Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngTừ xa xa, Tử Tô đứng dưới bóng cây nhìn Thanh Huyền và Thiên Sắc vô cùng thân thiết không coi ai ra gì trong miếu Nguyệt lão. Biết rõ lần này mình và sư phụ đến đây là vì trong người mang trọng trách, đáng lẽ phải tránh để người khác biết tung tích mới phải, nhưng càng nghĩ lại càng oán hận.
“Bọn họ vậy mà —” nhíu mi lại, nàng hít thở mạnh, chỉ muốn buông mấy lời độc địa không thèm kiêng nể cho hai con người kia, nhưng lại ngại Phong Cẩm đứng bên cạnh nên không dám lỗ mãng. Nhớ lại lần đó gây chuyện đâm chọt Thanh Huyền khiến Cẩm Phong tức giận, nàng vừa tức vừa hận, nhưng chỉ có thể nuốt uất ức vào lòng, căm giận chỉ trích: “Rõ ràng là danh phận thầy trò, làm trái luân thường không nói, bây giờ lại còn công khai chẳng chút xấu hổ, làm chuyện bại hoại đạo đức như thế, rốt cuộc có coi thể diện Thần Tiêu phái ra gì không?”
Nói đến đây, Tử Tô trộm nhìn Phong Cẩm, chỉ thấy vẻ mặt Phong Cẩm rất bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như chẳng bận tâm. Tử Tô đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình hơi phức tạp. Nếu Phong Cẩm tức giận vì chuyện này nàng đương nhiên rất vui sướng, nói cho cùng nàng rất chướng mắt thầy trò Thanh Huyền, rất muốn biến hai người đó thành mối thù chung với sư phụ. Nhưng nếu thật sự như thế, lòng nàng lại cảm thấy chua chát vì chứng tỏ Phong Cẩm còn tình cảm với Thiên Sắc. Nàng không hiểu nổi tâm trạng của mình, như vừa muốn phỉ nhổ Thanh Huyền và Thiên Sắc, vừa muốn nghiền nát sự điên loạn sai lầm trong trái tim vì dường như lại thầm ngưỡng mộ họ.
Đúng vậy, nàng nhất định là điên rồi, nếu không sao lại thầm ngưỡng mộ hành vi bại hoại đạo đức của hai thầy trò kia? Nói thật lòng là nàng cũng có tình cảm khác thường với sư phụ, nhưng tình cảm này không được người đời chấp nhận, cũng không dung thứ cho nên nàng chỉ có thể đè nén, lén gạt đi, xấu hổ không dám nói cho người khác biết.
Nhưng hiện tại Phong Cẩm thờ ơ như vậy, khiến nàng cảm thấy không chắc chắn, càng nghĩ càng không biết rốt cuộc Phong Cẩm đang tính toán gì.
Nhìn mấy ngàn năm trôi qua giống như một ngày nhìn thấy bộ y phục đỏ thắm kia, tuy rằng Phong Cẩm có thể cẩn thận che giấu cảm xúc, nhưng ẩn trong đó rốt cuộc là sóng lớn cuồn cuộn đến mức nào.
Đối với tình cảm của Thiên Sắc và Thanh Huyền, trước đó y vẫn cho rằng do Thanh Huyền quấn quýt si mê Thiên Sắc, dù Thanh Huyền từng ăn nói ngông cuồng ở Trường Sinh yến, nhưng với sự hiểu biết của y về Thiên Sắc thì Thanh Huyền có quấn lấy như thế nào cũng chỉ như Bạch Liêm mà thôi, nhất định sẽ không làm Thiên Sắc động lòng. Nhưng vừa rồi, y đã nhìn thấy rõ ràng.
Nụ hôn vừa rồi, người chủ động là Thiên Sắc xưa nay luôn thẳng thắn nhưng lạnh lùng ——
Vốn tưởng rằng lời đồn vĩnh viễn là lời đồn, không ngờ lại trở thành sự thật.
Khoảnh khắc đó, y cảm thấy trái tim như bị một lưỡi dao cùn cắm mạnh vào, co rút đau đớn kịch liệt. Hơn nữa, khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên của Thanh Huyền, cả người y như mất hết sức lực. Y không biết vì sao lưng mình lại thẳng và cứng ngắc như vậy, càng không biết tại sao lại có thể bình tĩnh, lạnh nhạt đến mức đó.
