Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngVì Thiên Sắc không tiện nhúng tay vào việc này, nên để Thanh Huyền dẫn Tố Bạch đến miếu Thành Hoàng xuống Âm ty, đến Cửu Trọng Ngục dẫn hồn phách Triệu Thịnh về.
Không phải Thiên Sắc không tin tưởng Thanh Huyền, chẳng qua là xuất phát từ bản năng bảo vệ ‘con thơ’ nhiều năm nên luôn cảm thấy lo lắng khó diễn tả. Nhưng dù lo lắng, nàng vẫn giao nhiệm vụ gian khổ này cho một mình Thanh Huyền hoàn thành. Nàng cũng có băn khoăn của mình, Thanh Huyền cần phải độc lập, nàng không thể bảo vệ hắn cả đời —
Tuy nàng cũng hy vọng có thể bảo vệ hắn cả đời, nhưng không dám bảo đảm gì cả, nhất là từ khi biết mình không thể qua được thiên kiếp.
Thật ra, nàng biết bản thân mình lo lắng không cần thiết. Thanh Huyền đã từng xuống Âm ty, không có gì nguy hiểm, đến Cửu Trọng Ngục dù tiểu sư huynh không chịu giúp đỡ nhưng nhất định sẽ không làm tổn thương Thanh Huyền. Trường hợp xấu nhất, Thanh Huyền không mang hồn phách Triệu Thịnh trở về được, nàng sẽ đích thân đến Âm ty một chuyến giải thích hết mọi chuyện, chắc là tiểu sư huynh cũng hiểu và nể mặt, vì dù sao Triệu Thịnh cũng là con của Bán Hạ sư huynh.
Có điều vừa bước ra cửa, nàng vẫn cảm thấy lo lắng, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an, đành phải dặn dò lần nữa: “Thanh Huyền, cẩn thận mọi chuyện, phải biết nhẫn nại, đừng ỷ mạnh…”
Nàng chưa nói xong, Thanh Huyền đã nhào lên, chẳng cần biết ai ở xung quanh: “Sư phụ yên tâm, Thanh Huyền nhất định mang hồn phách Triệu huynh trở về thuận lợi.” Hắn cúi đầu nở nụ cười, như là muốn xóa hết lo lắng trong lòng nàng, sự ấm áp lan tỏa từ tâm hồn khiến đôi mắt như say mê. Ngay sau đó, lựa lúc nàng không để ý hắn cúi thấp đầu xuống, đôi môi mỏng chạm nhẹ trên trán nàng!
Nàng giật mình, hắn lại mỉm cười. Bóng dáng cao lớn ngạo nghễ bước ra cửa in sâu trong mắt nàng, khắc sâu mãi không phai trong lòng nàng.
Chàng thiếu niên đẹp trai Cứ Phong đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, thấy ánh mắt Dụ Lan không ngừng đuổi theo Thanh Huyền, y không nhịn nổi nữa, nổi cơn ghen tam bành hung hăng hừ một tiếng, phẩy tay áo ra khỏi phòng Triệu Thịnh, đi thẳng về hậu viện!
Đây không phải lần đầu tiên y đến Ninh An vương phủ, đương nhiên biết Triệu Thịnh sắp xếp phòng cho y và Dụ Lan ở đâu. Có điều, y vừa đi vừa hùng hổ mắng chửi, toàn là những lời thầm oán Dụ Lan có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ. Vừa đi vừa mắng, y đột nhiên ngừng lại, đôi mắt phượng hẹp dài nhướn lên, bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn cây hòe ở góc sân, quát lên: “Làm gì lấp ló ở đó? Lập tức bò ra đây cho gia!”
Hoa Bất Ngôn đang giấu mình trên cây hòe sửng sốt, không ngờ lại bị một thiếu niên thư sinh yếu ớt nhìn thấy. Tuy ngạc nhiên nhưng gã cũng ý thức được thiếu niên này không đơn giản, đánh giá một hồi lâu mới hiện thân.
“Ngươi là loại gì vậy?” Phe phẩy cây quạt, nở nụ cười gian xảo không cam lòng ở thế yếu. Dù sao cũng vì tu tiên nên gã thường xuyên tiếp xúc với đủ loại yêu ma quỷ quái, Hoa Bất Ngôn quan sát thật kỹ coi như đã nhìn thấu được thiếu niên này: “Sao có thể để hồn phách sống nhờ trong thân thể người chết được chứ?”
