Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngKhông phải Thanh Huyền chưa từng nghĩ rằng sư phụ nhất định sẽ lặng lẽ rời đi, nên hắn không yên lòng ngồi bên ngoài cửa phòng sư phụ, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Rốt cuộc cũng chẳng phải sắt đá, hắn dựa vào tường cho đến khi mệt đến mức không chịu nổi nữa thiếp đi.
Không ngờ chỉ ngủ một lát đã hỏng việc!
Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, vì sao lại ngủ say như vậy. Tóm lại là khi hắn tỉnh dậy, mưa đã tạnh, trăng sáng treo cao, ánh trăng lạnh lẽo như thấm vào ruột gan. Lúc này cửa đang mở, cây nến đỏ trong chén ngọc lưu ly đặt trên bàn cháy gần hết, chỉ còn ánh sáng chập chờn, sáp nến chảy xuống đóng lớp lớp đỏ thẫm trên chiếc chén ngọc khô cạn. Những tờ giấy chép kinh Phật mỏng manh bị gió đêm thổi bay tứ tung khắp nơi.
Sư phụ không biết đã đi đâu.
Thanh Huyền ngây người đứng ở cửa phòng, nhìn ngọn nến đỏ lụi tàn trong chén ngọc lưu ly, ánh lửa chao nghiêng rồi lặng lẽ vụt tắt, chỉ còn làn khói mỏng manh bốc lên. Ánh trăng mênh mông chiếu xuống mái hiên, ánh sáng trong lành như dòng nước chảy xuôi bao phủ hết mọi thứ, chiếm cứ toàn bộ không gian, không chút chân thật, giống như tất cả đều là một giấc mộng hư vô.
Sư phụ đã nói sẽ không đi nhưng cuối cùng vẫn ra đi.
Sư phụ luôn tìm mọi cách bảo vệ hắn, điểm này không có gì đáng trách, dù sao sư phụ đã từng nói hắn là cây sinh mệnh của người. Những năm gần đây đi theo sư phụ, cuộc sống của hắn rất thong thả, không buồn không lo gì cả, dựa dẫm vào sự bảo vệ và nuông chiều của sư phụ, nhưng hắn không hề hiểu những suy nghĩ trong lòng sư phụ và sư phụ cũng chưa từng nói với hắn điều gì. Mãi cho đến khi lên Tây Côn Luân, qua Hạo Thiên và sư tôn hắn mới biết thì ra sư phụ có thiên kiếp, một khi không vượt qua được sẽ trở về yêu thân, đạo hạnh gần vạn năm bị hủy hoại trong chốc lát!
Chuyện lớn như vậy, vì sao sư phụ chưa bao giờ nhắc tới một lời?
Cho tới nay, sư phụ luôn đốc thúc hắn tu tập đạo thuật, tích lũy công đức, để hắn sớm ngày tu thành tiên thân, nhưng hắn chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu sư phụ làm vậy là vì nguyên nhân gì.
Là vì một khi sư phụ không qua được thiên kiếp, hắn cũng sẽ không hay ho gì sao?
Xem ra, sư phụ đã từng bước sắp xếp đường lui cho hắn từ lâu. Sư tôn dặn dò muốn hắn phải bảo vệ sư phụ thật tốt, nhưng sư phụ nói đúng, hắn có tài có đức gì, cuối cùng dựa vào đâu để bảo vệ sư phụ?
Suy ngẫm thật kỹ mới thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng, không có thân thể trường sinh bất tử, cũng không đủ tu vi mạnh mẽ, nếu sư phụ thật sự phải đối mặt với thiên kiếp, hắn chẳng giúp được gì cả.
Dù thế nào, bây giờ tìm được sư phụ đã rồi nói, ít nhất, phải ở bên cạnh mới bảo vệ được sư phụ!
Nhớ lần đầu tiên đến Cửu Trọng Ngục, trên hoàng tuyền hắn đã từng nói với sư phụ, nếu hắn thích một người nhất định sẽ bảo vệ nàng trọn đời trọn kiếp, nhất định không bao giờ phụ bạc nàng!
Hắn nói được thì nhất định phải làm được, dù cho hắn có không biết tự lượng sức mình, cũng chẳng e dè vì thế mà bạc mệnh, vì nói cho cùng mạng của hắn chẳng phải cũng do sư phụ cứu về sao?
