Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngSơ ý bị Thanh Huyền ôm chặt thắt lưng, không thể động đậy, Thiên Sắc vô cùng ngạc nhiên.
“Sao ngươi lại giả bệnh lừa gạt vi sư?” Chữ “lừa gạt” kia vô thức bị nhấn mạnh, sau khi thốt ra Thiên Sắc không hiểu vì sao lòng nghẹn lại, mày nhíu chặt, trái tim như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, cực kỳ đau đớn, hai tay bắt đầu đẩy Thanh Huyền.
Nàng nhìn hắn trưởng thành, trước đây, hắn từng đùa giỡn vô lại trước mặt nàng, giả vờ đáng thương, nhưng chưa bao giờ lừa gạt nàng. Bây giờ, đứa trẻ này dần lớn lên, ngay cả hắn cũng bắt đầu muốn “lừa gạt” nàng sao?
Nàng đề phòng người ngoài, nhưng người cố tình lừa nàng lại là người ỷ lại vào nàng, cũng là người nàng tin tưởng nhất. Chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng dễ bị lừa vậy sao?
Tuy chỉ là việc nhỏ nhưng đã chạm vào vết thương lòng. Thiên Sắc né đầu không nhìn Thanh Huyền, sắc mặt tái nhợt, cảm giác thất vọng và mất mát vô biên ùa tới, nhấn chìm nàng trong đó.
Lừa gạt?
Đây là lừa gạt sao?
Sư phụ, lần này người đến tìm ta, dù mang tiếng lừa gạt, ta nhất định không để người bỏ đi nữa!
Thanh Huyền hạ quyết tâm, lập tức hiểu được nỗi khổ riêng của Thiên Sắc, biết nàng lại nghĩ đến gã Phong Cẩm lừa đảo kia. Cảm giác ân hận xót xa dâng lên, không trả lời nhưng đã buông thắt lưng nàng ra.
Mất đi sự trói buộc, Thiên Sắc đứng dậy, vẻ mặt và hành động hệt như chỉ muốn tránh đi ngay tức khắc. Thanh Huyền thấy nàng định bỏ đi, hoảng hốt giữ chặt tay nàng: “Không có, không có, Thanh Huyền không lừa người!” Hắn bật dậy từ trên giường, ôm chặt lấy Thiên Sắc, sắc mặt rất đáng thương, vội vàng giải thích: “Sư phụ, Thanh Huyền bị bệnh thật mà!”
Thiên Sắc đưa lưng về phía Thanh Huyền, đương nhiên không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ đứng cứng ngắc mặc cho hắn ôm, mặt lạnh lùng mở miệng: “Nếu bị bệnh thì mau nằm nghỉ ngơi đi, vi sư đã cho ngươi uống Băng Trà Tử, bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, phải đi khỏi đây.”
Lời từ chối này quá mức qua quýt lấy lệ, Thanh Huyền vốn đang một lòng mong ngóng sư phụ nên vừa nghe vậy liền cảm thấy buồn bã, thất vọng.
“Sư phụ, trước đây khi Thanh Huyền bị bệnh, người đều canh giữ trước giường, một tấc cũng không rời.” Hắn vùi đầu vào cổ nàng, che giấu sắc mặt xanh xao, thật lâu sau mới cất tiếng, giọng khàn khàn mệt mỏi đầy cô đơn, từng câu từng chữ đều thê lương làm lòng người chua xót: “Bây giờ, sư phụ chỉ đến nhìn xong đi ngay, sợ là bệnh này của Thanh Huyền đã quá rõ rồi.”
“Ngươi nhiều lần giả vờ đáng thương như vậy, đã không có tác dụng nữa rồi.” Trái tim Thiên Sắc run lên vì giọng điệu xót xa lòng người kia. Nàng buộc mình phải cứng rắn, giọng bình thản đè nén sự chua xót, trấn tĩnh đến cứng nhắc, không rõ là trần thuật hay chất vấn nhưng nét mặt vẫn bình thản không biết buồn vui, ngay cả giọng điệu cũng mang theo sự lạnh lùng xa cách: “Ngươi tu thành tiên thân thì vi sư và ngươi sẽ gặp lại. Nhưng ngươi quấn quýt si mê không từ thủ đoạn như vậy thật khiến vi sư chán ghét đến độ muốn vứt bỏ.”
