp tục sống, không mong ước gì hơn nữa, nhưng thật ra đáy lòngvẫn có chờ mong… Thanh Huyền à Thanh Huyền, không biết lúc này chàng cóthể nhớ lại điều gì không…
Muốn nói chuyện, nhưngnàng biết bản thân không thể nói được một lời, chỉ đứng tại chỗ như câycọc gỗ, để mặc cho chờ mong và xúc động trăn trở trong lòng, hệt như kim đâm, khiến cả người run rẩy.
Thì ra, hắn còn nhớ nàng…
Còn nhớ rõ ràng…
“Ngươi —” nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của nàng, Bình Sinh khẽ nhíu mày, ánh mắtsáng ngời chiếu rọi trên khuôn mặt băn khoăn phức tạp của nàng, càngkhiến thân hình nàng run rẩy.
Hắn tự nhận tuy xưa nay hơi nghiêm khắc, nhưng không đến mức đáng sợ vậy chứ? Chẳng qua chỉ bảo nàng đứng lại thôi, sao lại biến thành bộ dạng không ngờ được như thế?
Chẳng lẽ, hắn, thực sự đáng sợ đến vậy sao?
Tuy có nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, cuối cùng xác định chuyện có liên quanđến nàng, hắn chợt nhíu mày. Thu lại mọi cảm xúc, sắc mặt trầm lắng,giọng vang dội, thanh thoát rõ ràng từng từ: “Thảo nào thấy ngươi quenquen, ngươi chính là tiểu tước nhi trên Vân Vụ sơn lúc trước phảikhông?”
Tiểu tước nhi!?
Thiên Sắcgiật mình, cảm thấy cách xưng hô này rất quen, nhưng trong khoảng thờigian ngắn không hiểu được vì sao nó lại tồn tại.
Nếunàng nhớ không lầm, hình như trước kia Yêu Kiêu Quân cũng từng gọi nàngnhư vậy, giọng điệu trêu đùa ngả ngớn khiến người ta rất khó chịu.
Nhưng Thanh Huyền có khi nào xưng hô không đúng mực với nàng chứ?
Thanh Huyền của nàng, luôn gọi nàng là “sư phụ” bằng chất giọng trầm thấp, có khi cao vút, khi lại khàn khàn. Lúc lưu luyến quấn quýt, hắn gọi từngtiếng “Thiên Sắc” vô cùng thân thiết, như hình với bóng, giống như tiếng gọi kia đã biến tên của nàng thành một sợi dây tơ hồng không thể cắtđứt, cột chặt trái tim hai ngươi lại.
Nhưng hôm nay, hắn ngồi trước mặt, không phải gọi nàng là “sư phụ”, cũng không phải “Thiên Sắc”, mà là “tiểu tước nhi”…
Thiên Sắc nhìn bóng dáng oai nghiêm của Bình Sinh trên ngự tòa, ánh sáng củaviên dạ minh châu tỏa xuống người hắn, giống như một tầng sương mỏng mờmịt, gần trong gang tấc nhưng hắn như không chân thật.
Khoảnh khắc đó, nỗi chua chát từ đáy lòng dâng lên như thủy triều, cắn xé khắp thân thể, đau đến mức tầm mắt cũng mơ hồ. Những lời của hắn bóp nát cõi lòng đầy chờ mong của nàng, hoặc đây vốn là tự làm tự chịu, biết rõkhông nên hy vọng điều gì nhưng nàng lại cố tình — không ngờ, cuối cùngphải đối mặt với tuyệt vọng, thất vọng, chua xót… Những cảm xúc khôngnói nên lời quấn vào nhau khiến khuôn mặt tái nhợt không chút máu củanàng càng trắng bệch giống xác chết.
Dây tơ hồng vẫn còn, nhưng chỉ còn một đầu, Thanh Huyền của nàng đã mất…
“Xem ra, ngươi không nhớ ta.” Thấy bộ dạng ngạc nhiên của nàng, Bình Sinhkhông biết nàng đang đăm chiêu điều gì, chỉ nghĩ nàng đang nhớ lạichuyện cũ.
Nhớ năm đó, hắn đến Vũ Dư Thiên ThượngThanh Cảnh trong Nhụy Châu Khuyết Thất Ánh Tử Hà Các theo lời mời củaThượng Thanh Linh Bảo thiên tôn, không ngờ gặp được Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng đại đế Thiên Sinh, hai bên liền hẹp gặp lại ở núi Vân Vụbăng tuyết ngợp trời, cùng chơi cờ, uống trà luận đạo. Không ngờ, nhângian đột nhiên xảy ra loạn binh, Thiên Sinh không thể đến đúng hẹn, lạicòn sai một tiên quân đến dặn hắn nhất định phải đợi chơi cờ xong mớiđược rời khỏi đó. Hắn dở khóc dở cười, đành ngồi nhập định trên núi VânVụ.
