Thấy giọng Bạch Liêm gay gắt như muốn nhắc lại chuyện cũ, Thiên Sắc biết dù đã qua nhiều năm nhưng sư huynh vẫn chưa hết oán hận. Nàng lắc đầu khẽ thở dài, giọng nói pha chút chua xót hiếm thấy: “Tiểu sư huynh, người người khắp chốn vốn đã chửi bới huynh lòng dạ hẹp hòi, lời nói cay độc. Bây giờ huynh nhắc lại chuyện xưa làm gì để kẻ có ‘tâm’ lại thêm bôi đen xóa trắng?”
Nghe giọng Thiên Sắc gần như là khuyên nhủ, khuôn mặt Bạch Liêm thoáng hiện nét cười. Y chỉ Thanh Huyền, thần sắc lạnh nhạt, giọng trầm xuống thốt ra từng chữ, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng tình: “Thằng ranh này giờ là đồ đệ của muội, nể mặt muội ta không tính toán với nó, nhưng tên kia thì không.” Nói được nửa câu, y không kìm chế được nghiến răng nghiến lợi, giống như ‘tên kia’ với y có mối thù không đội trời chung vậy. “Ta vốn là người có thù tất báo, y muốn chửi cũng được, muốn lên án cũng không sao, muốn đâm sau lưng cũng không vấn đề, cứ đến đây thử xem, ta đã khi nào sợ y chưa! ?”
Thấy tiểu sư bá chỉ thẳng mặt gọi mình là thằng ranh, Thanh Huyền liền nhìn sư phụ. Bắt gặp vẻ mặt không bận tâm của sư phụ đành cúi đầu ngoan ngoãn im lặng, cố gắng coi như không nghe không thấy, mắt mù tai điếc.
Thiên Sắc biết, những gì liên quan đến chuyện trước kia đều vô tình khơi lửa giận của Bạch Liêm, nếu cứ tiếp tục thì với tính tình nóng nảy của y không biết sẽ gây ra tai họa gì. Đành chịu vậy, nàng chỉ có thể nhắc nhở mà thôi, cố ý ho khẽ mấy tiếng gượng gạo chuyển sang chuyện khác: “Tiểu sư huynh, về chuyện muội muốn mượn Cờ chiêu hồn —”
Tuy chuyển chủ đề hơi gượng gạo nhưng cũng thu hút sự chú ý của Bạch Liêm, giảm bớt lửa giận hừng hực trong lòng y.
“Ta có thể cho muội mượn Cờ chiêu hồn nhưng —”. Y dừng lại, dường như đang suy xét gì đó. Sau đó đến bên cạnh Thiên Sắc, đôi mắt phượng hẹp dài như bị xóa sạch ánh sáng vốn có, ảm đạm nặng nề pha lẫn sắc lạnh, lại mang theo sự dịu dàng không nói nên lời: “Thiên Sắc, mỗi lần muội đến Cửu Trọng Ngục đều vội vội vàng vàng, những năm gần đây lại trốn trên Yên sơn đóng chặt cửa không ra ngoài. Bao lâu nữa muội mới lại như ngày đó cùng tiểu sư huynh uống rượu trên đỉnh Côn Luân, không say không về?”
Nhìn bộ dạng xúc động hiếm thấy của y, giống như chợt nhớ lại hồi ức vui vẻ thời thanh mai trúc mã ngày xưa.
Giọng Bạch Liêm vang lên rõ ràng, chậm rãi bên tai, nhưng Thiên Sắc vẫn im lặng. Một lúc sau nàng mới đáp lại, khóe môi nở nụ cười như có như không, cân nhắc trả lời cho có lệ: “Nhất định sẽ có cơ hội.”
Biết lời nàng lơ đãng như vậy nhất định sẽ không thực hiện, Bạch Liêm đương nhiên không nhân nhượng, lập tức nương theo tình thế: “Nếu nhất định có cơ hội, chi bằng hôm nay đi.” Y chậm rãi lấy pháp khí trấn giữ U Minh điện – Cờ chiêu hồn – đưa cho nàng. Sau đó, cố ý nhấn mạnh từng chữ, khóe môi thoáng hiện nét cười rất nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đáy mắt có chút u ám: “Trước giờ Tý, tiểu sư huynh chờ muội.”
Câu này mới nghe thì không có ý gì, nhưng trong lòng Thiên Sắc biết rất rõ. Giờ Tý hồn phách Cổ Huệ Nương sẽ bị đưa vào hỏa ngục, đốt cho hồn phi phách tán, nếu trước giờ Tý nàng không thể mang Cờ chiêu hồn trấn thùng nhuộm dẫn hồn phách Tề Tử Như về thì coi như tất cả đều uổng công.
Cho nên, những lời của Bạch Liêm đã vô hình đặt kỳ hạn cho nàng!
