Edit: Ong MDBeta: Vô Phương*百年恩爱双心结; 千里姻缘一线牵 – Trăm năm ân ái, đôi tim kết; Ngàn dặm nhân duyên, chung một đường (hay sử dụng để chúc trong ngày cưới).Khi Thanh Huyền dẫn Chu Ngưng và Ngọc Thự về Ninh An vương phủ, thị vệ gác cửa vừa nhìn thấy Thanh Huyền như trút được gánh nặng, vội vàng hỏi: “Thanh Huyền công tử, mấy ngày nay công tử đi đâu, vừa rồi Cửu công chúa không tìm thấy công tử, mặt mày xanh ngắt dọa người luôn đó!”
Thanh Huyền ngây người, ngẫm lại thì hắn mới ra ngoài cùng lắm khoảng một canh giờ, sao lại thành mất tích mấy ngày? Nhưng sau khi nghe xong, hắn chợt hiểu ra, khi đuổi theo Nhục Nhục ra khỏi Ninh An vương phủ hắn mang theo bộ dạng của Cứ Phong, vừa rồi nhất định sư phụ có việc gấp tìm hắn nên mới quên mất chuyện dùng pháp thuật.
Nhưng có việc gì gấp đến nỗi khiến sư phụ luôn điềm tĩnh lại quên mất chi tiết nhỏ này?
Quả nhiên, vừa vào Ninh An vương phủ đã gặp Triệu Thịnh.
Hôm nay, trên dưới Ninh An vương phủ có thể nói là hỗn loạn, đêm tân hôn của Triệu Thịnh, ngủ còn chưa tỉnh đã nghe thị vệ nháo nhào báo lên là Cửu công chúa tìm Thanh Huyền khắp nơi, liền tỉnh cả mộng.
Trong mắt y, tuy cô cô “Cửu công chúa” của mình hơi kỳ lạ nhưng xưa nay luôn bình chân như vại, dù Thái sơn có sập thì mặt cũng không đổi sắc. Nếu tìm kiếm Cứ Phong thì cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại cô cô lại điên cuồng tìm Thanh Huyền, hành động cử chỉ kia gấp gáp vội vàng hệt như vợ chồng, nếu không phải sư phụ ghé tai nói vài câu cố gắng khuyên nhủ an ủi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện rối loạn gì nữa!
Chuyện này thật lạ lùng, chẳng lẽ, hai người có gì đó không muốn ai biết?
Rõ ràng cái đêm ở nhà Tố Bạch, Thanh Huyền từng thẳng thắn thừa nhận thích cô gái bí ẩn mà hắn gọi là ‘Sư phụ’.
Nhưng hôm nay —
Mấy ngày trước, ‘sư phụ’ kia và Thanh Huyền cùng biến mất, cô cô nhà y ngơ ngẩn bao ngày qua giờ mới đột nhiên lại muốn tìm Thanh Huyền, làm sao còn ai ở đây nữa.
Những thay đổi này rốt cuộc là thế nào?
Dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng thời khắc quan trọng Triệu Thịnh không tiện nói thêm điều gì, bước lên kéo tay áo Thanh Huyền, đang định hỏi mấy ngày nay hắn đi đâu, bất chợt phát hiện tay mình ướt dính.
Y giật mình thả tay ra, lúc này mới nhìn thấy bàn tay dính toàn máu tươi.
“Thanh Huyền huynh, đây là —” Triệu Thịnh mở to mắt, nhìn bàn tay đỏ sẫm của mình, lại nhìn ống tay đầy máu của Thanh Huyền, ngây người ra.
Nhưng Thanh Huyền không để ý đến việc cỏn con này, chỉ nghĩ đến chuyện không biết Thiên Sắc có việc gì mà vội vàng tìm hắn, bởi vậy rất nóng nảy. “Sư phụ ta —”, chợt buột miệng gọi theo thói quen, hắn lập tức nhận ra không ổn vội sửa lời: “Không, Cửu công chúa, người ở đâu?”
Triệu Thịnh cũng là kẻ hiểu biết, nhanh chóng tỉnh táo lại. “Ở phòng khách.” Y nói ngắn gọn vào trọng điểm, vừa dứt lời Thanh Huyền đã đi về phía đó như cơn gió. Vừa quay đầu lại, Triệu Thịnh nhìn thấy Chu Ngưng rũ đầu bước đi, không nói một lời. Chợt nhớ ra nàng bị mất tích cách đây không lâu, đang định hỏi thì lại thấy mắt mũi nàng sưng đỏ, bộ dạng như sắp òa khóc, phía sau nàng là một nam tử lạ mặt, có cốt cách tiên nhân, chắc chắn chưa từng gặp mặt, ngũ quan thanh tú đối lập với vẻ mặt thâm trầm.