Mặc kệ thế nào, “chán ghét đến độ muốn vứt bỏ” đúng là hơi nghiêm trọng. Tuy vừa nhìn đã hiểu nhưng Thanh Huyền cũng không nóng vội, vẫn vùi đầu vào tóc nàng, húng hắng ho vài tiếng, tay càng khép chặt: “Sư phụ đừng giận, lần này Thanh Huyền bị bệnh thật, không phải giả vờ đâu.”
“Thật sao?” Thiên Sắc chần chờ xoay người lại quan sát, đã thấy hắn cố ý quay đầu tránh đi, lại ho vài tiếng, sắc mặt hơi ửng đỏ, thật sự không bình thường.
“Cuối cùng là làm sao?” Vừa rồi còn đầy hoài nghi, nhưng lần này rõ ràng là quan tâm sẽ bị loạn, Thiên Sắc không còn kiên nhẫn được nữa. Đỡ hắn ngồi lại giường, nhớ đến lúc hắn ở trên Yên sơn, lúc nào sốt cao cũng không giảm, nàng lo lắng đưa tay sờ trán hắn: “Khó chịu chỗ nào?”
Để mặc bàn tay lành lạnh kia đặt lên trán, Thanh Huyền yên lặng nhìn Thiên Sắc, đôi mắt gần trong gang tấc sâu không thấy đáy, sóng mắt khẽ lay động: “Lâu như vậy sư phụ mới tới, lại trốn tránh không gặp mặt Thanh Huyền, chẳng thèm quan tâm, Thanh Huyền vô cùng đau lòng.” Hắn cầm tay nàng, dán lên trái tim mình, lòng đột nhiên chua xót, sóng lòng dao động, dần lan ra biến thành đau đớn không nói nên lời: “Bây giờ Thanh Huyền đã mắc bệnh tương tư, rất nguy kịch, không có thuốc chữa rồi!”
Lòng bàn tay đặt trên ngực Thanh Huyền, cảm giác được nhịp đập mạnh mẽ và hơi nóng thiêu đốt. Nhịp đập ấy chạm vào lòng bàn tay nàng khiến trái tim nàng cũng không yên, lay động cảm xúc của nàng. Khoảng khắc đó, Thiên Sắc không ngờ Thanh Huyền lại nói những lời tỏ tình như thế, nhìn đôi mắt sâu như hồ nước và đôi môi gần sát lại, đầu óc nàng chợt trống rỗng!
Không đoán được hắn lại phản ứng ngược như thế, nàng bất lực nín thở, để mặc đôi môi bá đạo giam cầm toàn bộ suy nghĩ, truyền hơi thở nóng bỏng vào tâm hồn, dòng máu ấm áp bỗng biến thành cơn sóng cuồn cuộn quét khắp cơ thể. Nàng đón nhận một cách bị động, nhưng sự bị động ấy như thủy triều dần cắn nuốt linh hồn nàng, đón nhận lửa tình cuốn lấy. Mãi cho đến khi toàn thần dần mềm nhũn trong lòng hắn, vô thức ngã xuống giường vô cùng thân thiết.
Đúng vậy, ma chướng, lại đến nữa rồi!
Nhưng vì sao đầu óc nàng kêu gào phải chống lại nhưng cơ thể lại sung sướng đón nhận? !
Xem ra, nàng đã thật sự trúng tà rồi!
Hôn xong, Thanh Huyền áp mặt vào cổ nàng thở hổn hển, toàn thân vẫn còn dư âm hương vị vừa rồi. Nhưng Thiên Sắc chỉ nhìn chằm chằm đỉnh màn, khoảnh khắc này chỉ cảm thấy hoàn toàn xa lạ với chính bản thân mình!
“Vi sư đã nói, ngươi còn dám làm bậy thì sẽ cho ngươi một chưởng!” Đợi đến lúc hơi thở bình lặng lại, nàng tức giận thốt lên, bàn tay cuộn chặt, mang theo sự chịu đựng: “Vi sư nói thật.”
Nhưng những lời tiếp theo của Thanh Huyền khiến nàng phải thả nắm tay ra!