Cứ Phong rất thính, vừa tiếp xúc đã biết trên người Hoa Bất Ngôn có mùi khác người thường, bây giờ lại thấy hiện thân là một hồ yêu, nên chẳng thèm bận tâm. Y cười lạnh một tiếng, khinh thường liếc Hoa Bất Ngôn, xoay mặt mở lời mỉa mai sâu cay: “Chuyện của gia, không tới phiên con tiểu hồ yêu như ngươi quản!”
Rõ ràng là một tên thiếu niên nhưng mở miệng ra lại tự xưng là “Gia”, dù Hoa Bất Ngôn muốn giữ chừng mực cũng không chịu nổi: “Bản công tử đương nhiên không quản được ngươi, nhưng đám quỷ sai của Âm ty chắc chắn có thể.”
Hoa Bất Ngôn trừng mắt, thầm nghĩ, chắn phải giao cái tên người không người quỷ không ra quỷ này cho Bắc Âm Phong Đô đại đế, giống như trước đó, gã biết được Triệu Thịnh là học trò cưng của Bán Hạ, vì bất mãn chuyện ngày đó Bán Hạ phá hỏng cơ hội của gã dạy dỗ Thanh Huyền, gã liền mách lẻo với Bắc Âm Phong Đô đại đế chuyện Triệu Thịnh sử dụng thuật ngự quỷ mưu hại mạng người, vui sướng khi nhìn thấy Bắc Âm Phong Đô đại đế bảo quỷ sai đến bắt hồn phách Triệu Thịnh, vậy là gã trả được thù.
Bây giờ gã có lòng đến xem trò vui, không ngờ lại gặp tên yêu nghiệt này, có cơ hội tích thêm công đức, dại gì bỏ qua chứ?
Vốn tưởng rằng Cứ Phong nghe danh tiếng “quỷ sai” sẽ hoảng sợ hoặc ít ra cũng có chút kiêng dè, nhưng y chỉ ngước mắt nhíu mày cười khẽ, khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nhìn Hoa Bất Ngôn như là cố ý khiêu khích: “Có bản lĩnh thì ngươi nói quỷ sai Âm ty đến bắt hồn phách gia đi. Ngươi nghĩ là gia sợ bọn chúng sao? Thật nực cười!”
“Ngươi không sợ quỷ sai, đúng là kỳ lạ!” Hoa Bất Ngôn thản nhiên quét mắt nhìn Cứ Phong, nét mặt đầy nghi ngờ, nhưng lời nói không chút sơ hở, giọng điệu vẫn thờ ơ như trước: “Ngươi không sợ quỷ sai thật à?”
“Giỏi quá, ngươi nói đúng rồi đấy!” Vẻ mặt khinh thường đi cùng nụ cười tươi, đôi mắt Cứ Phong chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như kiếm: “Đừng nói là quỷ sai, cho dù lão già Bắc Âm kia đến đây, gia cũng chẳng bận tâm!”
Nói xong, y liền quay người bước đi, đến cửa phòng lập tức đẩy ra rồi bước vào, cố ý đóng cửa thật mạnh.
Hoa Bất Ngôn hơi khiếp sợ chàng thiếu niên đẹp trai nhưng tính tình hung hăng và khác thường kia, vừa hoàn hồn lại thì sau lưng lập tức vang lên giọng nói đầy trêu chọc.
“Bản cung còn tưởng là ai, hóa ra là tên Hoa Bất Ngôn nhà ngươi ở sau lưng phá rối.”
Hoa Bất Ngôn giật mình, xoay người lại đã thấy một cô gái mặc cung trang xinh đẹp đứng sau người. Đôi mắt vô cùng sắc bén và kiêu ngạo nhưng nụ cười rất rạng rỡ, mỗi cử chỉ hành động cực kỳ phong tình, tuy vậy lại mang theo sự nguy hiểm chết người.
Cô gái này nguồn gốc như thế nào, thân phận ra sao, chỉ cần liếc mắt một cái gã đã nhận ra!