Thiên Sắc chưa mở miệng, Thanh Huyền đã không nhịn nổi: “Tiểu sư bá, người làm như vậy chẳng phải quá hà khắc sao?” Cậu bất mãn quên luôn cả bối phận lễ nghi, chỉ đơn thuần cảm thấy Bạch Liêm đang cố ý làm khó dễ: “Bây giờ chỉ còn cách mấy canh giờ, sao bọn con có thể về kịp? Rõ ràng là người đang ép buộc!”
Thanh Huyền không phải ngu ngốc, tất nhiên hiểu được hàm ý của Bạch Liêm. Bất mãn là một chuyện, chẳng qua cậu tò mò hơn về vấn đề khác. Cậu cảm thấy vị tiểu sư bá này bất luận dùng ánh mắt hay lời nói cũng đều nhằm thẳng vào mình, giấu đầy sự châm chích. Chẳng lẽ là vì lời đồn đãi về mối quan hệ mờ ám của cậu và sư phụ sao? Nói như vậy —
“Thằng ranh kia, đang đứng trên U Minh điện, ngươi có tư cách gì xen vào?!” Lửa giận trong lòng Bạch Liêm vốn chưa tan hết, giờ thấy Thanh Huyền tỏ rõ vẻ bất mãn, cơn giận vừa dập xuống lại bùng lên, liền lên tiếng khiển trách. Đôi mày kiếm nhướn cao, y khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc bén bức người ẩn chứa sát khí: “Bản Diêm Quân xưa nay đã nói là làm, đã khi nào nói rồi lại quên chưa? Hơn nữa, ngươi nghĩ tích lũy công đức là chuyện đơn giản như vậy sao, có thể vì ngươi tùy tiện mà thành ư?”
Trong lòng Thiên Sắc biết rõ Bạch Liêm nói không sai. Thanh Huyền muốn hoàn thành tâm nguyện cho nữ la sát Cổ Huệ Nương để tu luyện tiên thân tích lũy công đức cần phải trả giá. Bạch Liêm ám chỉ như vậy cũng đã có ý bao che cho nàng rồi.
“Được.” Nàng chỉ nói một câu rồi xoay người ra ngoài U Minh điện, không muốn lãng phí thời gian.
Có thể trở về trước giờ Tý hay không, nàng cũng không chắc chắn, bây giờ chỉ có thể đánh cược.
Thấy sư phụ bước đi vội vàng, Thanh Huyền cũng lật đật chạy theo. Ai ngờ, phía sau vang lên giọng nói đầy châm chọc của Bạch Liêm —
“Thằng nhóc kia, đàn ông con trai mà suốt ngày bám lấy sư phụ ngươi như con nít bám váy mẹ vậy hả?” Mang theo hàm ý trêu chọc, Bạch Liêm cố tình nghiêm mặt không bộc lộ cảm xúc liếc Thanh Huyền một cái, tâm tư mông lung không để người khác nắm bắt, giọng lạnh nhạt chỉ chỉ nghiên mực trên bàn: “Lại đây, mài mực cho bản Diêm Quân!”
Thiên Sắc dừng chân, xoay người lại liền thấy Thanh Huyền coi như không nghe không thấy, chỉ mở to hai mắt nhìn mình. Biết Bạch Liêm muốn giữ Thanh Huyền lại, nàng dỗ dành: “Thanh Huyền, thời gian khẩn cấp, chi bằng ngươi yên tâm ở đây mài mực cho tiểu sư bá đi.”
“Sư phụ —” Thanh Huyền không muốn ở lại chút nào, cúi đầu bứt rứt nhìn mũi chân, bộ dạng rất oan ức.
Muốn một người sống như cậu ở lại Cửu Trọng Ngục tối tăm làm bạn với Diêm Vương ác quỷ, chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Hơn nữa, tiểu sư bá này vừa nhìn đã biết tính tình không tốt, sư phụ đi rồi không chừng sẽ nghĩ ra nhiều cách tra tấn cậu.
Không biết vì sao, vừa nghĩ đến từ “tra tấn”, cậu liền nghĩ đến cái ngày đen tối ở viện kỹ nam năm đó. Tận mắt chứng kiến các phương thức tra tấn ghê tởm của bọn chúng dùng để tra tấn công tử nổi danh nhất của viện, cậu chợt rùng mình rụt cổ lại!
“Sao, thằng nhóc con này, ngươi sợ bản Diêm Quân tìm cách ám hại ngươi à?” Dường như nhìn thấu sợ lo lắng của Thanh Huyền, giọng Bạch Liêm lại vang lên, mang theo ý châm chọc nồng đậm.