“Sư phụ, ta cũng nói thật.” Thanh Huyền hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nếu thật sự chán ghét đến độ muốn vứt bỏ thì bây giờ sư phụ cho Thanh Huyền một chưởng đi. Nhưng sư phụ có dám đặt tay lên ngực tự hỏi, trong lòng sư phụ thật sự không hề có Thanh Huyền không?!”
Gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy thâm tình tràn trong đáy mắt, Thiên Sắc phát hiện bản thân mình không thể phản bác, ngày càng bị cuốn đi, lạc lối theo thâm tình trông đôi mắt kia.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, đặt tay lên ngực tự hỏi, lần đầu tiên nàng không có đủ dũng khí tự hỏi mình!
Thiên Sắc im lặng làm Thanh Huyền rất hài lòng, biết nàng tuân thủ giới luật Thần Tiêu phái, không thích thân thiết chẳng chút e dè như vậy, hắn liền đứng dậy rồi lẳng lặng ngồi xuống, nhìn hai má ửng hồng và đôi môi đỏ hơi sưng của nàng: “Nếu trong lòng sư phụ thật sự không có Thanh Huyền, tại sao phải đi theo, âm thầm bảo vệ?” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói ra suy đoán của bản thân, biết nàng không thể trả lời, tiếng cười liền nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, chỉ có giọng nói mạnh mẽ không hề né tránh: “Nhưng Thanh Huyền có thể hiểu được tâm ý của sư phụ, sư phụ sợ mình không qua được thiên kiếp nên mới trốn tránh không chịu gặp mặt, hy vọng dùng cách này khích lệ ý chí chiến đấu của Thanh Huyền.”
Thiên Sắc hít sâu một hơi, cắn răng định đứng lên: “Nếu đã biết vậy, ngươi không nên phụ lòng khổ tâm của vi sư.”
Chưa dứt lời, Thanh Huyền vươn tay giữ nàng lại, không cho phép đứng lên.
“Sư phụ, Thanh Huyền vẫn luôn có tâm chí mạnh mẽ, hơn nữa lúc nào cũng muốn bản thân có thể trở nên mạnh hơn, có thể đội trời đạp đất. Nhưng Thanh Huyền càng hy vọng suốt quá trình này sư phụ luôn bên cạnh Thanh Huyền. ” Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, từ trước đến giờ là đứa trẻ chuyên giở trò lấy lòng, nhưng lúc này chợt vùng mình thành chàng trai mạnh mẽ, nói hết những gì cất giấu trong lòng: “Nếu không có sư phụ thì không có Thanh Huyền, nên sư phụ đi đâu Thanh Huyền cũng đi cùng. Không cần biết sư phụ có thể qua được thiên kiếp hay không, Thanh Huyền nhất định theo người, nếu sư phụ là tiên Thanh Huyền sẽ tu tiên, nếu sư phụ chuyển thế thành người Thanh Huyền sẽ luân hồi với sư phụ, nếu sư phụ quay lại làm yêu, Thanh Huyền lập tức nhập yêu, đời đời kiếp kiếp, nhất định không đổi ý!”
Không thể nghi ngờ đây là những lời tỏ tình cực kỳ xúc động, Thiên Sắc thừa nhận chỉ trong chớp mắt Thanh Huyền trong mắt nàng đã thật sự thay đổi, từ một thiếu niên yếu đuối lột xác thành một chàng trai có thể gánh cả núi sông nhật nguyệt.
Nếu lúc này không ai xen vào thì vô cùng đáng tin, hòa cùng không khí này nhất định Thanh Huyền sẽ lấy được trái tim của sư phụ, đáng tiếc bên dưới gầm giường lại vang lên tiếng thều thào phá hoại kết thúc tất cả mọi thứ!
“Ôi, Thanh Huyền sư phụ, tiên tôn đã xuất hiện rồi, nói nghe nè, người cũng tâm sự hết nỗi lòng rồi đúng không?” Chu Ngưng thò nửa cái đầu ra, kéo kéo chân Thanh Huyền, mặt mày nhăn nhó, thều thào: “Ta chịu hết nổi rồi!”