Năm đó yêu giới có hai cô gái rất nổi danh, một là Thiên Sắc được đến Ngọc Hư Cung tu tiên sau đó thoát được yêu tịch, còn một người khác là Dụ Lan – con gái của nữ vương, bên người nàng lúc nào cũng có một thiếu niên người phàm một lòng yêu nàng say đắm. Cuối cùng, đường đường là công chúa yêu giới lại vì chàng thiếu niên này mà cam tâm tình nguyện vĩnh viễn không bước vào yêu giới nữa.
Những cô gái phong nhã tài hoa như vậy lần lượt biến mất khỏi yêu giới khiến chúng yêu đều kêu than tiếc hận.
“Dụ Lan công chúa điện hạ.” Gã thu cây quạt lại không chút hoang mang, cung kính cúi người hành lễ. Mỉm cười cất giọng tao nhã như nước, giả vờ bộ dạng vô cùng thanh nhã và cao quý, giống như mưa dầm thấm đất: “Tiểu sinh Hoa Bất Ngôn xin bái kiến!”
Đáng tiếc, chiêu tự biến thành văn nhã này của gã không có hiệu quả với Dụ Lan: “Đã lâu không gặp, sao càng ngày ngươi càng nửa âm nửa dương thế kia?” Dụ Lan che miệng khẽ ngáp, tuy cười rất thoải mái nhưng giọng điệu châm biếm không chút che giấu: “Đã tu luyện để thay đổi, nhưng mà yêu không ra yêu, tiên không ra tiên, chán quá đi.”
Hoa Bất Ngôn cúi đầu, cười theo. Cũng biết bản thân mình chẳng qua chỉ là đồ chơi nhưng không dám oán hận một câu: “Tiểu sinh thân phận thấp kém, đương nhiên không dám sánh với Dụ Lan công chúa tài hoa phong nhã.” Tuy miệng hắn nịnh hót ngon ngọt nhưng gã hiểu rõ chàng thiếu nên xấu tính kia chính là tên đầu sỏ trong truyền thuyết khiến Dụ Lan cam nguyện từ bỏ tất cả.
Nếu tính không lầm thì sau khuôn mặt thiếu niên đẹp đẽ kia chỉ sợ là yêu nghiệt mấy nghìn tuổi. Nhưng tính tình thì vẫn trẻ con như vậy, như chưa từng trưởng thành!
“Không tệ chút nào, ngươi vẫn luôn là một kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo.” Như đã nhìn thấy tâm tư của Hoa Bất Ngôn, Dụ Lan vẫn mỉm cười, nhìn Hoa Bất Ngôn chẳng khác gì nhìn chó hoang ngoài đường: “Đáng tiếc, hồ tộc mấy ngàn năm nay chỉ có mình ngươi gọi là có chút tài hoa, nhưng lại một lòng tu tiên, không biết tộc trưởng nhà người đã khóc thành sông chưa nữa.”
“Dụ Lan công chúa đúng là đổ oan cho tiểu sinh quá.” Hoa Bất Ngôn càng cười mê người hơn nữa, đôi mắt đen thoáng lay động, giọng điệu càng khách sáo hơn.
“Ngươi cần gì giả vờ giả vịt để lừa bản cung, bản cung biết ngươi lén lút tố cáo với Âm ty nên hồn phách Triệu Thịnh mới bị quỷ sai dẫn đi. Chuyện này lát nữa sẽ có người tính sổ với ngươi, khỏi cần bản cung nhúng tay vào.” Đôi môi đỏ của Dụ Lan cong lên, đôi mắt đen quét qua mặt Hoa Bất Ngôn, giọng rất nhỏ nhẹ nhưng thâm thúy vạch trần bộ mặt nham hiểm của gã. Tuy rằng nụ cười rạng ngời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đốm lửa nơi đáy mắt nàng lại sắc bén đầy cảnh báo: “Nhưng ngươi cần phải thông minh một chút, suy nghĩ cho cẩn thận, cái gì nên nhúng tay vào cái gì không.”
“Tiểu sinh ghi nhớ lời công chúa dạy bảo.” Hoa Bất Ngôn đương nhiên nhận ra sự cảnh báo của Dụ Lan, biết rõ cô nàng này chẳng phải người dễ chọc, liền xóa ngay suy nghĩ trước đó. Xưa nay gã không thích gây thù với ai, huống chi cô nàng trước mắt nổi tiếng khó đối phó, tốt nhất gã nên tôn trọng tránh xa một chút thì hơn.