Nếu nói đến đau lòng, chẳng phải y đã sớm nếm trải rồi sao?
Bao nhiêu năm trôi qua, y nghĩ rằng mình đã buông tay, thấu hiểu, nhìn rõ tất cả, dù có vết thương lòng nhưng đã khép miệng từ lâu, đã khỏi hẳn rồi. Ấy thế mà vì sao lúc này da thịt lại như bị nhấc bung lên, vết thương như bị xát muối, đến mức gần như tê liệt không có chút cảm giác đau đớn?
Nếu lúc trước không buông tay —
Nếu lúc trước không buông tay…
Nhưng thế gian này, sao có cơ hội lặp lại lần thứ hai?
Một lúc sau y cũng không nói được lời nào, mãi cho đến khi đôi tình nhân kia biến mất, y mới thản nhiên thu hồi tầm mắt bước về phía trước, nói với Tử Tô một câu: “Trước mắt, đừng để cho đôi yêu nghiệt kia trốn thoát mới là việc chính.”
Trong khoảnh khắc, khi vầng sáng lấp lánh mọc lên ở phía đông chiếu rọi ánh sáng xuống bóng dáng đang giấu mình của y, ánh ban mai biến đổi không ngừng tạo thành một vầng sáng, giống như một vị thần nghiêm nghị mà cao quý, nhưng trong bóng dáng đó cũng mang theo sự đau đớn chưa ai từng thấu hiểu…
*****
Tại tiệm vải trong trấn, Thanh Huyền bồn chồn không yên nghe thím bán vải giới thiệu không ngừng, nào là cửa hiệu trăm năm nay già trẻ lớn bé đều biết, chuyên bán vải Hỉ để may đồ cưới, vừa nghe vừa nhìn không ngừng về phía Thiên Sắc.
Lúc này, vẻ mặt Thiên Sắc bình thản, đạm mạc, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải tơ lụa màu đỏ, chăm chú lắng nghe bà cô bán vải nói liên hồi, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang cẩn thận lựa vải.
Thanh Huyền cảm thấy mừng thầm nhưng cũng có chút lo lắng không nói nên lời. Hắn cũng chẳng mong chờ là sư phụ không biết gì cả, ngay cả hắn cũng phát hiện ra hai kẻ giả nhân giả nghĩa kia thì sao sư phụ không biết được. Nếu sư phụ thật sự bình thản coi như không thấy người đó thì thật sự đáng vui mừng. Nhưng nếu sư phụ đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng, vậy thì —
“Sư phụ, vừa rồi ở ngoài miếu Nguyệt lão có phải —” nhìn ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải lụa đỏ, càng làm nền tôn lên làn da trắng nõn, trái tim hắn đập mạnh, khẽ nuốt nước bọt cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được đành thốt lên nghi ngờ trong lòng mình.
“Vi sư thấy.” Thiên Sắc cúi mặt, lãnh đạm lên tiếng ngắt lời hắn.
Thanh Huyền chợt cứng miệng không nói được gì nữa, Câu trả lời của Thiên Sắc rất đơn giản nhưng vừa nghe đã hiểu được rất nhiều.
Ngón tay đang vuốt ve miếng “vải hỉ” kia chợt dừng lại, cử chỉ của Thiên Sắc giống như đã chọn được vải nhưng thực tế hoàn toàn khác hẳn, câu nói tiếp theo cũng chẳng liên quan gì đến việc chọn vải: “ Bọn họ đi về phía Ninh An vương phủ.”.”
Ninh An vương phủ?
Chẳng lẽ, Phong Cẩm và ả đồ đệ la sát kia đến đây vì chuyện của Triệu Thịnh?
Trong phút chốc, Thanh Huyền vừa thở phào nhẹ nhõm vì lời của Thiên Sắc lại lập tức chuyển sự lo lắng sang phía Triệu Thịnh. “Sư phụ, chúng ta lập tức về Ninh An vương phủ xem thử đi.” Càng nghĩ càng bất an, Thanh Huyền liền kéo tay áo Thiên Sắc, không đợi Thiên Sắc đáp lại đã xoay người bước đi, dáng vẻ vội vàng.