Được rồi, cho dù trước đây nàng không biết giữ miệng bây giờ bị tội cũng đáng, nhưng Thanh Huyền sư phụ và tiên tôn ở trên giường chàng chàng thiếp thiếp, còn nàng nằm dưới gầm giường bụng đau như cắt, muốn không sống nổi luôn thì còn nghĩ được gì nữa?
Tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt đẹp, trong lòng Thanh Huyền bất mãn, đôi mày kiếm xếch lên, tức giận trừng mắt nhìn Chu Ngưng, lúc này mới không cam lòng kéo Thiên Sắc đứng dậy: “Sư phụ, người xem tiểu hoa yêu này rốt cuộc bị gì vậy, trên nôn dưới tháo, chẳng yên được chút nào, uống thuốc cũng không thấy đỡ mà còn bị nặng hơn.”
Bắt đầu từ hôm qua Chu Ngưng đã bị như vậy. Nàng là hoa yêu, không có mạch đập, nếu để đại phu chẩn trị chỉ sợ lại khiến người ta hoảng sợ. Nhưng cứ để vậy cũng không được, hắn đành phải giả vờ bị nôn mửa đi ngoài rất nặng, lừa đại phu cắt thuốc. Không ngờ Chu Ngưng uống thuốc xong còn bệnh nặng hơn.
Nhưng nhờ việc này đã dụ được sư phụ đến đây, hắn rất thỏa mãn trong lòng, nên dù nhìn tiểu hoa yêu chỉ muốn đá bay này cũng cảm thấy tốt đẹp chăng!?
“Tu hành chưa đủ, lại ăn quá nhiều thức ăn của người phàm.” Thiên Sắc nhìn sắc mặt Chu Ngưng, biết ngay nguyên nhân chính gây bệnh. Tuy biết rõ Chu Ngưng đã biết, đã nghe hết chuyện Thanh Huyền làm với nàng, nhưng Thiên Sắc bình thản như trước: “Ngươi muốn tu hành học đạo thì phải biết kiềm chế ham muốn ăn uống, thân là hoa yêu lại ăn quá nhiều thức ăn, rau củ, trái cây vốn cùng nguồn gốc với ngươi, đương nhiên sẽ bị phạt.”
Thì ra là thế!
Chu Ngưng bò ra khỏi gầm giường, phủi bụi trên váy áo, ôm bụng kêu rên khóc lóc cầu xin: “Tiên tôn, phải làm sao mới trị hết được? Ta thật sự rất khó chịu!”
“Nôn hết, đi hết thì tự nhiên sẽ khỏe thôi.” Thiên Sắc rũ mắt, nói ngay trọng điểm.
À?!
Chu Ngưng chỉ biết trợn tròn mắt quay đầu nhìn Thanh Huyền, thấy vẻ mặt Thanh Huyền vui sướng khi người gặp họa, đành phải cầu cứu đầy thê thảm: “Thanh Huyền sư phụ!”
“Được rồi, được rồi, ai kêu ngươi mấy ngày qua ăn nhiều như vậy làm gì?” Thanh Huyền nhớ lại hình ảnh ăn uống không ngừng miệng đối lập với vẻ mặt bệnh hoạn hiện tại của Chu Ngưng, không nhịn cười nổi, đẩy nàng ra ngoài: “Tự về phòng kiểm điểm đi.”
“Thanh Huyền sư phụ —”
Chu Ngưng vẫn không chịu bỏ cuộc, Thanh Huyền nhíu mày, đẩy nàng ra khỏi cửa, nheo mắt lại.
“Còn lải nhải nữa, ta trục xuất ngươi khỏi sư môn!”
“Trục xuất khỏi sư môn?” Chu Ngưng sửng sốt một lúc, bản mặt vốn đang khóc lóc thê thảm chợt trở nên mừng rỡ như điên: “A! Thanh Huyền sư phụ —”
Thanh Huyền trừng mắt, nhìn ánh mắt hắn Chu Ngưng lập tức im lặng, giống như được cam kết gì đó, xoay người chạy về phòng của mình, tuy rằng vẫn ôm bụng nhưng mặt mày rất hớn hở.
Đóng cửa phòng lại, Thanh Huyền xoay người thấy Thiên Sắc đứng trước giường, bèn kéo tay nàng ngồi xuống.