* Các địa danh trên nằm trong Đạo giáo, đạikhái thuộc tiên cảnh của Thượng Thanh Linh Bảo thiên tôn, cũng là cácbiểu tượng của ông.Trên đỉnh nói có một gốctiên thụ khổng lồ, là do Ty Nông Hoa Thần nguyên sơ bất cẩn để lại, vôtình hấp thu linh khí trời đất nên tươi tốt sum suê, cao vút rợp trời.Năm đó, tuyết rất lớn, đọng trên một cành cây khiến nhánh cây bị gãy,trên đó có một tổ chim tước, chú chim tước con rơi xuống, vừa vặn lọtvào ngực áo của hắn.
Tiểu tước nhi đã bị đông lạnhđến hấp hối, trên người mang theo yêu khí mờ nhạt nhưng toàn thân đỏ rực như lửa, xem ra đúng là con của chu tước thiên giới bị giáng chức vàhỏa loan của yêu giới.
Không biết cha mẹ của tiểu tước nhi này vì chuyện gì mà bị giáng chức…
Thân là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, tất cả chu tước ở thiên giới đềudo hắn quản lý, cha mẹ của tiểu tước nhi này tất nhiên cũng nằm trongtay hắn. Từ đó, hắn tự nhiên cảm thấy thương hại tiểu tước nhi, chỉ ngồi im tĩnh tọa trong băng tuyết, để mặc nó nằm trong ngực hắn sưởi ấmtránh gió tuyết —
Lần tránh gió này vô tình kéo dàihết mùa đông giá rét, đến năm sau, tiểu tước nhi này đã vỗ cánh bay xakhông trở về nữa. Sau đó hắn mới phát hiện ra, tiểu tước nhi đã ăn sạchmột gói đan dược trong vạt áo hắn do Linh Bảo thiên tôn tặng. Sau nàykhi gặp lại, vì ăn được đan dược nên tiểu tước nhi đã tu hành thànhngười, bản lĩnh không tệ chút nào.
Sau đó, nàng cònbái sư trên Tây Côn Luân, vào Ngọc Hư cung, tất cả những chuyện này đềucó liên quan đến hắn. Hắn không nhớ rõ mình vào luân hồi năm tiểu tướcnhi này bao nhiêu tuổi, dường như cũng không gặp con bé, tất cả những gì hắn mơ hồ nhớ được là mình trải qua mười kiếp chết trẻ, cuối cùng mớicó thể trở về thần chức. Chỉ là, bây giờ gặp lại tiểu tước nhi này, conbé đã trở thành hồng nhan bạc đầu, bộ dạng tiều tụy sống không bằng chết như vậy!?
Khó trách lần đầu tiên gặp con bé lại thấy rất quen, nhưng vì con bé mặc áo đỏ quá thu hút nên không để ý đến sựthay đổi bên ngoài bởi vậy lúc đó không nhận ra.
Đôimắt thoáng ẩn hiện suy nghĩ phức tạp, rũ xuống che giấu xao động nơi đáy mắt, Bình Sinh khẽ cau mày, cúi đầu xuống, mở công văn tiếp tục phêduyệt, lơ đãng vẫy tay: “Thôi, ngươi lui xuống trước đi, nói Chu Ngưnggọi Vân Trạch nguyên quân vào đây, ta có việc cần dặn dò y.”
Phải mất một lúc lâu, Thiên Sắc mới từ trong bàng hoàng bừng tỉnh lại, những mong chờ trước đó tan thành mây khói, cuốn sạch theo gió, để lại máutươi nhỏ xuống từng giọt cùng tiếng gào thét ngày càng thê lương —
Không, không phải ta không nhớ chàng, mà chàng đã không còn nhớ ta nữa…
Hốc mắt nóng bừng, nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn bào phục màu tím đẹp đẽcao quý, nhìn kim quan hắn đang cài, cây trâm ngọc, cái đầu khẽ cúi trên chồng công văn, mái tóc đen tao nhã rũ xuống bên cạnh. Lúc này, thânhình cao ngất của hắn tản ra khí chất trầm lắng vững vàng, hòa thành một thể với không gian trang nghiêm của Tử Vi điện, trên người ẩn chứa sứcmạnh vững chắc nhu hòa, lại điềm đạm như ánh sáng phát ra từ thanh kiếm, đốt cháy sức mạnh ẩn giấu trong vỏ kiếm, khiến nó đột ngột bừng sáng.