“Nàng nói chuyện nhảm nhí gì với con hồ yêu kia thế!?” Đang lúc này, của phòng mở tung ‘rầm’ một cái, Cứ Phong thò đầu ra, dữ dằn lên tiếng: “Nếu coi trọng gã như vậy thì ta mở đường cho nàng theo gã sớm, còn không thì nàng mau vào đây! Nếu trên người có mùi hồ yêu, đêm nay đừng mơ ta hầu hạ nàng!”
Ê cái này chênh lệch nhiều nha, mới vừa rồi mở miệng là “Gia”, bây giờ đã biến thành “Ta”…
Hơn nữa, toàn mùi ghen tuông chua như giấm —
Hoa Bất Ngôn cẩn thận quan sát để xem rốt cuộc là thiếu niên đẹp trai hay là lão yêu quái, chợt thấy ánh mắt Cứ Phong nhìn gã toàn dao kiếm, kiểu như hận không thể phanh thây gã, đủ thấy y coi trọng Dụ Lan đến mức nào. Lại quay sang Dụ Lan, nụ cười kiêu ngạo như có như không kia đã biến thành cười khổ.
Dụ Lan nhìn vẻ mặt giận dữ và bất mãn của tiểu lang quân, biết là hôm nay bản thân đã đụng vào điều kiêng kị của tiểu thái tuế rồi. Không nhiều lời nữa, phất tay về phía Hoa Bất Ngôn ý bảo “ngươi đi đi” rồi vội vàng trở về phòng.
Dụ Lan vào phòng, vừa bước qua cửa đã thấy tiểu lang quân của mình ngồi bên cạnh giường dỗi hờn, thấy nàng vào còn ra vẻ chẳng thèm ngó tới: “Sao rồi, chịu bỏ ngoài đó vào đây sao?” Y ghen tuông oán trách một câu, tức đến đỏ mặt khiến khuôn mặt vô cùng tuấn tú càng đặc biệt: “Nàng và gã trò chuyện vui vẻ quá nhỉ, không phải là thật sự coi trọng gã hồ yêu đó chứ?”
Dụ Lan lắc đầu, bước qua ngả ngớn vuốt cằm y, cất giọng âu yếm: “Dù gã là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, ngọc thụ lan chi, nhưng sao so sánh được với chàng tuyệt vời có một không hai, tuyệt diễm ngút trời?”
“Nàng làm ta buồn nôn quá!” Cứ Phong hất tay nàng ra, khuôn mặt giận dỗi lại pha chút ấm ức, ngay cả khi giận cũng có chút thê lương: “Ta chỉ biết, lúc trước nàng chọn thân thể này cho ta cũng vì dung mạo có một không hai của tên này!”
Dụ Lan biết Cứ Phong lại giận dỗi, nhưng cố ý nói tiếp suy đoán vô căn cứ của y: “Lúc nào cũng nhìn khuôn mặt này, lâu ngày cũng rất chán.” Cuối cùng, như muốn chọc cho tức chết, nàng lại hỏi: “Không phải sao?”
Ở với y mấy ngàn năm nay, tuy rằng phải né tránh phiêu bạt khắp nơi nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nàng đương nhiên nhớ rất rõ chàng thiếu niên lúc trước đã bất chấp tất cả ở bên cạnh nàng như thế nào. Cho nên trước mặt mọi người nàng đều vờ như ngốc nghếch chỉ vì một thiếu niên người phàm mà vĩnh viễn không trở về yêu giới, chỉ bản thân nàng biết ngàn vàng cũng không mua được lang quân si tình.
Tính y trẻ con, tự do phóng khoáng, thậm chí rất ghen tuông từ hành động cho đến lời nói, nhưng trong mắt nàng đó chỉ là công cụ che giấu sự yếu ớt của y. Cho đến nay, trong thâm tâm y vẫn luôn cho rằng, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất phải là người bảo vệ người phụ nữ của mình thật tốt, nhưng y vĩnh viễn không làm được, tâm tư phức tạm như vậy có thể hiểu được.