Nhưng y chưa kịp hỏi gì, Chu Ngưng và nam tử kia đã bước đi rất nhanh, đuổi theo Thanh Huyền.
Chuyện này…?
Sao mà mỗi người một kiểu thế này?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Thịnh không biết đã xảy ra chuyện gì, lơ đãng cúi đầu nhìn vết máu dính trên bàn tay mình, như sực tỉnh lại, vội gọi người hầu mang thuốc cầm máu tốt nhất đến phòng khách.
******
Tuy ở trong phòng khách nhưng Thiên Sắc không nằm nổi, lòng đầy bất an.
Từ lúc nàng thành tiên tới nay,chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Những người biết nàng, đều nói nàng hoàn toàn lãnh đạm và bình thản với thế sự. Trước khi gặp Thanh Huyền, nàng cho rằng bản thân vốn một thân một mình, không hề vướng bận lưu luyến, nhưng bây giờ nàng đối với Thanh Huyền đã thâm tình đến mức này rồi sao?
Đứa trẻ được nàng cõng lên Càn Nguyên sơn, hao hết tinh thần sức lực mới cứu được, bây giờ lại mơ hồ trở thành phu quân của nàng. Mười mấy năm sớm chiều kề cận, lại vô tình trở thành hoạn nạn có nhau. Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng nàng chỉ có hắn. Nếu muốn nói đến quan hệ, trên đời này, sợ là chỉ có mình hắn thuộc về nàng.
Nàng chưa bao giờ đoán trước được nàng và hắn lại buộc chặt vào nhau như thế, đây chẳng phải ứng với câu: ‘Mười kiếp chôn thây, một đêm duyên kết’ sao?
Nhưng nàng không muốn nhân duyên này chỉ có một đêm mà thôi!
Lúc này, rốt cuộc hắn đi đâu mà không nói một tiếng.
Nếu hắn gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Mỗi khi hắn đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, toàn bộ tâm trí nàng đều rối loạn. Đứa trẻ này, nàng đã chứng kiến mười kiếp luân hồi của nó, phải chết trẻ, kiếp nào cũng phải nhận đủ số phận long đong từ bé tới lớn, cuối cùng nàng không thể nhẫn tâm nên đã nhúng tay can thiệp số mệnh luân hồi. Nhưng hôm nay, hắn đã trở thành chồng của nàng, cảm giác này thật mất tự nhiên, khó diễn tả bằng lời. Không phải nàng chưa từng có ý định trốn tránh hoặc giả vờ không biết, nhưng dưới sự kiên trì của hắn dường như không có tác dụng gì, lúc này nàng chỉ hy vọng hắn có thể ở bên cạnh nàng, trọn đời trọn kiếp, đời đời kiếp kiếp, vì như vậy nàng mới cảm thấy linh hồn mình trọn vẹn.
Đứa trẻ này chính là một phần linh hồn của nàng, bất kể là nối tiếp tình cảm hay là kéo dài nghiệt duyên.
Nếu đoạn tình cảm này thật sự là nghiệt duyên, chỉ là một nét bút mơ hồ trên sổ sách, thì dù phải trả giá lớn đến mức nào nàng cũng chấp nhận…
Thiên Sắc càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu, càng hoảng sợ càng cảm thấy ghét bản thân vì chỉ biết ngồi chờ chết, lại thêm hối hận vì hành vi ôm cây đợi thỏ của mình. Nàng vốn định ra ngoài tìm kiếm nhưng bị Bán Hạ ngăn cản. Lời của Bán Hạ thật ra rất có lý: thứ nhất, nàng không biết Thanh Huyền đi đâu, dù ra ngoài tìm cũng giống như mất phương hướng; thứ hai, nếu Thanh Huyền trở về không thấy nàng, cũng ra ngoài đi tìm, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Có điều, Phong Cẩm cũng hiểu tính tình của nàng, nên đã đặt kết giới nhốt nàng ở đây, còn y và Bán Hạ ra ngoài tìm kiếm. Thời gian chậm chạp trôi qua, Thiên Sắc chỉ cảm thấy thời gian lặng lẽ trôi qua giống như một mũi dao vô hình, từ từ khoét tim xẻo thịt.
