Hai thầy trò phối hợp rất ăn ý, khiến cho Phong Cẩm – kẻ xưa nay giỏi bày mưu tính kế phút chốc nghẹn lời, không tài nào tìm đường xuống nước được.
Thứ nhất, hắn quả là không đoán được, một người kiêu căng hướng nội như Thiên Sắc, lại có thể không màng đến thể diện của y. Nàng công khai châm chọc, khiêu khích, xem hành vi y trách mắng Tử Tô chỉ là làm ra vẻ để giữ thể diện. Thứ hai, Thanh Huyền trông như ngoan ngoãn cẩn thận, nhưng thật ra rất quỷ quyệt, thằng nhóc đó cứ âm thầm đâm thọc, đối chọi gay gắt mọi mặt với y, giống hệt một con cá chạch trơn tuột.
Bây giờ, con cá chạch nhỏ phóng khoáng quỳ xuống, không hề do dự, từng lời xin lỗi trật tự rõ ràng, giống như quả thật hắn chỉ lỡ lời, không phải cố ý. Nếu bây giờ y quá tính toán chỉ e sẽ trở thành một kẻ tiểu nhân.
“Thôi được rồi, Thanh Huyền, ngươi đứng dậy đi.” Phong Cẩm chăm chú nhìn Thiên Sắc, trông thấy ánh mắt hờ hững, nét mặt bình thản của nàng, trái tim y thoắt nhói lên, một nỗi mất mát dâng lên trong lòng tựa như có một cây kim đang đâm vào trái tim y từng mũi từng mũi một. Cuối cùng, y đành nhếch miệng cười khổ, khẽ lắc đầu có chút tự giễu: “Là ta không biết dạy đồ đệ thận trọng hành vi cử chỉ, sao có thể trách cứ người khác chứ?”
Vừa dứt lời, Tử Tô càng thấy uất ức, dường như đúng theo lời Phong Cẩm là nàng ta không biết thận trọng hành vi cử chỉ, độc mồm độc miệng thất lễ với sư cô làm mất thể diện sư môn. Trong phút chốc nàng ta cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng quanh khóe mắt.
Đưa tay lấy quân cờ bỏ vào trong hộp, Phong Cẩm đứng dậy bước ra ngoài, khi y đi ngang qua Tử Tô, giọng nói ngày thường vẫn luôn bình thản lãnh đạm nay lại hơi khàn khàn, không thể nhận ra xúc cảm: “Tử Tô, con theo ta ra ngoài đón Bạch Liêm sư thúc, tính sư thúc con nóng nảy, bộp chộp… không nên để sư thúc đợi lâu.” Đi được vài bước, y đột ngột dừng lại, chầm chậm quay đầu, con ngươi đen trầm ngâm nhìn Thiên sắc không chớp mắt thật lâu, thật lâu. Đôi mắt vốn luôn hiện nét bất đắc dĩ và tĩnh lặng dần dần nhuốm sắc thương đau, con ngươi sâu thăm thẳm thoáng qua tia u tối.
Thiên Sắc xem như không thấy, cảm xúc không mảy may lay động. Mà Thanh Huyền lúc này đã đứng dậy bắt gặp nét mặt muốn nói mà khó tỏ nỗi lòng của Phong Cẩm, hắn thấy khó chịu bèn cố tình nhích dần đến, không sai một li vừa vặn cản mất tầm mắt của Phong Cẩm.
Phong Cẩm thấy thế không thể không lặng lẽ thở dài, cất bước nhanh chóng rời khỏi “Kỳ Lư”.
Hai thầy trò Phong Cẩm làm người ta đau đầu đã bỏ đi, lúc này Linh Sa mới chớp chớp mắt, ngồi xuống chỗ Phong Cẩm đã ngồi lúc nãy, y quan sát cẩn thận kết cục của ván cờ. Linh Sa phát hiện nhìn bề ngoài thì hai bên lực lượng tương đương, ngang sức ngang tài, nhưng trên thực tế quân cờ đen của Phong Cẩm đã dần có dấu hiệu tan rã. Y chậc chậc than thở, đang muốn mở miệng khen kỳ nghệ của Thanh Hyền đã tiến bộ rất xa, mà lúc này Thiên Sắc đã phủ đầu trách mắng Thanh Huyền.