Thực ra, thân xác này, trái tim này đã thuộc về sư phụ rất lâu rồi, mặc kệ sư phụ có cần hay không, hắn cũng sẽ không thu hồi lại!
******
Quyết định xong, Thanh Huyền chỉ thu dọn ít quần áo gọn nhẹ xuống Yên sơn, ra khỏi Đông Cực.
Mới ra khỏi Đông Cực mấy dặm, hắn liền phát giác phía sau mình có người lén lút bám theo, khoảng cách không xa không gần.
Chẳng lẽ là sư phụ?
Hắn mừng thầm trong lòng, cảm thấy rốt cuộc sư phụ vẫn không yên lòng vì hắn!
Vì thế, hắn làm bộ như không biết, chậm chạp rảo bước về hướng Bắc.
Đáng tiếc, đêm đó người bám theo chủ động xuất hiện, hắn mới chán nản phát hiện ra mình đoán sai rồi!
Bởi vì, người bám theo hắn không phải sư phụ, mà là tiểu hoa yêu Chu Ngưng!
“Ngươi bám theo ta làm gì? !”
Nhìn Chu Ngưng chủ động xuất hiện với vẻ mặt tôn sùng, Thanh Huyền chỉ cảm bản thân đã thất vọng đến độ chẳng còn sức lực nói chuyện. Vốn tưởng rằng sư phụ không yên lòng nên mới theo sau hắn, nhưng hôm nay mới hiểu chỉ là bản thân tự đa tình!
Sư phụ ơi sư phụ, người thật sự yên tâm về Thanh Huyền sao?
Nếu không thì Thanh Huyền gây họa hù dọa người, để người nổi giận xuất hiện giáng cho Thanh Huyền một chưởng, cũng tốt hơn nhiều so với việc người trốn tránh Thanh Huyền!
“Ta nghe nói ngươi rất nổi bật ở Ngọc Hư Cung!” Chu Ngưng ngẩng mặt nhìn Thanh Huyền, đôi mắt trong suốt lóe sáng, không hề che giấu sự ngưỡng mộ với hắn.
Bám đuôi Thiên Sắc và Thanh Huyền đến Tây Côn Luân, nhưng vì là yêu, đạo hạnh quá nhỏ bé, qua không được Tử Vong cốc dưới chân Tây Côn Luân. Cũng từng xông qua nhưng rào cản tiên khí tầng tầng lớp lớp, Chu Ngưng đành phải ôm cây đợi thỏ dưới chân núi Côn Luân, mang theo hi vọng hão huyền là có một tiên nhân nào đó ánh mắt tinh tường nhưng nhầm lẫn thu nàng làm đồ đệ. Hơn nữa, đứng canh dưới chân núi không chừng còn biết tin tức của Ngọc Thự, coi như cũng được rồi. Có điều, ăn dầm nằm dề dưới chân núi Côn Luân một tháng ròng, không hề có tin tức của Ngọc Thự, chỉ nghe các tiên đồng xuống núi đều bàn chuyện của Thanh Huyền.
Nhờ đó nàng mới biết, cái tên bị nàng gọi là “tên trai bao” đó mạnh mẽ như thế nào. Không chỉ từ chối thẳng thừng trước mặt thần tiên tứ hải bát hoang ý tốt của Chí tôn Ngọc hoàng đại đế Hạo Thiên, còn dám thản nhiên thừa nhận vẫn luôn yêu mến sư phụ của mình! Điều khiến nàng cảm thấy hết giận là tên trai bao này còn khiến gã ngụy quân tử Phong Cẩm phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt mọi người, sao có thể khiến nàng không nhìn với đôi mắt khác xưa?
Nàng tự nhận là đầu óc rất nhanh nhạy, lập tức có chủ ý!
Ngay cả Chí tôn Ngọc hoàng đại đế Hạo Thiên cũng muốn nhận tên trai bao này làm đồ đệ, vậy chắc chắn hắn phải có chỗ hơn người, nói không chừng sau này còn làm nên chuyện lớn. Quan trọng nhất hắn là đệ tử của Thần Tiêu phái, nếu Thiên Sắc không muốn nhận nàng làm đồ đệ, nàng bái đồ đệ của Thiên Sắc làm thầy, không phải cũng trăm sông đổ về một biển sao?