Nàng không biết mình có thể chờ đợi được bao lâu, có lẽ, dùng sức phá tan kết giới là một biện pháp tốt, nhưng khó tránh khỏi phiền phức mà còn có thể bị thương…
Nhưng chuyện lớn đến mấy cũng không bằng một góc sự an nguy của Thanh Huyền, huống chi bị thương…
“Sư phụ!”
Tiếng gọi bất chợt vọng vào từ ngoài phòng khách, Thiên Sắc hoảng hốt, thậm chí còn nghi ngờ có khi nào bản thân nàng quá lo lắng nên sinh ra ảo giác hay không. Mãi đến khi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trước mắt, nàng mời thở phào nhẹ nhõm, trái tim lơ lửng buông xuống. Có điều, thấy hắn bình an trở về, nàng chưa kịp cười vui, đôi mày đã nhíu chặt vì sự khác lạ trên người hắn.
Cổ tay hắn quấn một mảnh vải!
Hắn bị thương?
Thanh Huyền vừa bước vào phòng khách đã thấy Thiên Sắc, lại thấy nàng nhíu mày, nghĩ rằng nàng tức giận vì hắn tự ý rời khỏi Ninh An vương phủ. Một lúc sau, hắn mới phát hiện vì buột miệng nên vẫn gọi nàng là “Sư phụ”, chợt cảm thấy buồn rầu không nói thành lời. Thật ra, hắn vô cùng hy vọng có một cơ hội, hắn có thể gọi nàng là Thiên Sắc chứ không phải sư phụ.
Hắn không hy vọng nàng vĩnh viễn nhìn hắn bằng ánh mắt bảo vệ.
Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ đổi vị trí, bản thân hắn trở thành một người đàn ông đích thực, thành người bảo vệ của nàng, để nàng không phải chịu chút ấm ức nào.
“Tay ngươi bị sao vậy?” Vẻ mặt Thiên Sắc lạnh lùng, bước lên cầm lấy tay hắn, mảnh vải quấn quanh cổ tay hắn nồng nặc mùi máu tanh, hiện rõ sự lạ thường. Quả nhiên, sau khi bỏ mảnh vải ra, nàng thấy vết thương vẫn tiếp tục chảy máu, sắc mặt nàng trắng bệch: “Ngươi bị thứ gì cắn bị thương, sao lại thành thế này?”
“Không sao.” Nhìn máu vẫn tuôn ra không ngừng từ vết thương, Thanh Huyền cũng nhận ra sự kỳ lạ. Nhưng đối mặt với Thiên Sắc, hắn vẫn bình thản, chỉ cúi đầu khẽ cười rút bàn tay đang bị nàng nắm chặt lại, muốn mượn việc này để trấn an nàng: “Đừng lo lắng, không đau chút nào cả.”
“Ngươi rõ ràng đã bi trúng ôn độc!” Rốt cuộc cũng là Thiên Sắc hiểu biết hơn người, kiến thức sâu rộng, vừa nhìn đã biết vết thương kia bất thường. Lại cầm tay hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Ngươi gặp Ôn thú ở đâu, lại còn đánh nhau với nó?”
“Ôn thú?!”
Từ này đối với Thanh Huyền thực sự mới mẻ. Tuy chưa tu thành tiên, nhưng trước đây hắn từng đọc bộ sách cổ, chưa từng thấy thứ gì gọi là Ôn thú. Hơn nữa, vẻ mặt nghiêm trọng của sư phụ dường như không phải chỉ vì nguyên nhân hắn bị thương, ẩn giấu phía sau sự lo lắng đó còn hàm chứa ý nghĩa sâu xa nào đó.
Thiên Sắc ném mảnh vải đẫm máu trên cổ tay hắn xuống, kiểm tra vết thương kỹ càng. Ánh mắt khẽ lay động, giống như băng trôi trên mặt biển, lạnh lẽo rét buốt tâm hồn, tất cả đều giấu dưới hàng mi dài: “Ôn thú là một loại dị thú bị nhốt trong Bách Ma Đăng, thường sống nhờ trong xác chết, háu ăn, cực kỳ độc! Một khi bị nó cắn bị thương, vết thương không thể khép lại, máu chảy không ngừng mà chết!”
