Thề Nguyền

Chương 20




Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngNghe Thanh Huyền nhắc tới cái tên ngỡ rằng đã lãng quên, Thiên Sắc hơi ngạc nhiên, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, ngay cả đôi mắt cao ngạo bức người cũng trở nên u ám nặng nề, sâu trong đáy mắt là sự bình tĩnh trước cơn bão lớn.

“Thanh Huyền, ngươi nên biết —” nàng đặt cây bút lông sói xuống, chậm rãi lên giọng pha chút giận dữ, gằn từng chữ bộc lộ giới hạn cảm xúc của bản thân: “Ai nhắc tới cái tên này trước mặt ta, phải lập tức rời khỏi Yên sơn!”

Thanh Huyền cũng hiểu mình không nên tự tiện chạm vào vướng mắc trong lòng sư phụ. Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt tức giận của Thiên Sắc, cậu đột nhiên có cảm giác không nói nên lời, vừa chua chát vừa cay đắng, khiến cậu càng ghen tị với Phong Cẩm.

“Thanh Huyền biết mình không nên nhắc đến chuyện này!” Cậu khẽ cắn môi, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thiên Sắc. Có lẽ biết hôm nay khó thoát khỏi trừng phạt nên không cần bận tâm nữa, kiên quyết ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc, nhất quyết nói hết suy nghĩ trong lòng: “Sư phụ không cho người khác nhắc tới cái tên này không có nghĩa là sư phụ đã quên. Người từng chỉ dạy Thanh Huyền, chứng ngại trong lòng nhất định phải đối diện không được trốn tránh, nhưng chẳng phải bây giờ sư phụ đang trốn tránh sao?”

Thật không ngờ Thanh Huyền lại nói năng hợp tình hợp lý như vậy, lúc này Thiên Sắc không biết nên phản bác lại thế nào cho phải.

Đúng vậy, theo như lời Thanh Huyền, nàng vẫn luôn trốn tránh. Bao nhiêu năm ẩn cư trên Yên sơn không hề quay lại Ngọc Hư Cung, chẳng phải vì sợ đối mặt với y sao? Nàng không cho người khác nhắc tới tên của y, nhưng cái tên đó qua năm tháng đã khắc sâu trong trí nhớ, không thể gạt bỏ, lúc nào cũng khắc ghi. Hành động, lời nói của nàng thật buồn cười, chỉ cho phép quan viên phóng hỏa còn không cho dân chúng đốt đèn sao?

Nói cho cùng, nàng cũng không biết mình sợ cái gì, nàng tự nhận thấy bản thân không hề có lỗi với y, đối mặt vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Chẳng qua, nàng rất hiểu lòng mình, Phong Cẩm đúng là chứng ngại không thể vượt qua…

Dù trong lòng lo lắng không yên, Thanh Huyền vẫn kiên trì quỳ thẳng người nhìn Thiên Sắc không chớp mắt, nhưng lúc này tầm mắt bị ánh nến lập lòe che khuất, không thấy rõ khuôn mặt nàng.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng Thiên Sắc khẽ thở dài, đưa tay đỡ đồ đệ đứng dậy: “Bỏ đi!” Nàng cười khổ một tiếng, cảm thấy ngực bị thứ gì đó mềm mại lấp đầy, như là những sợi tơ ngổn ngang đan xen vào nhau, ánh mắt khó hiểu pha chút phức tạp và hoảng hốt.

Trái tim Thanh Huyền đập thình thịch vì hành động của Thiên Sắc!

Vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị phạt, nhẹ nhất cũng là quay mặt vào tường sám hối, không thì chép phạt gì đó, không ngờ sư phụ chẳng hề nổi giận. Từ lúc sư phụ thừa nhận cậu là cây sinh mệnh trước mặt Hoa Vô Ngôn, trong lòng Thanh Huyền có chút đắc ý, giống như đột nhiên trở nên có giá trị. Lúc đứng lên còn chưa kịp nhìn, vì đầu gối quỳ bị đau nên cả người lảo đảo về phía trước, ngã lên người Thiên Sắc!

Cũng may Thiên Sắc đứng rất vững, gần như ôm cậu vào lòng nên cả hai mới không bị ngã.