Thiên Sắc hơi mất tự nhiên, trước sau vẫn cảm thấy chưa thể thích ứng với sự thay đổi trong mối quan hệ thầy trò này, đành phải ngồi cách xa hắn, nghiêm túc hỏi: “Thanh Huyền, ngươi thật sự muốn nhận nàng làm đồ đệ sao?”
“Sư phụ, Thanh Huyền tự biết mình thấp bé, lời nói không có trọng lượng, không nên nói nhiều.” Thanh Huyền mỉm cười, nói thật chậm, mỗi chữ như cố ý kéo dài: “Dù tiểu hoa yêu này tư chất hơi ngốc, không chuyên tâm nhưng một lòng hướng chính đạo, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dính vào tà đạo, nói gì thì cũng nên cho nàng một cơ hội, nếu không chẳng phải Thần Tiêu phái chúng ta quá mức vô tình sao?”
Thiên Sắc trầm mặc một lúc, đôi mắt thoáng chút lo lắng, khẽ lắc đầu: “Nếu ngươi có thể dạy dỗ nó thành tiên, đương nhiên là công đức của ngươi, nhưng nếu nó biết chuyện của Ngọc Thự, chỉ sợ —”
Thấy Thiên Sắc có vẻ chần chờ, Thanh Huyền đột nhiên nhớ tới lúc ở Ngọc Hư Cung, hắn hỏi Ngọc Thự có còn nhớ Chu Ngưng không, nét mặt Ngọc Thự rất mơ màng, trực giác mách bảo chuyện này có ẩn tình: “Sư phụ, vì sao Ngọc Thự không nhớ Chu Ngưng?” Hắn không cười nữa, chỉ dò hỏi: “Chuyện này có bí ẩn gì sao?”
“Ngày đó, Ngọc Thự đi theo vi sư và chưởng giáo sư bá lên Tây Côn Luân, tu tiên năm mươi năm, rất khiêm tốn thận trọng, chăm học khổ luyện, vô cùng bình an. Nhưng sau đó nghe nói Chu Ngưng chơi bời lêu lổng, không chịu tu luyện đàng hoàng, lại còn gây chuyện rắc rối khắp nơi, liền lặng lẽ xuống núi, xui xẻo gặp phải đám tàn dư ma tộc độc ác, một thân một mình đánh không lại, bị đánh tan nguyên thần.” Thiên Sắc thở dài, đầu óc những suy nghĩ thoáng hiện quấy rối, mày khẽ nhíu, cảm thấy rất xúc động, không thể bỏ qua được: “Lúc đó tình thế cấp bách, vi sư và chưởng giáo sư bá ngươi đã cầu xin sư tôn đưa Ngọc Thự lên Tử Vi Viên ở Bắc Cực, xin hoa Thảo Nhất Khuê của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế đúc lại nguyên thần cho y.”
“Đúc lại nguyên thần?” Thanh Huyền giật mình, không ngờ lại có chuyện như vậy. Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân khiến Ngọc Thự không nhớ Chu Ngưng?
Nếu thật sự là như thế, tiểu hoa yêu kia sẽ tự trách bản thân như thế nào khi biết được ngọn nguồn mọi chuyện!
“Đúc lại nguyên thần, giống như uống nước sông Tam Đồ lúc luân hồi chuyển thế, sẽ quên hết những chuyện trước kia, đương nhiên sẽ không nhớ.” Thiên Sắc khẽ chống cằm, nhíu mày, khuôn mặt đầy suy tư. Dừng một lát, hàng mi dày cong rũ xuống che phủ đôi mắt sáng, một lúc lại nâng lên, giọng nhẹ như gió: “Nhưng Chu Ngưng không biết việc này.”
Thanh Huyền ngước lên, đôi mắt trong suốt như mặt kính, giọng nói và nét mặt hiện rõ nét cười thong thả, thốt lên từng chữ: “Nhưng chuyện giữa hai người, nhớ hay không cũng vậy, mặc kệ như thế nào, cũng phải để họ gặp mặt trực tiếp nói chuyện.”
“Việc này chỉ sợ —” Thiên Sắc hơi lưỡng lự, thốt lên với vẻ lo lắng rồi chợt ngừng lại giống như có gì khó nói, muốn nói rồi lại thôi không cách nào nói hết nửa câu sau, một lúc sau mới thở dài: “Tùy ngươi.”