Tuy rằng sẽ có khoảng cách về bối phận với Ngọc Thự, nhưng mặc kệ, trước mắt phải nghĩ cách vào Thần Tiêu phái mới là quan trọng nhất!
Nghĩ vậy, nàng liền quyết định ngay, vội vàng gạt bỏ sợ hãi trưng ra bộ mặt nịnh nọt: “Tên trai bao ——” vừa thốt ra, nàng phát hiện sắc mặt Thanh Huyền thay đổi, đôi mắt nheo lại tức giận, nhận ra nói lỡ lời, lập tức sửa lại: “A, không đúng! Không đúng! Sư phụ, xin nhận ba lạy của đồ nhi!”
Sau đó, trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Thanh Huyền, nàng chẳng e ngại gì, quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái với tốc độ cực nhanh. Tiếp theo liền nhào lên giữ chặt ống quần hắn như miếng cao da chó, bộ dạng như uy hiếp rằng: “Đầu cũng dập rồi, ngươi đừng hòng từ chối, nếu ngươi dám từ chối, ra sẽ kéo tụt quần ngươi!”
“Sư phụ?” Thanh Huyền không nghĩ tới chuyện tiểu hoa yêu Chu Ngưng này đột nhiên lại có ý định như vậy, kinh ngạc há hốc miệng lớn đến độ nhét được một quả trứng gà! Sửng sốt một hồi lâu, hắn mới trừng nàng ta, dở khóc dở cười như nhìn thấy quỷ: “Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
Chu Ngưng gật đầu chắc nịch, ngẩng đầu lên, bộ dạng có vẻ rất tội nghiệp: “Đúng!”
Thanh Huyền lặng im nhìn Chu Ngưng một lúc, nhìn đến khi sởn tóc gáy, da gà da vịt nổi khắp người. Cuối cùng, hắn xanh mặt như nhìn thấy quỷ, miệng thốt ra ba chữ chắc như đinh đóng cột: “Ngươi điên rồi!” Chưa dứt lời, hắn vội vàng nhấc chân, giống như muốn chặt phăng đi, lập tức thoát khỏi sự dây dưa với nàng ta.
Đáng tiếc, hắn quá xem thường da mặt và mức độ đeo bám của Chu Ngưng.
“Ta không điên!” Chu Ngưng ôm chặt chân Thanh Huyền, càng giống miếng cao dán dính chặt trên da chó, càng gào to hơn cho thấy sự quyết tâm của mình: “Ta thật sự nghiêm túc!”
Lôi lôi kéo kéo giữa ban ngày ban mặt với một cô nương như vậy thật khó coi! Thanh Huyền hơi xấu hổ, lại sợ sư phụ nấp ở một nơi bí mật gần đó thấy cảnh này sẽ hiểu lầm, đành phải hạ giọng, định dùng tình cảm giảng giải đạo lý cho nàng hiểu: “Bản thân ta học nghệ còn chưa thành, sao có tư cách nhận đồ đệ?”
“Sư phụ, ý của người là nếu có tư cách, người sẽ nhận con làm đồ đệ?” Đáng tiếc, Chu Ngưng vốn chẳng quan tâm mục đích của hắn ở đâu, chỉ để tâm tìm kiếm sơ hở, quyết tâm bám theo mục tiêu của mình: “Không sao cả, sư phụ, con có thể theo người, khi nào người có tư cách thì hãy thu nhận con!”
Nói chuyện đạo lý với người như vậy chẳng khác nào nước đổ đầu vịt!
Thanh Huyền chán nản, bị mấy lời này của Chu Ngưng làm cho nghẹn họng, tiến không được lùi không xong, đành phải xanh mặt, trừng mắt với tiểu hoa yêu đang ôm chặt chân hắn, trán nổi gân xanh, mặt đỏ gay, ra vẻ rất giận dữ!
Đúng là miếng cao dán chó chết tiệt, đá không được, ném không đi!
Nhìn tiểu hoa yêu không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, Thanh Huyền đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó với nàng ta, lại nhớ tới con người có mối liên hệ chặt chẽ với nàng ở Ngọc Hư Cung, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Ngươi bất chấp tất cả, muốn gia nhập Thần Tiêu phái như vậy là vì cái tên gọi là Ngọc Thự kia ư?”