Đây là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế Bình Sinh, không phải Thanh Huyền luôn bên cạnh nàng như hình với bóng.
Không hề nhớ bất cứ chuyện gì, nói cách khác, với hắn, nàng chỉ là một người xa lạ không quan trọng.
Cùng hình dáng nhưng lại là người dưng.
Không có bất cứ người nào nghe được tiếng khóc thầm từ đáy lòng nàng, nàngbước đi lảo đảo, thẫn thờ, không rõ mình ra khỏi Tử Vi điện như thế nào, càng không biết phía sau có một đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chút, đuổitheo nàng, không ngừng suy nghĩ.
******
Thiên Sắc đứng trên bậc thềm phía sau Tử Vi đại điện nguyên cả đêm.
Tử Vi viên là nơi gần mặt trăng mặt trời nhất. Ban ngày, mặt trời đẹp đẽlên cao, nóng bức đến mức có thể thiêu cháy cả đồng cỏ, ban đêm, mặttrời lặn xuống cây phù tang, ánh trăng lạnh trong veo treo lên, nơi nàygiống như băng tuyết ngàn dặm, cực kỳ lạnh lẽo.
Mộtbóng dáng đẹp đẽ hoa lệ, giống như vệt máu ghê người kéo dài trong ánhtrăng mờ, uốn lượn theo dấu chân nàng, làn da nổi bật dưới ánh trăng,càng trở nên trắng bệch. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn gần tronggang tấc kia, ánh bạc phủ khắp nơi, dịu dàng như tơ lụa, sau đó nàng cúi đầu xuống, im lặng hệt như một linh hồn dạo chơi dưới ánh trăng.
Ánh trăng trong như nước, lẫn vào sương mù chiếu lên mặt nàng, hàng mi dàyche giấu mọi cảm xúc trong mắt, mái tóc bạc như tuyết đọng trắng xóa,xua tan ánh sáng rực rỡ quanh người nàng, nhưng không thể xóa đi sự côđơn, hiu quạnh.
Xa xa, Chu Ngưng nhìn thấy nàng,không dám lớn tiếng gọi trong đêm yên tĩnh, phải dừng lại một lúc mớithở hổn hển, ôm ngực hỏi: “Sư tôn, người ở đây làm gì, làm con tìm khắpnơi!”
Thiên Sắc ngẩng đầu, gió lạnh ban đêm càngkhiến mắt nàng mơ màng, mái tóc bạc trắng như tuyết dưới ánh trăng, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng mờ mịt hư vô như gió lướt trong đêm:“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Con nghe Vân Trạch nguyênquân đại nhân nói, Đế quân gọi ngài ấy đến hỏi chuyện, tất cả mọi câuhỏi đều liên quan đến người. Sau đó, hình như là Đế quân không vừa lòng, công văn cũng không thèm phê nữa, đích thân đến Lăng Tiêu điện, đặcbiệt hỏi han chuyện của người!” Tuy đã thành tiên, nhưng tính tình ChuNgưng vẫn dễ kích động như trước kia, nói như mở cờ trong bụng, thêm mắm thêm muối, chuyện bé như hạt đậu cũng thành long trời lở đất: “Sau khitừ Lăng Tiêu điện trở về, Đế quân lại dặn dò con, từ nay về sau, khingài ấy phê duyệt công văn ban đêm ở Tử Vi điện đều do người hầu hạ.”
Cuối cùng, không thấy trên mặt Thiên Sắc ngạc nhiên vui mừng gì, nhưng nàngrất vui sướng, mày nhướn cao có phần đắc ý, thở phào nhẹ nhõm: “Chuyệnnày thật tốt quá! Sư tôn ở bên cạnh Đế quân, tất nhiên ngài ấy sẽ điểmhóa người, nếu muốn tu lại công đức đăng tiên tịch cũng là chuyện sớmmuộn! Nói không chừng, cả Thanh Huyền sư phụ cũng —”
Nói tới đây, nàng chợt nhận ra mình nói lời không nên nói, lập tức im lặng, hơi xấu hổ nhìn về phía Thiên Sắc. Thiên Sắc vẫn lãnh đạm trầm lắng,chỉ lẳng lặng nhìn lòng bàn tay mình, hoa văn uốn lượn, giống như nhữngcon đường bôn ba nguy hiểm trước đó, để lại dấu tích không thể xóa mờ.
Trong lòng sư tôn nhất định là còn nhớ Thanh Huyền sư phụ!