Thanh Huyền là người thông minh, biết chắc bây giờ Thiên Sắc sẽ không đi nữa, nên cũng yên lòng, ấp ủ tay nàng trong tay hắn, tươi cười nhìn nàng.
Sự ấm áp của hắn giống như một ngọn lửa, lặng lẽ thiêu đốt, sự ấm áp đó hoàn toàn khác biệt sự lạnh lẽo vạn năm không đổi của Thiên Sắc, hai thái cực nóng lạnh ấy khiến nàng lưu luyến, không rút tay về để mặc hắn nắm.
“Sư phụ, Bán Hạ sư bá nói Thanh Huyền tới tìm Triệu Thịnh, là có mục đích gì?” Hồi lâu sau, Thanh Huyền mới hỏi tiếp, giọng điệu hơi mệt mỏi.
“Thử đoán xem?” Thiên Sắc nhíu mày.
“Đoán ư.” Thanh Huyền ngáp một cái, nằm xuống ngửa mặt lên, nói ra sự nghi ngờ trong lòng: “Y và Bán Hạ sư bá có quan hệ không bình thường?”
“Có lẽ vậy.” Thiên Sắc thản nhiên trả lời nhưng không nói rõ.
Nếu Bán Hạ sư bá khiến hắn nhúng tay vào việc này thì sư phụ chắc chắn sẽ biết: “Triệu Thịnh và cô nương Tố Bạch kia sợ là cũng không phải quan hệ bình thường?
Thiên Sắc không có ý kiến, chỉ mím môi hỏi: “Ngươi dựa vào đâu để biết?”
Thanh Huyền xoay người, nhích người lại gần Thiên Sắc, mỉm cười đầy hiểu biết. Gần như vậy, hắn có thể ngửi được mùi thơm say lòng trên người sư phụ. Mùi hương khiến cảm xúc hắn bùng dậy, thật sự là hận không thể ôm sư phụ hôn một trận cho đã.
“Bởi vì, trên người Triệu Thịnh có một mùi hương rất nhẹ.” Hắn ổn định lại tinh thần, sợ mình làm chuyện buông thả như lần trước, vượt quá giới hạn chịu đựng của sư phụ, đành phải dằn lòng thờ ơ mở miệng, đôi mắt như sóng ngầm cuộn trào: “Mùi hương đó giống hệt như mùi thơm trong phòng Tố Bạch cô nương.”
Hoặc có thể nói, hắn có thể ngửi thấy mùi hương của người khác, cho nên vừa rồi mới có thể nhét Chu Ngưng xuống gầm giường trước khi sư phụ bước vào, còn bản thân thì thản nhiên giả vờ ngủ say.
Thiên Sắc gật đầu, ánh sáng thoáng nhẹ trên hai gò má: “Triệu Thịnh ra đời đúng là nguồn gốc của nghiệt duyên, đã định trước nhất định sẽ gặp kiếp nạn lớn, vi sư và Bán Hạ sư bá cũng không thể nhúng tay vào. Nếu có thể giúp y hóa giải kiếp nạn này, đương nhiên Bán Hạ sư bá sẽ báo đáp.”
Thấy Thanh Huyền trả lời qua loa, nàng rũ mắt xuống không nói tiếp nữa.
Nàng cũng không nói cho hắn biết thứ Bán Hạ hứa hẹn báo đáp là giúp nàng lên Cửu Trọng Thiên, đột nhập vào thần cung của Thanh Đức Thiên tôn trộm cửu chuyển chân hồn đan.
******
Đêm dài vắng lặng, một mình Tố Bạch ngồi lựa hạt dưa dưới ánh đèn. Thực sự là lòng nàng không yên, cầm nắm hạt dưa trong tay nhưng không chọn lựa, chỉ nắm thật chặt, mồ hôi rịn khắp khuôn mặt tái nhợt, chút tin đồn bóng gió cũng khiến nàng hoảng sợ.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ rất khẽ, nàng đột nhiên đứng lên, ném hạt dưa trong tay, mở cửa phòng ra lao thẳng vào trong lòng người đang đứng!
Hết chương 45