“Thanh Huyền, lúc ở Yên Sơn ngươi có nhớ ngươi đã hứa gì với vi sư không?” Thiên Sắc chầm chậm đứng dậy, giọng điệu bình thản, khuôn mặt vốn đang ôn hòa lại dần chuyển sang nghiêm nghị lạnh lùng. Tuy là đang khiển trách nhưng ngữ điệu lại không quá mức nghiêm khắc.
Thiên Sắc giống như đang qua loa trách mắng Thanh Huyền, nhưng chẳng biết thế nào mà lại làm cho kẻ rảnh rỗi Linh Sa giật thót. Khoảnh khắc đó dường như vết thương cũ trên mông y lại bị cái roi mây không chút nể nang trong ký ức quất trúng một phát. Nhất thời y hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng, bèn đem lời khen sắp vọt khỏi miệng và cả cái cổ đều rụt lại hết.
“Thanh Huyền không dám quên.” Thanh Huyền biết sư phụ hơi tức giận, nên vội vàng thu hồi sự đắc ý vốn có. Hắn cất tiếng lanh lảnh, nhấn từng chữ từng chữ rõ ràng: “Sư phụ từng dặn, cho dù có ai kiếm cớ khiêu khích cũng phải kiềm chế, nhẫn nhịn, không thể háo thắng hơn thua, gây chuyện thị phi.”
Nếu nghiêm khắc xem xét quả thật hắn đã vi phạm mệnh lệnh của sư phụ. Nhưng giờ khắc này, cả khuôn mặt và biểu cảm của Thanh Huyền là vẻ trầm tĩnh, nặng nề, không có quá nhiều vẻ xấu hổ, hối lỗi.
“Nếu không quên, tại sao vừa nãy ngươi chủ động gây hấn?” Thiên Sắc nghiêm mặt, đôi mắt lạnh lẽo như băng, vì câu trả lời thản nhiên của hắn mà càng thêm âm u.
Không phải nàng không biết Thanh Huyền cố tình kiếm chuyện với Phong Cẩm, thực tế vừa nãy đến cả nàng cũng hùa theo bất thình lình dằn mặt Phong Cẩm một chặp. Nhưng mà, nếu Thanh Huyền có cơ hội ở lại trên Côn Luân tu tiên ngộ đạo, đương nhiên sẽ phải đối mặt với nhiều lời đồn đãi nhảm nhí hơn. Nếu hắn không thể nhẫn nhịn, kiềm chế tính nết, chỉ e cuối cùng hắn lại sẽ rơi vào tình cảnh của Bạch Liêm.
Ngày xưa Bạch Liêm cũng là người kiêu ngạo, nóng tính không biết nhẫn nhịn, mới khiến cho các vị sư huynh đệ tránh được thì tránh sao? Thế nên rốt cuộc, y vì bất bình thay nàng trút giận, lại bị miệng người đời đổ lên đầu một cái tội vô căn cứ.
“Thanh Huyền phạm sai lầm, nếu sư phụ muốn phạt, Thanh Huyền cam lòng chịu phạt, không còn gì để nói.” Ở bên này, Thanh Huyền không hề biết điều Thiên Sắc đang suy tư, hắn cúi đầu quyết tâm chịu phạt, không hề giấu giếm kể tất cả sự bất mãn trong lòng ra: “Nhưng mà, y thật khinh người quá đáng, cứ dùng sư tôn làm cái cớ. Y cho rằng sư phụ không thèm so đo nên cứ lấn tới, mưu đồ thâm hiểm, bụng dạ khó lường! Cục tức này sư phụ nhịn được, nhưng Thanh Huyền dù thế nào cũng không thể nhẫn nhịn!”
Thiên Sắc gần như sững sờ tại chỗ, đôi mi như cánh bướm khẽ run lên. Nàng không thể ngờ Thanh Huyền có thể trả lời bình thản như vậy, bình thản đến mức khiến nàng khó có thể phản bác. Bốn phía xung quanh nàng bỗng trở nên mơ hồ từng chút từng chút một, càng ngày càng tối tăm ảm đạm, nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó dồn nén trái tim nàng, lại giống như có vô số giọt nước sôi bắn vào tim nàng, bỏng rát đến mức khiến tim nàng run lên đau đớn.