“Ngươi gặp Ngọc Thự rồi sao?” Nghe Thanh Huyền nhắc đến Ngọc Thự, khuôn mặt Chu Ngưng đầy vui mừng, đôi lông mày nhướn cao, bộ dạng này thật khiến người ta động lòng: “Huynh ấy sao rồi? Huynh ấy ở Ngọc Hư Cung có khỏe không?” Vừa nghe thấy người trong lòng mình, nàng đương nhiên bị kích động, vốn đang quỳ trên mặt đất ôm chân Thanh Huyền đã lập tức đứng lên, vội vàng túm lấy ống tay áo Thanh Huyền hỏi liên tục.
Nhớ tới sự hờ hững và xa lạ của Ngọc Thự khi nghe tên “Chu Ngưng”, Thanh Huyền nhìn sự vui mừng và kích động của tiểu hoa yêu trước mặt, đột nhiên cảm thấy nàng cực kỳ đáng thương. Nàng một lòng muốn tu tiên, chỉ vì muốn ở bên cạnh người mình yêu thương, nhưng người kia sau khi thành tiên đã hoàn toàn quên nàng là ai!
Người đi theo Phong Cẩm đúng là chẳng có ai tốt đẹp, đều là ngụy quân tử, vong ân phụ nghĩa, đê tiện vô liêm sĩ!
Vì suy nghĩ này, Thanh Huyền cảm thấy thương hại và đồng cảm với Chu Ngưng hơn. Không trả lời chỉ khẽ hừ một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng tận đáy lòng, ánh mắt càng u ám: “So với ngươi, hắn cũng chẳng tốt đẹp gì hơn!” Nói xong, hắn hất tay, xoay người bỏ đi.
Nhưng vì nhanh tay lẹ mắt, Chu Ngưng lại nhào lên túm lấy ống quần hắn, gào lớn: “Sư phụ, người chưa đồng ý nhận con, đã vội vã đi đâu vậy?”
Thanh Huyền cảm thấy hai bên thái dương giật giật, sắp không kiềm chế nổi: “Ta không phải sư phụ ngươi!” Hắn mệt mỏi thở dài, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu, nhìn Chu Ngưng giở trò mà sắc mặt xanh mét, khóe miệng run run đầy nhẫn nại.
“Tuy bây giờ người chưa phải sư phụ của con, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành sư phụ!” Vất vả lắm mới có cơ hội, sao bỏ qua được chứ? Chu Ngưng sống chết túm chặt ống quần Thanh Huyền hơn, vừa túm vừa kêu lên: “Sư phụ, van xin người nhận con đi!”
“Ngươi đừng kéo ta!” Thanh Huyền nắm chặt Càn Khôn kiếm, không thể nhịn được nữa cảnh cáo: “Nếu không buông, ta sẽ thu ngươi!”
Đương nhiên, chữ “Thu” này không phải “thu nhận”!
“Thu đi, thu đi!” Chu Ngưng không phải đồ ngốc, đương nhiên cũng biết sự cảnh cáo trong chữ “Thu” đó, nhưng bất chấp tất cả, chỉ nhắm mắt lại gào lên: “Sư phụ, con sống là người của người, chết là quỷ của người!”
Nàng vừa dứt lời, trên cây truyền đến tiếng cười rầu rĩ.
Thanh Huyền và Chu Ngưng cùng quay mặt lại, thấy một nam tử áo trắng ngồi trên nhánh cây, vẻ mặt như đang xem trò vui.
Đúng vậy, gã áo trắng này chính là công tử hồ tộc Hoa Bất Ngôn lâu rồi chưa xuất hiện.
“Tiểu quỷ.” Vẫn phe phẩy cây quạt, Hoa Bất Ngôn cố ý nở nụ cười gian tà, nhìn Chu Ngưng với ánh mắt quái dị, sau đó chuyển sang châm chọc Thanh Huyền không chút che giấu, lại còn khiêu khích: “Không ngờ, nhân duyên của ngươi với phái nữ cũng không tệ nha!”
Tuy rằng Chu Ngưng cũng từng nghe tiếng tăm của Hoa Bất Ngôn, nhưng không biết khúc mắc lẫn ân oán của Thanh Huyền và Hoa Bất Ngôn, cũng không biết vì sao Hoa Bất Ngôn đột nhiên xuất hiện, tạm thời mất cả phản ứng ngây người ra.