Giờ khắc này, trong lòng nàng biết rõ, sợ rằng đúng như lời Phong Cẩm nói, phong ấn Bách Ma Đăng đã sắp hết hiệu lực nên Ôn thú mới xuất hiện trở lại nhân gian.
Thanh Huyền nghe giải thích xong mà choáng váng, đầu óc hỗn loạn. Khuôn mặt Nhục Nhục tự động biến thành hình yêu thú kỳ quái, cực kỳ trùng khớp mà không hề lẫn lộn vào nhau, khiến đầu hắn đau nhói, không làm cách nào xem Nhục Nhục và “Ôn thú” kia là một. “Nhưng cắn ta không phải Ôn thú, là Nhục Nhục mà!” Hắn giải thích yếu ớt, không biết vì đầu óc căng như dây đàn, toàn thân không còn sức sống bởi khiếp sợ hay vì mất máu quá nhiều.
“Ngươi gặp Nhục Nhục?” Thiên Sắc nhìn hắn, ánh mắt sâu xa khó hiểu, giống như không thể nhìn thấu, đôi mày liễu vốn vô cùng khí khái càng nhíu chặt.
“Đúng vậy!” Thanh Huyền gật đầu, sắc mặt mơ hồ, giọng điệu cũng không rõ ràng: “Nhục Nhục, nó trở nên rất kỳ lạ…”
Tựa như vẫn không tìm được mối liên hệ giữa Nhục Nhục và Ôn thú, đầu óc hắn liền dựa vào lời Thiên Sắc nói, nếu Ôn thú kia thật sự sống nhờ vào ‘thi thể’, như vậy…
Bây giờ Nhục Nhục rốt cuộc còn sống hay là thi thể?
Sự suy đoán to gan này khiến lòng hắn chấn động, nếu là thi thể, vậy có phải là Nhục Nhục đã …
Đã chết?
Điều này khiến hắn sợ hãi, không thể tin nổi, chỉ có thể phản bác yếu ớt trong lòng.
Thiên Sắc lắc đầu, đang định lên tiếng đã thấy Chu Ngưng và Ngọc Thự bước vào, người hầu bưng thuốc kia cũng bước vào, nàng liền im lặng không nói gì nữa. Nhìn thấy khuôn mặt bi thương và tuyệt vọng của Chu Ngưng, rồi cả nét mặt nghi ngờ không biết làm cách nào của Ngọc Thự, Thiên Sắc ít nhiều đoán được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào. “Ra ngoài trước đi.” Nàng coi như bên cạnh không có ai, cầm cổ tay Thanh Huyền ấn trên mạch của hắn ngăn không cho máu chảy tiếp, lạnh lùng thốt lên bốn chữ, không trau chuốt cũng chẳng tình cảm, nghe như một câu cảnh cáo khiến người ta không thể chống lại.
Người hầu kia không dám ở lại, để thuốc trên bàn rồi vội vàng ra ngoài. Ngọc Thực cũng thấy được tình hình nghiêm trọng, dù sao y cũng hiểu Thiên Sắc. Lặng lẽ rời khỏi phòng, y thở phào nhẹ nhõm, may mắn là tiểu hoa yêu kia không bám lấy y.
Mấy ngày nay, y bị bám lấy mà không thể làm gì, rất đau đầu, nếu không sao có thể vô ý bị ma chướng kia nhốt trong rừng cây?
Nhớ lại lúc ở trong rừng cây, tiểu hoa yêu kia không biết xấu hổ đã hôn y, Ngọc Thự cảm thấy rất lúng túng, may mắn là khi đó không bị ai phát hiện.
Yêu nữ càn quấy như thế, tu vi thấp kém lại thiếu lòng kiên nhẫn, chắc chắn không thể phi thăng. Trong thời buổi loạn lạc này, bất kể là nàng ta xuất phát từ mục đích gì cũng phải tránh xa!
Nghĩ như vậy, y bước đi nhanh hơn, nhưng không hiểu vì sao lại kìm lòng không được, thoáng nhìn tiểu hoa yêu kia.
Trong mắt nàng thực sự tràn đầy tuyệt vọng, y lại không biết rõ nguyên nhân của sự tuyệt vọng này.
Chu Ngưng đứng ở nơi đó không nói lời nào, giống như một kẻ đầu gỗ ngốc nghếch, Thiên Sắc cũng không đuổi nàng ra ngoài, chỉ cúi đầu thở dài. Có lẽ giấu giếm không phải là chuyện tốt. bởi vì không bí mật nào có thể giấu được cả đời, nhưng rất nhiều thời điểm đó là biện pháp duy nhất, không thể không làm.