“Được rồi.” Im lặng một lúc lâu, nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, để mặc sự thương cảm tựa như chiếc răng sắc bén gặm nhắm cõi lòng, khiến cho nỗi buồn và sự trống vắng trong tâm khảm càng thêm thê lương: “Dù sao vi sư cũng đã gánh thanh danh bao che ngươi, có truy cứu nữa cũng không còn ý nghĩa. Ngươi phải nhớ kỹ, sau này ở Ngọc Hư Cung phải khiêm tốn, cẩn thận, cung kính một chút, đừng lỗ mãng như ngày hôm nay nữa.”
Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi. Thanh Huyền hơi sửng sốt, thấy Thiên Sắc không tức giận ngược lại còn tự thừa nhận mình quả thật đang bao che đồ đệ, hắn bỗng vui mừng, cao giọng đáp: “Thanh Huyền đã hiểu!” rồi lập tức cất bước đuổi theo.
Linh Sa vốn muốn dụ Thanh Huyền đánh cờ, hai người sẽ vui vẻ sát phạt mấy trận. Giờ thấy Thanh Huyền biến thành cái đuôi nhỏ bám theo Thiên Sắc bỏ đi, y nhất thời cuống quýt: “Thanh Huyền, con không ở lại chơi cờ với sư thúc sao!?” Y cất cao giọng, ngữ điệu mang theo vẻ buồn bã, đáng thương: “Sao con có thể đi như vậy chứ?” Cái điệu bộ kia trông kiểu gì cũng giống hệt thiếu phụ oán giận vì bị chồng bỏ một mình phòng không chiếc bóng.
Hứ! Linh Sa sư thúc, lúc nãy người khuất phục dưới uy quyền của Phong Cẩm, người không những bán đứng sư phụ mà còn mang bộ dáng người ngoài cuộc đứng hóng chuyện. Bây giờ người còn không biết xấu hổ mở miệng năn nỉ hắn ở lại đánh cờ.
Hừ!!! Còn lâu!!!!
Thanh Huyền quay đầu, nhướng cao đuôi mày, rồi khẽ cười: “Sư thúc, người tự dùng tay trái chậm rãi đánh với tay phải của người đi!”
******
Trên hành lang về Ngô Cư, Thanh Huyền rất vui vẻ, không chỉ vì đã chiếm thế thượng phong trước mặt Phong Cẩm, trút giận thay sư phụ, mà còn vì sư phụ luôn luôn dung túng hắn. Đương nhiên, hắn là kẻ biết điều cũng hiểu chuyện, ngày thường ngôn hành cử chi cũng biết giữ chừng mực. Nhưng quả thật là cũng không dám chắc chắn việc dung túng này rốt cuộc là sao.
Hắn đang thầm đoán, từ sau khi hắn bày tỏ tâm ý của mình với sư phụ, rốt cuộc sư phụ sẽ phản ứng thế nào.
Sư phụ, có thích hắn chút nào hay không?
Nghĩ đến đây, hắn hơi xấu hổ đỏ bừng mặt, vì để che giấu vẻ mất tự nhiên nên đành phải nhanh chân bước song song cùng Thiên Sắc, rõ ràng không có chuyện cũng cố bắt chuyện: “Sư phụ, lúc trước Phong…” Hắn vốn định không khách sáo gọi thẳng tên Phong Cẩm, đột nhiên nhớ ra cái tên này sẽ khiến sư phụ không vui, hắn bèn dừng một lát, lập tức sửa miệng: “Theo những lời Chưởng giáo sư bá nói trên núi Lang Gia, xem ra y đang cố làm ra vẻ, hư tình giả ý, chẳng phải là y muốn lợi dụng sự xuất hiện của sư phụ làm sư tôn vui lòng sao?”