Mặc kệ nói như thế nào, Triệu Thịnh và Tố Bạch đã trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể ở bên nhau, chỉ còn đợi thành thân là có thể nắm tay nhau trọn đời, nếu vô duyên vô cớ bị phá hỏng chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Thiên Sắc ngước mắt lên, mỉm cười, trong nụ cười kia thoáng chút trêu chọc hiếm thấy: “Sao rồi, Thanh Huyền, ngươi không cần may hỉ phục thành thân nữa sao?”
Tuy rằng, Phong Cẩm và Tử Tô xuất hiện đúng là rất kỳ lạ, nhưng nàng không nghĩ hai thầy trò họ đến thành Ninh An để gây phiền phức cho Triệu Thinh. Dù sao, Cửu Trọng Ngục và Cửu Trọng Thiên xưa nay đã bất hòa, thân phận Triệu Thịnh lại rất đặc thù, dù có phạm luật trời cũng nên để Bắc Âm Phong Đô đại đế tự xử lý, theo tính cách của Hạo Thiên nhất định sẽ không để Phong Cẩm nhúng tay vào nịnh hót lấy lòng. Nếu lỡ có việc gì, dù Phong Cẩm và Tử Tô gây khó khăn cho Triệu Thịnh cũng không cần lo lắng, chẳng phải Dụ Lan còn ở trong Ninh An vương phủ sao. Dụ Lan rất kiêu căng ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, sao có thể để Triệu Thịnh bị thương?
Có điều, Phong Cẩm và Tử Tô xuất hiện lúc này nhất định là chẳng có chuyện tốt lành!
Nên nàng hoàn toàn không gấp gáp, đoán chắc là lúc trở về Ninh An vương phủ cũng dễ dàng thăm dò ra lý do lần này thầy trò Phong Cẩm đến đây.
Có lẽ là không ngờ được phản ứng trêu chọc của Thiên Sắc, dường như có phần lạ lẫm, nên Thanh Huyền xưa nay vốn mặt dày hơn tường thành chợt dừng bước. Xoay người lại, nhìn đoạn vải đỏ rực cùng nụ cười xinh đẹp của Thiên Sắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn lần đầu trở nên lúng túng.
“Đương nhiên là muốn!” Một lúc sau, hắn mới bỏ được vẻ mặt bối rối, lấy lại nụ cười: “Sư phụ, nếu để may hỉ phục, chi bằng mua thêm mấy miếng nữa, chuẩn bị giá y và khăn trùm mặt cho người luôn.”
******
Tuy rằng là cửu công chúa uy phong của đương triều, nhưng Dụ Lan chẳng hề thích huênh hoang khoác lác phô bày khắp nơi, phần lớn thời gian nàng lười biếng nằm trên giường, ăn điểm tâm, thưởng thức trà ngon, ngay cả mắt cũng lười mở. Đương nhiên, để khiến nàng trở thành ngoan ngoãn như vậy điều kiện tiên quyết phải là —
Nàng nhất định phải gối đầu lên chân Cứ Phong, nghe Cứ Phong đọc những câu chuyện tài tử giai nhân trong sách. Rồi nàng bình luận chua ngoa những chuyện nam nữ si tình, sau đó lại dùng những lời nói, hành động trong đó trêu chọc tiểu lang quân tính tình nóng như lửa của mình. Đốt lửa, châm ngòi, khiến y tức giận nghiến răng nghiến lợi mới chịu ngừng lại, cứ thế lặp đi lặp lại, chẳng biết mệt mỏi.
Đương nhiên, Cứ Phong cũng không phải dễ chọc. Một khi bị đâm trúng chỗ đau lại uất hận tức giận, đương nhiên sẽ không khách khí với nàng. Nhất định sẽ thể hiện sức mạnh đàn ông trời sinh ở trên giường vô cùng nhuần nhuyễn, uyên ương giao kết, quấn quýt si mê, cướp bóc nàng một cách xấu xa cho đến khi nàng van nài mới buông tha.
Cho nên, khi Phong Cẩm và Tử Tô tìm tới cửa liền nhìn thấy cảnh vô cùng ướt át triền miên.