Nàng chợt thổn thức, nhớ lại chuyện cũ của mình. Khi đó, biết Ngọc Thự không nhớ ra nàng, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy bản thân thê thảm nhất thếgian, hận không thể chết để kết thúc hết mọi chuyện. Nhưng sau đó, nàngthấy Thanh Huyền moi tim cứu sư tôn, còn sư tôn vì Thanh Huyền sư phụxông vào Tử Vi viên, mới biết thì ra còn sống thật sự là may mắn. Ít ra, còn sống là còn có hy vọng, không phải sao?
Không như sư tôn và Thanh Huyền sư phụ, vĩnh viễn xa cách, cô đơn chiếc bóng…
Sau đó, nàng theo Vân Trạch nguyên quân tu đạo, cũng từng nghĩ sẽ nóichuyện của Thanh Huyền sư phụ và sư tôn với Đế quân. Nhưng thứ nhất,nàng hỏi Vân Trạch nguyên quân thì đại nhân cũng nói Thanh Huyền sư phụlà không thể cứu, nếu không Nam Cực Trường Sinh đế quân sẽ không buôngtay bỏ mặc. Thứ hai, là nàng vẫn cảm thấy sợ Tử Vi đế quân, nên đànhphải giấu kín chuyện này trong lòng.
Lúc này, ChuNgưng cũng không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ đành lên tiếng khẽan ủi: “Sư tôn, Đế quân thần thông quảng đại, không gì không làm được,không chừng sẽ có biện pháp —”
Có điều, nàng chưa kịp an ủi hết câu, bên cạnh đã vang lên giọng cười nhẹ nhàng của Vân Trạch tiên quân: “Chu Ngưng —”
Chu Ngưng như chim sợ cành cong xoay người lại, đã thấy Vân Trạch tiên quân y bào xanh ngọc đứng phía sau, khuôn mặt như nhuộm ánh trăng mờ nhạt,càng khiến người ta say mê. Y thở dài một tiếng, khẽ cười: “Nghe nói Hạo Thiên đế tôn sai đặc sứ Ngọc Hư cung đến tặng lễ vật đặc biệt cho Đếquân, không biết đó có phải Ngọc Thự tiên quân…”
Nghe nửa câu đầu, Chu Ngưng còn thắc mắc tại sao Hạo Thiên phải sai ngườicủa Ngọc Hư cung đưa lễ vật đến cho Bình Sinh đế quân, không biết đó làlễ vật gì! Nhưng, nửa câu sau vừa xuất hiện tên Ngọc Thự, những thắc mắc ban đầu bị ném sạch ra sau. “Ở đâu?” Nàng vội vàng chạy đến, kéo tay áo Vân Trạch nguyên quân, làm nũng: “Huynh ấy ở đâu?”
Với phản ứng của Chu Ngưng, Vân Trạch nguyên quân không hề ngạc nhiên, thậm chí không trách mắng. “Bây giờ —” y cố ý nhướn mày, kéo dài âm cuối,một lúc sau khẽ cúi đầu, giọng nói thuần hậu, nửa tán thưởng nửa trêuchọc: “Bây giờ, có lẽ đang trên đường đến đây.”
“Nguyên quân đại nhân!” Bị Nguyên quân đại nhân trêu chọc như vậy, Chu Ngưng đỏ mặt, liên tục dậm chân thất vọng: “Ngài —”
“Tuy rằng đang trên đường đến đây, nhưng cũng không xa Tử Vi viên.” Đôi mắtVân Trạch nguyên quân sáng lên, cố ý nhìn Chu Ngưng từ đầu đến chân,chép miệng, khóe môi khẽ cong lên, không ngừng trêu chọc: “Cô cô nhìn cô cô kìa — ăn mặc chẳng khác gì nha đầu mới lăn trong bếp ra, ta khôngmuốn dẫn cô cô đi gặp khách cùng đâu.”
Thật ra, xưanay Chu Ngưng có nghe Vân Trạch nguyên quân nói về quần áo thế nào cũngkhông sao, nhưng nàng lại có thói quen lấy ngày được gặp Ngọc Thự làmngày đặc biệt vui mừng của mình, quần áo đương nhiên phải khác. “Con đithay quần áo!” Nàng vội vàng đáp lại một câu, bỏ mặc Vân Trạch tiên quân và Thiên Sắc, chạy nhanh như chớp, sợ lỡ bước sẽ không gặp được NgọcThự.
Nhìn thấy Chu Ngưng chạy đi, Vân Trạch nguyên quân mới quay sang, đối diện Thiên Sắc.