Khoảnh khắc đó, mặt Thanh Huyền chạm vào vạt áo trước của Thiên Sắc, một mùi thơm rất nhẹ nhàng lan vào tận đáy lòng cậu, vướng vít không ngừng trong tâm can. Cậu giống hệt lần đầu uống rượu với sư bá nát rượu nhà mình, mặt ửng đỏ, đầu óc mê man trong mùi thơm lãng đãng kia, ngay cả hồn phách cũng như đang say.

Thiên Sắc dìu cậu ngồi xuống ghế, nghĩ là cậu đỏ mặt vì ngại nên không để ý: “Sư thúc sư bá ngươi lại nói gì?” Nàng xoay người tiếp tục chép kinh Phật, một lúc sau mới thản nhiên hỏi một câu, có vẻ như chắc chắc sự khác thường của Thanh Huyền là do mấy lão không sợ trời không sợ đất kia xúi giục.

“Thật ra các sư bá sư thúc nói gì không quan trọng.” Thanh Huyền cúi đầu, mặt hơi nóng lên, chưa thoát hoàn toàn khỏi cảm giác say mê kia, theo phản xạ nói giúp cho Lam Không và Mộc Phỉ: “Có điều các sư thúc sư bá giống Thanh Huyền, không muốn nhìn thấy sư phụ lúc nào cũng rầu rĩ không vui.”

Nghe những lời như vậy là biết ngay tính tình Thanh Huyền đơn thuần, muốn nói giúp cho mấy người kia. Thiên Sắc chợt bật cười, không vạch trần mấy sư huynh đệ chẳng mấy tốt lành của mình, chỉ nhìn cậu: “Ngươi thấy vi sư rầu rĩ không vui hồi nào?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc này, Thanh Huyền mới ngẩng đầu lên, cảm giác nóng mặt đã không còn, giống như đang hỏi vặn lại nhưng trong lòng vẫn thầm bất mãn với Phong Cẩm vì mình bị bỏ rơi: “Mỗi lần sư phụ rầu rĩ không vui, lúc nói chuyện với Thanh Huyền sẽ không ngẩng đầu cũng không thèm nhìn Thanh Huyền luôn.”

Giọng điệu oán trách rất rõ ràng, thằng bé này! Thiên Sắc cảm thấy đồ đệ như cậu nói ra những lời này không phù hợp lắm. Nhìn kỹ lại, thấy dáng vẽ ưỡn ngực ngẩng cao đầu của đồ đệ lại cảm thấy hết sức tự nhiên, đành mỉm cười nói một câu: “Vi sư chép kinh Phật, sao có thể phân tâm?”

Thấy Thiên Sắc lấy lý do chép kinh, Thanh Huyền càng ấm ức. Trước đây dù ở khác phòng, sư phụ cũng chép kinh ngày này qua ngày khác nhưng thường xuyên để mắt đến cậu, còn bây giờ sư phụ chỉ nhìn tờ giấy Tuyên Thành kia chẳng thèm ngó cậu lấy một lần.

“Sư phụ đừng lấy lý do chép kinh Phật, y bạc bẽo vô tình với sư phụ, chẳng lẽ người không hận sao?” Cậu xoa xoa đầu gối vẫn còn đau, vịn ghế đứng lên, bất mãn trừng mắt nhìn mấy dòng kinh văn đỏ thẫm, giống như trong mắt cậu mấy dòng chữ ngay ngắn kia đã biến thành Phong Cẩm.

Giây phút đó, đôi mắt Thiên Sắc thoáng hiện chút hoảng hốt, giống như có thép gai đâm vào lòng nàng thật đau đớn. Suy nghĩ trong lòng như đông cứng, cuối cùng gom lại thành lời nói yếu ớt đầy khó khăn: “Sao vi sư lại chưa từng hận chứ?” Khẽ khàng lên tiếng, nàng muốn trốn tránh nhưng vẫn nghĩ tới một số chuyện cũ, trong lòng có nỗi khổ riêng, sau đó chẳng hiểu sao lại nghĩ tới hành động và thái độ bất mãn của Thanh Huyền. Tuy thằng bé là đệ tử của nàng, nhưng cũng phải được tôn trọng, nàng liền xoay người lặng yên nhìn cậu: “Bây giờ, hận hay không hận cũng không còn quan trọng nữa, y chẳng qua là kiếp nạn vi sư nhất định phải trải qua. Về chuyện tình cảm nam nữ — Thanh Huyền, ngươi còn nhỏ, có những chuyện ngươi sẽ không hiểu được, đợi đến một ngày nào đó ngươi gặp được người con gái là tình kiếp của mình thì sẽ biết.”