Y bào của Cứ Phong kéo xuống hơn nửa, đai lưng nằm dưới giường, khuôn mặt đẹp đẽ đỏ bừng mang theo cảm xúc phức tạp, vừa tức giận, phẫn uất dường như còn có chút ham muốn không vừa lòng. Còn cô gái trong lòng y, chỉ còn mỗi chiếc yếm, đôi chân thon thả quấn chặt bên hông y. Cả khuôn mặt vùi vào trước ngực, ngón tay thon dài như lướt trên dây đàn, nhẹ nhàng vuốt ve ngực y như kích thích, trêu chọc dục vọng của y, rồi lại thả ngay giữa tử huyệt, đúng là một kẻ thông thạo việc trêu chọc người khác.
Hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này, Phong Cẩm ngạc nhiên, đứng một lúc lâu không nói gì. Còn Tử Tô tuy rằng đanh đá chua ngoa nhưng rốt cuộc vẫn là trinh nữ, ngay cả việc Thiên Sắc và Thanh Huyền hôn nhau bên đường cũng đã không thể chịu nổi. Bây giờ lại nhìn tận mắt cảnh tượng này, đương nhiên bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, sợ đến ngây người.
Cứ Phong phản ứng rất nhanh, chụp lấy y bào bên cạnh quấn lấy người trong lòng, nhưng bờ vai tròn trắng ngần như trân châu không tỳ vết, nửa kín nửa hở kia lại mang theo dáng vẻ thướt tha, ngay cả mớ tóc rối cũng khiến người khác hít thở không thông.
“Quả nhiên là đã tìm tới tận cửa.” Tuy bị khách không mời mà đến phá hoại chuyện tốt lành, nhưng Dụ Lan cũng không thấy ngạc nhiên. Cứ vậy nghiêng nửa khuôn mặt trước ngực Cứ Phong, đôi mắt trong như nước, sóng mắt long lanh, đôi môi khép hờ nũng nịu, khe khẽ cười yếu ớt: “Không ngờ, chỉ vì truy bắt một yêu nữ nhỏ bé như ta mà phải phiền đến chưởng giáo Thần Tiêu phái ra tay, thật quá vinh hạnh.”
Tuy lời nói khách sáo, giọng điệu trêu chọc, dù cả người đều bị Cứ Phong ôm ấp và y phục che kín, nhưng đôi chân thon dài trắng nõn lại bướng bỉnh thả xuống bên giường, cố ý lắc lư nhẹ nhàng. Giọng nói quyến rũ dễ nghe, ngọt ngào khó tả rất điêu luyện, càng nói càng ngọt, thu hút ánh nhìn, cướp đoạt hơi thở, biến tất cả sự lẳng lơ thành vô cùng phong lưu.
Phong Cẩm nhìn không chớp mắt, không hề liếc đến đôi chân lúc ẩn lúc hiện kia, chợt phát hiện gương mặt giận dữ của Cứ Phong cùng ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Y mỉm cười, cũng không muốn tranh cãi nhiều: “Dụ Lan công chúa, đắc tội nhiều rồi.” Dừng một chút, y nhìn thẳng Dụ Lan, cất giọng rõ ràng, đôi mắt đen thẳm lóe sáng: “Nếu ngươi đồng ý trả lại Cửu chuyển chân hồn đan đã trộm của Thanh Đạo thiên tôn về chủ cũ thì ta và ngươi sẽ không đánh nhau, tránh gây mất hòa khí hai giới tiên yêu.”
“Nghe nói chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm là người nhã nhặn ôn hòa, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.” Cố ý thở dài một tiếng, Dụ Lan áp sát mặt mình vào ngực Cứ Phong, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, cất giọng ra vẻ mệt mỏi, tự chế giễu bản thân: “Ta đã bị đuổi khỏi yêu giới từ lâu, cũng chẳng phải công chúa nữa, chưởng giáo lo lắng đánh nhau với ta sẽ gây mất hòa khí hai giới tiên yêu hay là thương xót ta là một thiếu nữ yếu đuối?!”
Nhìn thấy đôi mắt hạnh đào sáng trong mang vẻ đa tình của Dụ Lan sắp rơi nước mắt, lại nghe mấy lời khiêu khích kia vốn là cố ý trêu chọc và bẻ cong. Tử Tô lập tức nổi giận, cảm thấy căm ghét vô cùng, quên hết những gì Phong Cẩm đã cảnh báo trước đó, nhất thời xúc động bước lên giở võ miệng ra: “Bớt nói nhảm đi! Đồ yêu nữ không biết xấu hổ, để một vong linh sống nhờ trong thân thể người chết, ngày ngày ôm ôm ấp ấp chàng chàng thiếp thiếp, ngươi không sợ dơ bẩn sao? Biết điều thì mau trả Cửu chuyển chân hồn đan về chủ cũ!”