“Mấy ngàn năm nay vi sư chưa từng lên Tây Côn Luân, cũng không thấy y tự mình đến mời, nhưng giờ lại tới đúng lúc này.” Thật ra, không cần Thanh Huyền lên tiếng, Thiên Sắc cũng đã biết từng hành động của Phong Cẩm đều có mục đích. Giây phút này sâu trong đôi mắt nàng hiện lên sự hững hờ và xa cách, biểu cảm vui buồn không rõ lại xuất hiện trên khuôn mặt của nàng như xưa nay: “Nếu nói y không có ý đồ, đương nhiên vi sư không tin. Chỉ có điều nếu y đã lấy cớ muốn làm vui lòng sư tôn thì e rằng chỉ là bề ngoài. Mục đích thật của y, có lẽ là muốn dụ Bạch Liêm sư bá của ngươi đến thôi.”
“Chỉ vì muốn dụ Bạch Liêm sư bá đến ạ?” Thanh Huyền hỏi lại, vì hắn không hiểu trong đó có khúc mắc và lợi ích gì, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, nhưng hắn đã ngửi ra có điều gì đó bất thường: “Chẳng lẽ y có âm mưu gì?”
“Bạch Liêm sư bá của ngươi chính là con trai độc nhất của Bắc Âm Phong Đô đại đế, năm xưa được đưa đến Ngọc Hư Cung học tập để về sau kế nhiệm chức U Minh Diêm quân. Xưa nay U Minh Ti đã bất hòa với chư thần trên Cửu Trọng Thiên, bây giờ tình trạng hai bên đã như nước với lửa.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, bước chậm dần, thần sắc hơi nghiêm nghị, ánh mắt bắn ra sự sắc bén kinh hồn, nó giống như mũi tên sắc nhọn tỏa thẳng ra từ trong mắt, sự lạnh lẽo khiến lòng người hoảng sợ ào ào bủa vây: “Xưa nay Phong Cẩm thường hay qua lại thân thiết với chư thần, nếu y được phi thăng, đương nhiên sẽ đạt được thần vị, bây giờ y mời Bạch Liêm đến chắc chắn là có dụng ý khác.”
Tuy rằng nàng không muốn phỏng đoán dụng ý của Phong Cẩm, nhưng Phong Cẩm dù sao cũng đã thay đổi. Năm đó, y không xấu hổ không áy náy mà đặt bẫy hãm hại nàng, bây giờ bảo nàng làm sao mà tin tưởng vẻ mặt chân thành kia của y chứ?
Nàng chẳng qua là một lần bị rắn cắn, cho nên không thể không dựng lên một bức tường quanh trái tim mình, đối nhân xử thế cũng dè dặt hơn một chút thôi!
Bị người bán đứng một lần đã là điều vô cùng nhục nhã, bây giờ sao có thể có lần thứ hai?
“Vậy Bạch Liêm sư bá có gặp nguy hiểm gì không?” Thanh Huyền hơi lo lắng, nói thế nào đi nữa, hắn và Bạch Liêm cũng xem như có duyên gặp gỡ một lần, trong thâm tâm hắn cảm thấy vị tiểu sư bá bụng dạ thẳng thắn… Tính tình phóng khoáng, ngay thẳng. Tuy không tốt tính lắm nhưng cũng thuộc loại người bộc trực thành khẩn, chắc chắn có thể trở thành bạn tâm giao. Cán cân trong lòng hắn bất giác nghiêng đi: “Sư phụ, hay chúng ta nhanh chân đến đó xem đi?” Hắn đề nghị, hắn cảm thấy với tính nết tiểu sư bá Bạch Liêm có lẽ sẽ không đấu lại gã Phong Cẩm kia, hắn bắt đầu thấy hơi lo lắng.
“Không cần.” Thiên Sắc hơi nhíu mày, liếc nhìn Thanh Huyền, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi câu, chỉ trong khoảnh khắc đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn: “Chưa tới mức nguy hiểm, dù sao đây cũng là Ngọc Hư Cung, Bạch Liêm sư bá của ngươi là đệ tử của sư tôn, chư thần trên Cửu Trọng Thiên dù cho có ý gây chuyện cũng sẽ cân nhắc ít nhiều.”
Còn chưa dứt lời, nét mặt nàng thoáng cứng lại, trên hành lang dài có một vị khách không mời bỗng xuất hiện.
“Thiên Sắc.”
Người nọ còn cách khá xa đã nở nụ cười, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác đây là một người ít nói ít cười, đến cả lúm đồng tiền cũng có vài phần nghiêm nghị.