“Thiên Sắc cô nương, vậy là cô nương đã biết hết rồi.” Thấy vẻ mặt Thiên Sắcvẫn lặng như nước, không hề dao động, Vân Trạch nguyên quân cũng khôngkiêng dè, thản nhiên trò chuyện. Đôi mắt sâu như sao lạnh đêm thu, ýcười trên mặt cũng sâu hơn, con ngươi đen trầm lắng ẩn giấu ánh sángkhiến người ta khó hiểu, giống như hai ánh dao vô cùng sắc bén: “Cônương và Đế quân, có thể nói là có duyên không phận, bên trong có rấtnhiều khúc mắc, ta đứng bên ngoài chỉ có thể cảm thán một câu đầy nuốitiếc, lực bất tòng tâm.”
Nghe bốn chữ “Có duyên không phận”, Thiên Sắc cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo rót vào trái tim,lòng dậy lên từng lớp sóng, nhưng nàng vẫn lãnh đạm, im lặng không nóigì, coi như không nghe thấy.
“Từ nay về sau, cô nương hãy thanh thản ở lại Tử Vi viên này đi, chuyện trước kia, tốt nhất làhãy quên hết.” Cuối cùng, Vân Trạch nguyên quân thu hết lại mọi cảm xúc, vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Có điều cần nhớ rằng, Đế quân không phải là phàm nhân trước kia, ngài ấy là người cô không thểchạm tới.”
Ngài ấy, là người cô không thể chạm tới.
Thiên Sắc đứng yên nơi đó, gió nhẹ nhàng thổi qua vạt áo và tóc mai của nàng, cảm xúc hỗn độn nghiền ngẫm lời cảnh cáo này, lòng đầy thê lương.
******
Chu Ngưng thay xiêm y, cùng Vân Trạch nguyên quân đến trước Tử Vi viên đónngười tặng lễ vật do Hạo Thiên phái tới. Khi nhìn thấy bóng dáng NgọcThự, mặt mày nàng hớn hở, mắt cong lên như nhành liễu, đúng là ngườitrong mộng rồi. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử đằng sau Ngọc Thự, mặt nàngsầm xuống, đương nhiên là kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt.
Người đó chính là Tử Tô.
Chẳng phải mụ la sát này bị đày xuống trần gian khổ tu, tích lũy công đứcchuộc tội không thể trở về Tây Côn Luân sao? Mới bao nhiêu năm, sao cóthể chuộc hết được? Lúc trước, nếu không phải ả công tư chẳng phân minh, thì sao Thiên Sắc sư tôn và Thanh Huyền sư phụ lại như vậy —
Lúc này, Chu Ngưng chưa kịp mở miệng, Tử Tô đã phủ đầu.
“Tiểu hoa yêu, không ngờ ngươi lại tốt số vậy đó, có thể theo bên cạnh BìnhSinh đế quân, tu thành tiên đạo.” Nhìn chằm chằm Chu Ngưng từ đầu đếnchân, Tử Tô cười lạnh, giọng đầy châm biếm.
“Ngươicũng không sung sướng lắm nhỉ!” Chu Ngưng đáp lại không chút khách khí,nhìn thẳng nàng ta chẳng kiêng nể gì, nở nụ cười lạnh đầy trào phúng:“Nhớ ngày đó, ngươi gây ra tai họa lớn như vậy, nhưng chỉ bị khiển trách hơn trăm năm, xem ra đúng là được chống lưng nên có khác nha.” Khôngnhững ám chỉ Hạo Thiên bao che, mà còn châm biếm mẫu thân Tử Tô, ThừaThiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa lạm quyền.
Vớinhững lời khiêu khích quá mức như vậy, dù thế nào Vân Trạch nguyên quâncũng phải quát Chu Ngưng một tiếng, cảnh cáo nàng không biết chừng mực,nhưng không ngờ y chỉ đứng đó cười mà không nói gì, coi như đang xemkịch vui, nét mặt như trăng thanh gió mát. Ngọc Thự không tiện chen vào, chỉ có thể ngầm liếc Tử Tô một cái, sợ nàng ta lại gây chuyện rắc rối.
“Mặc kệ ngươi nói gì.” Tử Tô như không bận tâm từ ngữ của Chu Ngưng, cườinhư đón gió xuân: “Hôm nay ta phụng mệnh Hạo Thiên đế tôn đưa lễ vật tới cho Bình Sinh đế quân. Nếu không nhờ vào phần lễ vật này, ta cũng sợ là không thể nhanh chóng trở về Thiên giới vậy đâu, rốt cuộc cũng khônguổng công ta tìm kiếm manh mối ở thế gian hơn trăm năm. Ta tin rằng,Bình Sinh đế quân nhìn thấy lễ vật này, nhất định sẽ yêu thích khôngthôi.”