“Hồ yêu chết tiệt!” Thanh Huyền thầm rủa một câu, thừa dịp Chu Ngưng đang sững sờ, thoát khỏi sự đeo bám của nàng, nhảy ra xa, chán nản trừng Hoa Bất Ngôn, tức giận mắng ba chữ: “Cút ra xa!”
“Tiểu quỷ, mấy năm không gặp, ngươi ngày càng nóng tính, giọng điệu cũng càng đoan chính chừng mực! Sao vậy, thiếu nợ phong lưu chối không được nên bị tiểu hoa yêu này bám lấy hả?” Hoa Bất Ngôn nhướn mày, mắt lóe sáng rồi lập tức vụt tắt, giọng nói trầm chứa đầy sự trêu chọn và mỉa mai, cố ý liếc Chu Ngưng. Giờ rõ ràng đã là cuối thu, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng gã như chẳng bận tâm, cứ phe phẩy cây quạt cười giả lả kèm theo chút nguy hiểm và ác ý, nói như đùa như thật: “Khó trách mấy ngày trước, sư phụ ngươi một mình rời khỏi Đông Cực, đi về phía Bắc. Bản công tử thấy có phải nàng ghen với tiểu hoa yêu này nên vứt ngươi một mình hay không?”
Xem ra, đúng là Hoa Bất Ngôn hiểu lầm quan hệ của hắn và Chu Ngưng!
“Ngươi đã gặp sư phụ ta?” Thanh Huyền vốn không muốn gặp Hoa Bất Ngôn, nhưng nghe gã nhắc tới Thiên Sắc, lập tức mắt sáng ngời, lòng vui sướng hỏi tiếp: “Người đi đâu, ngươi có biết không?”
“Nàng đi đâu, bản công tử đương nhiên biết.” Hoa Bất Ngôn hạ giọng mang theo chút lơ đãng, như đang nói chuyện thường ngày, giọng điệu cũng không chút bận tâm, đôi ngươi đen sáng rỡ khiến người ta sợ hãi. Bình thản thu lại nụ cười, Hoa Bất Ngôn xếp cây quạt lại gõ nhè nhẹ trong lòng bàn tay, mày vẫn nhướn cao, khóe miệng cười toe toét, chỉ có điều là nụ cười không hề chân thật mà càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng vì sao bản công tử phải nói cho ngươi biết?”
Thấy gã làm khó, Thanh Huyền cũng không thèm hỏi tiếp.
Bất luận sư phụ ở chân trời góc biển, hắn nhất định sẽ tìm được người, cần gì phải nói nỗi lòng của mình với gã hồ yêu này?
Nghĩ vậy, hắn lạnh mặt, xoay người bước đi.
“Sư phụ, người đi đâu vậy?” Chu Ngưng vừa thấy Thanh Huyền bước đi, vội vàng đuổi theo: “Đợi con với!”
“Sư phụ?” Hoa Bất Ngôn nhìn Chu Ngưng, cố ý mỉm cười ho một tiếng, sau đó gã liếc nhìn Thanh Huyền, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, chậm rãi lên tiếng mang đầy sự khinh miệt khó tin: “Thằng nhóc quỷ quyệt nhà ngươi, những thứ khác học không tới nơi tới chốn, nhưng lại học bản lĩnh mượn danh nghĩa thầy trò để làm chuyện tằng tịu, đúng không uổng phí sư phụ ngươi dốc lòng bồi dưỡng nhân tài nha!”
“Chuyện tằng tịu?” Thanh Huyền dừng bước, lạnh lùng lặp lại mấy chữ trọng điểm của Hoa Bất Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo, phút chốt biến thành mũi tên sắc nhọn khiến người ta run rẩy! Nắm chặt Càn Khôn kiếm trong tay, hắn xoay người, đôi mắt hơi nhíu lại. Khuôn mặt tuấn tú không hề tươi cười khiến không khí đột nhiên thay đổi, sắc mặt cũng trở nên như ác quỷ dọa người: “Ta luôn muốn tự tay xé toạc cái miệng của tên hồ yêu nhà ngươi, hôm nay không thể không thỏa nguyện được!”
Sư phụ, người đã yên lòng trốn tránh ta, vậy thì ta cũng sẽ gây vài chuyện rắc rối tốt đẹp cho người!
Hết chương 41