Thiên Sắc khẽ gật đầu, nàng vốn định đi đường vòng để tránh nhưng vẫn không kịp, đành phải bước tới chào hỏi: “Quảng Đan sư huynh.”
Thanh Huyền chưa từng gặp vị sư bá này, nhưng mà hắn cũng từng nghe đám người Lam Không, Mộc Phỉ kể những chuyện có liên quan tới người này, ví như chẳng nói chẳng cười, thích giả vờ giả vịt, tỏ vẻ thâm trầm, trầm mặc nghiêm túc… Tóm lại là… chẳng có cái đánh giá nào hay cả. Huống hồ gì, mối quan hệ giữa Quảng Đan và Phong Cẩm khá tốt, cho nên Thanh Huyền không đoán được mục đích của người này. Nhưng hắn biết người này xuất hiện là có ý cản đường hai thầy trò, xuất phát từ lễ phép, hắn cũng theo Thiên Sắc cung kính gọi “Sư bá”.
Quảng Đan khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn Thiên Sắc, nét mặt nghiêm nghị, biểu cảm lạnh nhạt, ngữ điệu cũng rất hững hờ, y dùng giọng nói cứng nhắc đều đều mà cất tiếng: “Bạch Liêm không tin muội đã đến đây, nếu muội không xuất hiện, y sẽ lập tức quay về Cửu Trọng Ngục.” Dứt lời, ánh mắt y dần chuyển thành trang nghiêm, đến cả ngữ điệu cũng hơi lạnh lẽo băng giá: “Muội cùng ngu huynh đến đó xem sao.”
Chỉ vẻn vẹn cách xưng hô “ngu huynh” cũng có thể thấy được đây là một người cẩn trọng, khiêm tốn và rất biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước.
“Lần này muội về là muốn gặp sư phụ.” Thiên Sắc lạnh nhạt từ chối, trong con ngươi đen ánh lên chút lo lắng thoáng qua, nàng nở một nụ cười rất nhẹ rất hờ hững: “Còn những chuyện không liên quan, muội không lo nỗi.”
“Cho dù là vì sư phụ thì muội cũng nên lo chuyện không liên quan này.” Quảng Đan liếc nhìn Thanh Huyền lại đưa mắt nhìn nét mặt hững hờ của Thiên Sắc. Đuôi lông mày hơi nhướng lên, ẩn ý trong những lời y nói rất nặng nề, tuy rằng từng lời rất nhỏ nhẹ, lạnh nhạt, không hề có ý trêu cợt, nhưng Thiên Sắc chỉ thấy những lời này rất chướng tai: “Tốt xấu gì thì ngày xưa cũng là sư huynh đệ thân thiết như tay với chân, bây giờ như nước với lửa, tranh cãi ầm ĩ như vậy, chẳng phải là làm mất thể diện sư phụ sao?”
Thiên Sắc không đáp mà chỉ trầm mặc.
Thấy nét mặt này của Thiên Sắc, nụ cười nhẹ của Quảng Đan giờ hoàn toàn biến mất, khuôn mặt thanh tú của y không hề có chút cảm xúc. Nhìn Thiên Sắc, y lắc đầu, gằn từng tiếng thật chậm thật rõ ràng, ngữ điệu cũng nặng thêm: “Dù nói thế nào đi nữa, hai người đó bất hòa cũng là do muội, về tình về lý thì muội không thể không quan tâm mà xem như không thấy.”
Quảng Đan nói đến thế, là đã quả quyết bỏ qua tất cả các nguyên nhân khách quan khác mà đem tất cả trách nhiệm trút lên đầu Thiên Sắc. Thiên Sắc vẫn luôn im lặng, cúi đầu suy tư một lát. Nàng hiểu tính tình Bạch Liêm, bây giờ Quảng Đan đã phải nhọc công mời y đến, đương nhiên việc này có xu hướng lớn chuyện, nàng không tiện từ chối tiếp.
“Thanh Huyền, con về Ngô Cư trước đi.” Nàng thấp giọng dặn dò Thanh Huyền: “Vi sư đi một lát sẽ về.”