“Thật ra, có một việc vi sư đã gạt ngươi.” Cuối cùng, Thiên Sắc khẽ lên tiếng, nói ra chuyện đã giấu Thanh Huyền bấy lâu: “Lúc trước, vi sư đưa ngươi lên Ngọc Hư cung, không chỉ vì hy vọng sư tôn thu nhận ngươi, mà còn vì lúc đó đại nạn của Nhục Nhục đã đến. Ngươi và nó tình cảm như anh em cha con, nếu nói cho ngươi biết chỉ sợ ngươi không thể tiếp nhận.”
Thiên Sắc nói rất bình tĩnh, nàng đã nhìn thấu sinh tử luân hồi, đương nhiên không cảm thấy đau thương, nhưng Thanh Huyền lại khác. Nghe Thiên Sắc nói như vậy, trong đầu hắn hiện ra bóng dáng Nhục Nhục, ngây người ra, làm cách nào cũng không tin được đứa trẻ ngốc nghếch lại đơn thuần như thủy tinh đã vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này.
“Nhục Nhục vốn sinh ra từ nghiệt duyên, định sẵn sẽ không có phúc, đoản mệnh. Vào đêm vi sư dẫn ngươi rời khỏi Đông cực cũng là lúc Nhục Nhục không còn nữa. Sau khi nhập định, vi sư nhờ Bảo Túc Chiêu Thành chân quân lên Yên sơn đưa thi thể Nhục Nhục đi, khâm liệm an táng. Thấy Thanh Huyền không nói câu nào, Thiên Sắc tiếp tục nói hết những gì Thanh Huyền không biết: “Bây giờ, phong ấn Bách Ma Đăng bị phá, quần ma nổi loạn, Ôn thú kia đương nhiên là trốn thoát khỏi Bách Ma Đăng. Tà linh này đào xác Nhục Nhục lên và sống nhờ trong đó.
Thanh Huyền im lặng thật lâu, hàng lông mày nhíu chặt như đang ngây người nhìn vết thương không khép miệng trên tay mình, lại nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy chậm dần vì bị Thiên Sắc ngăn lại.
Không khí trầm mặc khiến người ta thật khó thở.
“Sư phụ, rốt cuộc người còn giấu ta những chuyện gì nữa?” Một lúc sau, rốt cuộc Thanh Huyền đã liên tiếng. Hắn không nhìn về phía Thiên Sức, chỉ nhìn chằm chằm cổ tay mình. Đôi đồng tử đen láy chợt trở nên lạnh lẽo, sâu thẳm, ngay cả những lời thốt ra cũng mang theo sự cứng rắn không thể chối từ. Vừa thốt ra, hắn rút bàn tay trong tay Thiên Sắc về, vết thương vốn đã ngừng chảy máu đột nhiên bắn ra tung tóe, tạo thành một vệt đỏ kiều diễm trong không trung!
Đó không phải chất vấn, cũng không phải lên án, mà giống như một lời tự vấn bất lực gần như tuyệt vọng.
“Thanh Huyền…” Thiên Sắc nhìn máu tuôn ra khỏi tay hắn, vết thương không vì nàng ngăn chặn mà khép lại, ngược lại nó càng sâu hơn, máu cũng chảy càng nhanh. Nàng nhíu mày.
Thanh Huyền nhìn chằm chằm bàn tay mình, cảm giác nóng bỏng khó nói thành lời dâng lên theo dòng máu kia. Cái nóng này giống như lửa đốt, dù vẫn cháy nhưng không quá đau đớn, lại mang đến cảm giác lạnh lẽo như khoan vào tim. “Sư phụ, ta hiểu, từ trước tới nay lúc nào người cũng bảo vệ ta, làm chuyện gì cũng vì tốt cho ta, sợ ta bị thương, sợ ta khổ sở, sợ ta không thể chấp nhận sự thật. Nhưng sư phụ, chẳng lẽ người không sợ ta đứng dưới sự bảo vệ của người, sẽ vĩnh viễn không thể tự đứng thẳng sao?” Hắn thản nhiên cười khổ một tiếng, chậm rãi buông tay xuống. Trên mặt đất nhanh chóng tạo thành một mảng đáng sợ, giống như một vết thương có sự sống không cách nào tiêu diệt, đâm vào mắt, khoan vào tim. “Hơn nữa, ta ngày càng cảm thấy, trước mặt người, ta hoàn toàn giống đồ bỏ đi!”