Vừa nghe những lời này, hô hấp của Cứ Phong cứng lại, mặt mày trắng bệch. Cụm từ “thân thể người chết” kia đã đâm trúng chỗ đau của y, nhưng y không nói gì chỉ giữ khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt lặng lẽ ảm đảm.
“Dơ bẩn ư?” Quả nhiên là trước nhưng lời lẽ độc địa của Tử Tô, Dụ Lan vẫn cười như trước, lạnh nhạt mở miệng, giọng trong trẻo nhẹ nhàng như nước, giống như không so đo nhưng lại ngầm chứa sự lạnh lẽo cùng cực: “Thật ra thì, ta vốn là yêu nữ cuồng si nên trong mắt thần tiên các ngươi đương nhiên là không sạch sẽ, có điều, ta đang nói chuyện với chưởng giáo —” nàng dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, hàng mi dài khẽ lay động, giọng nói sắc bén như đao: “Khi nào thì đến phiên ranh con không biết điều như ngươi xen vào!”
Không đúng, không chỉ có giọng nói sắc bén như đao, một luồng khí cực mạnh giống như một thanh đao vô hình cực kỳ sắc bén, lao thẳng về phía Tử Tô!
Nói thì chậm nhưng lại cực nhanh, chỉ thấy Phong Cẩm kéo tay áo Tử Tô về phía sau, luồng khí cực mạnh có thể giết người kia sượt qua mặt Tử Tô, cắt đứt mấy sợi tóc, lặng lẽ rơi xuống đất.
Tử Tô nhìn mấy sợi tóc, cảm thấy bên mặt hơi đau đớn liền lấy tay xoa nhẹ thì phát hiện một vết thương nhỏ đang rướm máu do luồng khí kia gây ra..
Phong Cẩm nhíu mày nhìn Tử Tô, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt cảnh cáo: “Dụ Lan công chúa quả là pháp lực vô biên, nhưng cũng không nên thể hiện oai phong với một hậu bối.” Lúc quay lại nhìn Dụ Lan, y đã khôi phục lại sự bình tĩnh vừa rồi, hơi chắp tay coi như tạ lỗi. Giọng nói như biển lặng sông sâu, không chút sợ hãi: “Vừa rồi tiểu đồ nói năng không suy nghĩ, nếu có gì đắc tội xin rộng lòng tha thứ.”
Dụ Lan không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cứ Phong, từng ly từng tý, không hề e ngại thể hiện rõ sự coi trọng của mình với y. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tử Tô chằm chằm, giống như một cái cưa sắc bén, cưa đi cưa lại khiến Tử Tô lạnh tóc gáy.
Một lát sau, nàng mới từ từ mở miệng: “Phong chưởng giáo, ngươi cũng nên biết, Dụ Lan ta vốn là yêu nữ, người đời luận bàn thế nào ta không quan tâm, nhưng người tu đạo trong lục giới đều kiêng nể Dụ Lan ta. Vừa rồi, đồ đệ cưng của ngươi ăn nói bất kính với Cứ Phong, ta không gọt cằm cắt lưỡi nó đã là nể mặt ngài. Bây giờ Cửu chuyển chân hồn đan đúng là đang ở trong tay ta, có điều là dù trước đây ta không lấy trộm thì cũng sẽ có người khác đến lấy.”
Những lời này rõ ràng là có ám chỉ, Phong Cẩm chưa kịp suy nghĩ đã nghe giọng nàng cất lên cao, mang theo sự mỉa mai: “Thiên Sắc, tình nhân cũ của ngươi từ xa đến đây, ngươi cũng nên ra đây ôn lại chuyện cũ với y đi. Sao vậy? Sợ dấu đầu lòi đuôi à?” Dừng đúng nửa nhịp, nàng bổ sung thêm một câu đủ để thiên hạ đại loạn: “Ta từng nghe nói, ngươi vì tiểu đồ đệ của mình đã từng năn nỉ Bán Hạ giúp ngươi trộm Cửu chuyển chân hồn đan, đáng tiếc, lúc này Cửu chuyển chân hồn đan đang ở trong tay ta —”
Hết chương 55