Những lời này vốn để nhắc nhở cậu đừng để ý đến đám người Lam Không, Mộc Phỉ hay xúi giục làm bậy kia, nhưng Thanh Huyền nghe xong lại có cảm giác mơ hồ không rõ ràng. Nhớ tới mùi thơm trên người sư phụ lúc nãy, mặt của cậu lại đỏ ửng lên, đành phải nuốt nước bọt. Tạm thời không biết nên nói gì, trong lòng thoảng chút hương vị ngọt ngào, bước đến gần hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sư phụ nợ ai thứ gì, vì sao phải chép kinh chuộc tội không ngừng như vậy?”

“Không phải vi sư còn nợ ngươi một mạng sao?” Thấy cậu gần sát lại, Thiên Sắc lắc đầu, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cảm xúc đến nhanh đi nhanh, vừa rồi nàng nghĩ quá nhiều rồi: “Ngươi nên biết mười kiếp trước, ngươi đã chết dưới kiếm của vi sư. Dù sau đó vi sư xin Thái Ất Thiên tôn sửa mệnh kiếp cho ngươi nhưng tội sát sinh vẫn còn đó. Nếu không chép kinh chuộc tội thì dù vi sư là thượng tiên, lúc thăng thiên không vượt qua được thiên kiếp lôi hình, cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”

Lời này là sự thật.

Bản thân Thanh Huyền cũng biết, mười kiếp trước vướng vào vòng tình si gây phiền phức cho Thiên Sắc, chết dưới kiếm của nàng cũng là tự chuốc vạ vào thân. Nhưng lúc ấy Thiên Sắc phạm vào sát giới cũng là sự thật, không vì những người liên quan không truy cứu hoặc là ban ơn cho kiếp sau mà tội lỗi này được xóa bỏ.

Thanh Huyền sửng sốt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, cảm giác oán trách hoàn toàn tan biết, trong lòng cảm thấy ân hận và áy náy. Muốn nói lại không biết nói từ đâu, đành lúng túng bước tới bàn: “Sư phụ, Thanh Huyền mài mực cho người.” Đang định mài mực lại nhớ ra hôm nay Thiên Sắc không dùng loại mực thường ngày, cậu nhìn màu mực đỏ thẫm như máu lâu thật lâu mà vẫn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt uể oải.

Nhận ra cảm xúc của đồ đệ, Thiên Sắc biết tiểu tử này lúc nào cũng áy náy không thôi. Tâm trạng như thế không tốt cho việc tu luyện, liền nói sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình luyện tập của cậu: “Mấy ngày nay, ngươi học thuật ngự kiếm thế nào rồi?”

Đang định trả lời không có vấn đề gì, nhưng Thanh Huyền chợt nhận ra đích thân sư phụ dạy dỗ việc học hành là tạo cơ hội cho cậu gần gũi hơn nên vội vàng đáp lại: “Có vài chỗ con chưa hiểu lắm.” Có tâm tư như vậy đúng là hơi đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng cậu không vui vì sư phụ lúc nào cũng nhớ Phong Cẩm, nên cứ mặc kệ tự tìm một lý do chính đáng cho mình, chẳng hề cảm thấy áy náy.

Nghe nói việc luyện tập của cậu có vấn đề, Thiên Sắc ngừng chép kinh, giọng trở nên nghiêm khắc: “Nếu không nghĩ ra vì sao còn giấu không chịu hỏi cho rõ?” Dừng một chút, nàng buông cây bút xuống, nghĩ rằng mình đã thu nhận cậu làm đồ đệ thì cũng nên dốc sức dạy dỗ, không thể bỏ mặc như vậy. Dù Thanh Huyền tư chất thông minh, nhưng toàn phải tự mò mẫm bắt chước là chủ yếu nên giác ngộ được rất ít dẫn đến hiệu quả không cao, nàng thầm nghĩ rồi quyết định: “Ngày mai dậy sớm một chút, có gì không hiểu thì hỏi, vi sư sẽ dạy ngươi.”