Quan sát biểu cảm nghiêm nghị của Quảng Đan, Thanh Huyền vốn muốn đi theo Thiên Sắc. Nhưng hắn hiểu tính tình của Thiên Sắc, nếu nàng đã dặn như vậy đương nhiên đã có ý định khác. Hắn cũng không định bám riết, nên chỉ hạ thấp giọng dặn dò: “Sư phụ, người nên cẩn thận một chút.”
******
Thiên Sắc rời đi, Thanh Huyền chậm rãi đi đọc theo con đường trở về Ngô Cư. Hắn đi rất chậm, vừa đi vừa suy đoán cảnh tượng lúc này ở ngoài cửa Ngọc Hư Cung, lòng có chút ngứa ngáy nhưng không thể không kiềm nén ý muốn xem náo nhiệt bên ngoài.
Nói đến cùng, đây là Ngọc Hư Cung, không phải là Đông Cực, nếu sư phụ đã dặn đi dặn lại hắn phải thận trọng từ lời nói đến hành động, vậy hắn phải khiêm tốn, nhún nhường một chút mới tốt.
Đang suy tư, khi hắn lơ đãng ngẩng đầu lên thì bắt gặp Tử Tô sắc mặt thâm trầm đứng trước sân. Ánh mắt ngập tràn phẫn nộ chằm chằm nhìn hắn của nàng ta, thật khiến người ta rùng mình.
Quan sát lời nói hành động của nàng ta thì xem ra đây là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chọc tới nàng ta thì tốt hơn. Thanh Huyền bước nhanh chân, định bỏ đi nhanh nhất có thể, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe thấy một âm thanh lạ lùng đáng lẽ không thể xuất hiện.
Mấy năm nay Thanh Huyền thu phục yêu ma không ít, phát hiện âm thanh lạ lùng, theo bản năng hắn đột ngột dừng bước, ngã người về sau, hắn cảm nhận được có thứ gì đó lướt chóp mũi mình sát rạt! Đợi đến lúc bình tĩnh lại mới phát hiện trước mặt hắn có một vệt cháy sém rất sâu, giống như bị lửa lớn liếm qua. Nếu hắn không tránh kịp chỉ e vệt cháy sém kia đang nằm trên người hắn.
Kẻ đầu sỏ không thể nghi ngờ gì, chính là cái roi đỏ nhỏ dài trong tay Tử Tô.
Hắn còn chưa muốn tính sổ, mà nữ tử này lại ra tay trước, muốn ỷ thế bắt nạt người khác à!
“Sư muội, rốt cuộc ngươi muốn gì!?” Hắn không vui nhướng mày, đầu mày hơi nhíu lại, bắt nguồn từ lễ phép, hắn không thể không nén giận, nhẫn nại hỏi.
“Nghe kể năm xưa sư cô đã quét sạch đám ma tộc thiên binh vạn mã, đánh đâu thắng đó, không một ai đáng là đối thủ, mà sư huynh lại nhận được chân truyền của sư cô…” Tử Tô oán hận hơi nheo mắt lại, đôi tay nắm chặt chiếc roi đỏ, từng lời lạnh thấu xương. Nàng ta cố tình nghiến chặt răng khi gọi “sư cô” và “sư huynh, cũng không thèm che giấu mục đích thật sự của mình: “Hôm nay, Tử Tô muốn được chỉ bảo để có thêm chút kiến thức, mở rộng tầm mắt thôi!”
Đường đường là một cô nương, không rụt rè thì cũng thôi đi, thế mà còn mạnh mẽ như vậy ư!?
Thanh Huyền lùi ra sau một bước, không dám gật bừa. Hắn quan sát bốn phía, muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nên hắn tính men theo đường vòng bỏ đi, không muốn trêu chọc nàng ta: “Tử Tô sư muội thứ lỗi, hôm nay ta không có hứng so chiêu với muội, ta đã hứa với sư phụ không gây chuyện ở Ngọc Hư Cung, muội tự mà giải quyết đi!”
“Tự mình giải quyết?” Tử Tô cắn răng, bật cười, vung roi trong tay lên, cất tiếng cực kỳ rõ ràng khiến người ta bất giác sởn gai óc: “Theo ta thấy, kẻ phải tự giải quyết cho tốt e rằng là ngươi rồi!”
Hết chương 29