Có điều, nàng thật sự chưa từng bận tâm là ai bảo vệ ai, hay ai nuông chiều ai, chỉ cần hai người ở bên nhau chẳng phải rất vui vẻ sao? Cho nên, nàng nguyện lòng ở bên cạnh y, du ngoạn khắp nhân gian, nhìn y cứ mười năm lại dùng thuật Mượn xác hoàn hồn thay đổi thân thể.
“Ta biết nàng đã sớm chán ta rồi!” Tuy rằng sắc mặt coi như bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, y chậm rãi nhắm mắt lại, đôi hàng mi che giấu đôi mắt tối âm u. Bàn tay Cứ Phong hung hăng xoắn góc áo, nghiến răng, cuối cùng nói hết ra: “Mới vừa rồi trong phòng Triệu Thịnh, nàng vừa nhìn thấy người tên là Thanh Huyền kia thì đã nhìn chằm chằm, từ khi hắn đến ánh mắt nàng không hề rời khỏi khuôn mặt hắn… Nếu không muốn ở cùng ta, vậy thì ta với nàng mỗi người một ngã, nàng đi đường ngươi, ta đi đường ta…”
“Cứ Phong, chàng ghen sao?” Dụ Lan cúi xuống nhìn bộ dạng ấm ức sắp khóc của y, lẳng lặng thở dài.
Bị hỏi câu này, Cứ Phong như một chú mèo bị sét đánh trúng, lập tức xù lông lên.
“Dụ Lan, ta nói cho nàng biết, nếu nàng dám chán ta, ta sẽ hận nàng đến chết!” Khuôn mặt y trở nên hung hăng, đôi môi run run, tuôn hết những lời uy hiếp ra khỏi miệng: “Nếu nàng dám — cho dù ta thật sự phải đi, cũng phải moi mắt hắn, cắt mũi hắn, khiến hắn chết không toàn thây!”
“Lại giương nanh múa vuốt rồi, còn nói không phải ghen ư?” Nắm lấy tay Cứ Phong, Dụ Lan cười hệt như mèo ăn vụng, mang theo chút đắc ý, lúc này mới nói thật: “Chàng không phát hiện ra sao, hắn rõ ràng là một người phàm, nhưng lại có gần hai ngàn năm tu vi, thân thể như vậy đủ mạnh mẽ. Nếu chàng có thể sống nhờ thân thể ấy lâu dài, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chẳng phải tiện hơn so với việc cứ mười năm lại đổi một thân thể người phàm sao?”
Biết được tâm tư của nàng, mới hiểu là vừa rồi bị lừa. Cứ Phong cắn răng nén giận trong lòng, mặc dù rất có hứng thú với lời nàng nói, nhưng vẫn hờn dỗi như trước, một lúc sau mới khó chịu hừ một tiếng: “Ta không thèm!”
“Xạo hoài!” Dụ Lan vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều ôm mặt y, tựa vào cổ, khuôn mặt nũng nịu, vô cùng thân thiết với nhân tình: “Không phải vừa rồi chàng nói muốn hầu hạ ta sao?”
“Ta hầu hạ cái đầu nàng!” Cứ Phong cười khẽ, ra vẻ khinh thường, nhưng lại đẩy nàng xuống giường, động tác thô lỗ cởi xiêm y của nàng. Tuy ăn nói ngang ngạnh nhưng rất mềm lòng, cùng nàng tận hưởng niềm vui hoan lạc từ trước đến nay, nhìn nàng như đóa hoa nở rộ dưới thân mình, thân thể nàng quay cuồng theo ngón tay y, nóng bỏng đáp lại những tất cả những đụng chạm.
Hai người quấn lấy nhau, y không muốn mình ở thế hạ phong, đây có lẽ là giới hạn tôn nghiêm cuối cùng của y. Có điều, tận đáy lòng y vẫn muốn hỏi một câu, nhưng không thể nào thốt nên lời.
Dụ Lan, những năm gần đây ta buộc lòng phải gửi hồn phách sống nhờ trong thân xác người khác, thứ nàng lưu luyến rốt cuộc là thân thể đẹp đẽ đó hay là hồn phách của ta?
Dụ Lan, thật sự cho tới bây giờ, nàng còn nhớ rõ khuôn mặt ban đầu của ta không?
Hết chương 49