Không ngờ lại được sư phụ nhận lời chỉ dạy, chút mưu toan của mình thực hiện được, Thanh Huyền rất vui vẻ: “Sư phụ, Thanh Huyền nhất định sẽ học đạo tu tiên, tuyệt đối không làm mất mặt người!” Cậu cười hì hì, vẻ uể oải và lo lắng trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn trái tim nhảy nhót không thôi.

“Ừ.” Thấy đồ đệ vui vẻ như vậy, Thiên Sắc càng cảm thấy cậu giống hệt trẻ con. Đúng vậy, khi trẻ con vui vẻ rất đơn thuần nhưng dễ dàng cuốn hút người khác, ngay cả nàng cũng không nhận ra lúc trả lời có mang theo nét cười trên mặt.

Thấy Thiên Sắc mỉm cười, lòng Thanh Huyền càng cảm thấy ngọt ngào, nóng lòng muốn cam kết gì đó, vội vàng thốt lên: “Sư phụ, đợi đến lúc Thanh Huyền tu thành tiên thân sẽ ở lại Yên sơn với người, mài mực cho người cả đời!”

Như bị chữ ‘Cả đời’ chạm vào nỗi đau trong trái tim, nét cười trên mặt Thiên Sắc chợt vụt tắt. Đôi mắt rũ xuống, hàng mi che khuất đôi con ngươi đen, khắc sâu nét u ám, giấu kín những con sóng lớn trong lòng: “Thanh Huyền, đừng dễ dàng hứa hẹn cả đời như vậy, ngươi có mạng số của mình, đến lúc nào đó ngươi cũng sẽ rời đi.”

Cũng giống như y, chẳng phải đã từng hứa hẹn cả đời đó sao, nhưng chớp mắt mọi lời hứa đều tan biến, cuối cùng chỉ còn một mình nàng.

Cả đời thực sự quá dài, cho dù hứa hẹn thì mấy ai có thể thật sự làm được?

“Không, Thanh Huyền sẽ không đi!” Phía đối diện, Thanh Huyền không hề biết suy nghĩ đăm chiêu của nàng, chỉ ngửa đầu nhìn nàng, nét mặt trịnh trọng, thận trọng thốt từng chữ như khắc lời thề định mệnh: “Thanh Huyền sẽ không rời khỏi sư phụ, chắc chắn sẽ ở cùng sư phụ cả đời!”

Dường như có chút hoảng hốt, Thiên Sắc không đáp lại, cảnh tượng này dường như đã từng trải qua.

Khi đó Phong Cẩm cũng hứa hẹn như vậy, thận trọng thốt lên từng chữ, thấy nàng nhíu mày không đáp lại đã gặng đi gặng lại nàng có tin hay không. Khi đó là thiếu nữ mới lớn, lần đầu biết yêu, cho dù cảm thấy ngọt ngào cũng sẽ tỏ vẻ kiêu ngạo hoặc ngượng ngùng chạy đi, sao có thể so với hiện nay vốn đã trải ngũ vị tạp trần, tâm lặng như nước?

Nhưng nếu thật sự là tâm lặng như nước, vì sao khi nghe thấy hai chữ ‘cả đời’, lòng lại đau đớn như vậy?

Thôi, thôi, đó mãi là ma chướng, mãi là vướng mắc!

Tự nhắc nhở bản thân, Thiên Sắc cũng không để lời nói Thanh Huyền trong lòng.

******

Thiên Sắc chậm rãi chép kinh Phật, Thanh Huyền đứng bên cạnh, dùng thẻ trúc nhẹ nhàng nghiền mực son đỏ thẫm kia. Hai thầy trò không nói câu nào nhưng không khí thật ấm áp hài hòa.

Một lúc sau, Thanh Huyền dần dần chịu không nổi, mí mắt sụp xuống. Thiên Sắc nhíu mày, nàng biết hôm nay cậu cõng Nhục Nhục đi thẳng lên Yên sơn Đông Cực rất mệt mỏi, có thể gắng gượng đến giờ này là giỏi lắm rồi. Nghĩ đến yêu cầu ‘Sáng sớm mai’ của mình lúc nãy cảm thấy dường như hơi quá đáng.

“Thanh Huyền, về phòng ngủ đi.” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cậu, thấy cậu mơ màng vâng dạ rồi đi thẳng đến giường nàng, nằm xuống ngủ luôn.

Thằng bé này, quen quá thành tự nhiên, đúng là hồ đồ!