Hắn nói những lời này thật kiên quyết, như là đã để trong lòng từ rất lâu, cuối cùng đã tìm được cơ hội nói ra. Có điều, vừa thốt ra, ngay cả hắn cũng ngạc nhiên, có cảm giác không tin nổi bản thân lại nói như vậy.
Thật ra, Thiên Sắc rất mẫn cảm, đã sớm nhận ra cảm giác phức tạp trong lòng Thanh Huyền, nhưng không biết dùng cách nào để giải quyết giúp hắn. Một người đàn ông sẽ giữ vững sự tự tôn và kiêu ngạo của mình trong trường hợp nào, không phải nàng không hiểu nhưng nàng không dự đoán được, Thanh Huyền lại lựa chọn tình huống này để bùng nổ.
Nàng và hắn, dù sớm chiều kề cận, hai bên hướng về nhau, có thể giữ khoảng cách nhưng vẫn xa xôi như trước.
Bây giờ trong lòng hắn để ý việc nàng giấu giếm hắn, bảo vệ hắn. Một ngày kia, liệu hắn có để ý việc nàng rất già, rất khó chịu. Liệu hắn có mới nới cũ, thích những thứ mới mẻ hay không?
Có lẽ là có chứ?
Trên đời này, mỗi người đều có những lý do vướng mắc trong lòng…
Dáng vẻ nàng lúc này như phục tùng, không đáp lại, vẻ mặt lãnh đạm gần như lạnh lùng, chỉ vùi hết những mất mát vừa nảy sinh chôn sâu tận đáy lòng. Nàng đột nhiên cảm thấy thời gian gần đây hành động của mình quá tắc trách, biết rõ hắn tuổi trẻ nhiệt huyết, tâm tính chưa ổn định, lại còn lao theo hắn, thật sự là tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết.
Lúc này, cảm giác sợ hãi trong lòng nàng ngày càng sâu sắc. Sợ rằng bản thân có dốc hết sức lực cũng không bảo vệ được hắn. Sợ rằng một khi hắn chết sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh. Lại càng lo sợ sẽ có một ngày hối hận vì hành vi đã làm.
Thì ra, nàng cũng muốn giữ chặt hắn trong tay sao?
Đúng vậy, giữ lấy thật nhanh, nhanh đến mức không cho hắn không gian riêng, cho nên chuyện gì cũng không bỏ qua, việc gì cũng đều sắp xếp thật tốt cho hắn.
“Sư phụ, người không thể bảo vệ ta, nhân nhượng ta mãi như thế được, nếu không, ta thật sự chỉ có thể đứng sau người trọn đời, làm tiểu lang quân ấm ức mà thôi.” Nhận thấy những lời vừa nói có phần nặng nề, Thanh Huyền nhỏ giọng, hơi ái náy: “Sư phụ, ta thật sự không muốn lại gọi người là sư phụ, ta hy vọng đôi tay của ta không chỉ để ôm người, mà còn có thể bảo vệ người!”
Những lời này khác hẳn những lời hùng hồn trước đây, mộc mạc không chút hoa mỹ. Không phải hứa hẹn, không phải thề ước, chỉ là một sự cầu xin nhỏ nhoi hy vọng xa vời, chỉ như vậy đã hoàn toàn thể hiện rõ tâm ý của hắn.
Đừng đánh giá hắn quá cao, hắn chỉ là một nam tử hai mươi tuổi, chưa sống được bao nhiêu năm, đương nhiên cũng có khát khao, có phiền não, cũng đôi khi cáu kỉnh khi nhìn thấy những thứ không vừa mắt.
Thiên Sắc không ngẩng đầu, chỉ thở dài như là cố ý tránh ánh mắt hắn.
“Ngươi cầm máu trước đã rồi nói sau.” Nàng nhìn vết thương vẫn đổ máu không ngừng, đột nhiên không dám vươn tay ra, sợ rằng sự bảo vệ không kìm lòng được lại biến thành một sự áp đặt, thậm chí có thể bóp chết hắn. Đành phải thản nhiên lên tiếng, sắc mặt dần khôi phục lại lại sự xa cách và thâm trầm: “Muốn ôm ta cũng được, bảo vệ ta cũng thế, dù thế nào ngươi phải giữ được tính mạng trước đã, nếu không nói gì cũng chỉ là nói suông.”
Hết chương 67