Nàng chợt bật cười nhưng cũng không gọi dậy, sợ phá giấc ngủ của cậu. Trước đây, nàng và Thanh Huyền ở cùng phòng là vì lo lắng tâm tư thằng bé đơn thuần bị gã Hoa Vô Ngôn ác độc kia lợi dụng cơ hội làm việc xấu, bây giờ thằng bé ngủ trong phòng nàng đúng là không thích hợp.

Thôi bỏ đi, nếu nàng thật sự mệt mỏi cũng chỉ ngồi thiền tĩnh tâm một lát là đủ rồi, còn thằng bé quen ngủ trong phòng nàng thì cứ mặc nó ngủ đi.

Khẽ lắc đầu, Thiên Sắc tiếp tục chép kinh, nhưng Thanh Huyền ngủ say sưa trên giường lại nằm mơ!

Cảnh tượng mơ màng, trước mắt cậu rất nhiều thứ mông lung bay qua bay lại, đủ hình dáng, màu sắc, tung bay xoay xoay khắp nơi rồi nhanh chóng cuốn theo gió, biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại những tấm màn lụa mỏng. Phía sau những tấm lụa mỏng đó, loáng thoáng ẩn hiện âm thanh chợt cao chợt thấp, chợt xa chợt gần.

Cậu vén tấm lụa mỏng lên chậm rãi bước đến, phía sau tấm màn là hai bóng người quấn lấy nhau như rắn, thật yêu kiều khiến người ta đỏ mặt. Biết là không nên lén lút nhìn trộm người khác, nhưng cậu không nén được sự tò mò. Nương theo tấm màn, cậu nhận ra người đàn ông là Vân Xuyên công tử, còn người phụ nữ là goá phụ nổi danh của hoàng thất, lần nào đến mua vui với công tử cũng vung tiền rất hào phóng. So với những khách làng chơi thô tục và lẳng lơ khác, người phụ nữ này rất tôn trọng công tử, nghe nói từng có ý chuộc thân cho công tử, cuối cùng chẳng biết vì sao lại không làm được gì.

Không phải cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này. Thân là đầy tớ, trước kia mỗi khi có khách mua vui với công tử, cậu phải ở bên cạnh châm rượu rót trà. Nhưng không biết vì sao bây giờ nhìn cảnh tượng này, cậu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, máu trong người tuôn trào cuồn cuộn, lan tràn đến mọi ngõ ngách trong cơ thể. Luồng nhiệt kia hệt như ngọn lửa bùng cháy, tập trung ở vùng bụng dưới của cậu biến thành khao khát, mong muốn được đến gần hơn, thấy rõ hơn.

Đến lúc cậu lại gần, đôi nam nữ đang quấn lấy nhau kia chợt thay đổi hình dáng!

Người phụ nữ kia biến thành sư phụ, còn công tử nghiễm nhiên trở thành cậu!

Hai bóng dáng quấn lấy nhau, thở dốc, rên rỉ khiến không khí nóng bỏng lên. Cậu cảm thấy mùi hương sâu kín kia không ngừng quanh quẩn chóp mũi tràn đầy dụ dỗ. Chỉ trong giây lát, hồn phách như bị hút chặt vào đó không thể thoát ra. Còn bản thân cậu đã không còn đứng ngoài quan sát, không biết từ lúc nào mà đã thực sự dấn thân vào, cảm giác chân thật, quấn quýt, quay cuồng, ham muốn, chỉ hận không thể giao hòa…

Thanh Huyền đột nhiên giật mình, bừng tỉnh từ trong giấc mộng, vừa mở mắt liền thấy Nhục Nhục đứng bên giường nhìn cậu cười ngây ngô, đầu óc vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Ha ha… Làm biếng…” Nhục Nhục đưa tay lật tung cái chăn trên người cậu, giống như vô tình phát hiện điều gì đó, cái miệng đầy nước dãi cười không ngừng, vừa cười vừa nói ngọng: “Ha ha… Đái dầm……”

Lúc này, Thanh Huyền mới phát hiện không chỉ trên giường có vết ướt đẫm mà quần của cậu cũng dính thứ gì đó rất kỳ lạ, dính dính, trơn trơn, có mùi thật kỳ cục.

Nhớ lại cảnh trong giấc mơ, cậu chợt hiểu ra, mặt đỏ gay. . .