Thiên Sắc nhìn bộ dạng không cam tâm tình nguyện của Thanh Huyền, liền đưa tay xoa xoa đầu đồ đệ: “Yên tâm, tuy rằng tính tình tiểu sư bá ngươi không tốt, nhưng không phải là người không biết phải trái.” Khoảnh khắc đó, tuy sắc mặt nàng lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lãnh đạm trong như nước chợt trở nên xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng như đóa sen xanh hé nở, mang theo sự ấm áp và an ủi: “Đợi sư phụ làm xong việc, chắc chắn sẽ tới đón con.”
Hệt như ngày đó, cậu tỉnh lại từ cơn ác mộng, mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng người con gái áo đỏ với giọng nói khiến người ta tin tưởng: “Nếu bái ta làm thầy, ta nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.” Khi đó, cậu đã tin tưởng không chút do dự, và bây giờ —
Cậu đương nhiên cũng tin tưởng không chút nghi ngờ!
*****
Sau khi Thiên Sắc đi, Thanh Huyền đứng ở bàn uể oải mài mực. Tuy Bạch Liêm cầm bút lông sói nhưng chẳng phê duyệt chữ nào lên công văn đang mở, chỉ lặng im nhìn Thanh Huyền, ánh mắt ẩn chứa chút xót xa, quan sát cậu từ đầu đến chân.
Cảm nhận được ánh mắt thay đổi kỳ lạ đó, Thanh Huyền vẫn theo nguyên tắc “Địch bất động, ta bất động”, ngoan ngoãn đứng im. Chỉ có động tác mài mực mà như mài dao, mài nghiên mực kia kêu ken két.
Một lúc sau, ánh mắt Bạch Liêm đột nhiên tối lại hoàn toàn thay đổi, ném mạnh cây bút trong tay, chẳng thèm bận tâm vết mực lem luốc trên tấm thảm đỏ rực rỡ: “Thằng nhóc này, mới theo Thiên Sắc hơn sáu năm vậy mà muội ấy đã giúp ngươi sửa tiên thân, độ cho mấy trăm năm tu vi…” Y nói không rõ, như tự lẩm bẩm với mình, giọng tràn đầy sự khinh thường và khó hiểu, chỉ có sự bất mãn là rõ ràng.
Tuy giọng Bạch Liêm mập mờ, nhưng Thanh Huyền đứng rất gần y nên cũng nghe hơn phân nửa.”Tiểu sư bá, người nói là sư phụ độ cho con mấy trăm năm tu vi và giúp con sửa tiên thân?” Cậu cảm thấy hơi lạ nhưng vẫn muốn xác định. Nghĩ lại, sư phụ có nhắc đến chuyện tu tiên thân, nhưng không hề nhắc tới việc độ mấy trăm năm tu vi. Theo lời gã hồ yêu Hoa Vô Ngôn, Thanh Huyền học đạo thuật chưa quá sáu năm, ngày trước còn không đối phó nổi với thụ yêu. Vậy mà chỉ mấy ngày sau đã có thể bắt được la sát, chính cậu cũng không hiểu nổi sự tiến bộ vượt bậc này. Thì ra, tất cả đều nhờ sư phụ.
Sư phụ đối với cậu quá tốt!
Trước đó, cậu còn tưởng rằng sư phụ muốn nuôi dưỡng mình để lấy thân thể tẩm bổ. Giờ nghĩ lại, làm gì có người sư phụ nào như vậy, độ cho ‘thuốc bổ’ mấy trăm năm tu vi còn giúp sửa tiên thân? Nghĩ đến những hiểu lầm trước đó của bản thân với sư phụ, lòng Thanh Huyền lại tràn đầy áy náy và xấu hổ.
“Vô nghĩa! Ngươi cho rằng sao người trần mắt thịt như ngươi có thể đến U Minh điện dễ dàng vậy sao?” Bạch Liêm mất kiên nhẫn liếc Thanh Huyền, chỉ cây bút lông sói, ý bảo cậu nhặt lên.
Thanh Huyền bước lại, nhặt cây bút lông sói đưa đến trước mặt Bạch Liêm, đột nhiên hỏi thẳng không hề báo trước: “Có phải tiểu sư bá thấy sư phụ đối xử tốt với con nên người ghen tị không?” Cậu cười tủm tỉm, hỏi luôn chuyện đã chắc chắn trong lòng không chút e dè: “Không phải là tiểu sư bá thích sư phụ con chứ? !”
“Khụ khụ!” Tuy rằng bản thân cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng Bạch Liêm hoàn toàn không ngờ có người dám nói không chút e dè trước mặt mình như vậy. Chỉ một câu đã trúng ngay điểm yếu của y, khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ bừng, đành phải giả vờ ho để che giấu. Ho một lúc y mới dừng lại, nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng Thanh Huyền, oán hận mắng: “Thằng ranh này!”
Thấy bộ dạng y như ăn phải hoàng liên, có khổ nhưng không thể nói, Thanh Huyền cười càng đắc ý.
Thật ra, so với sư phụ thì tiểu sư bá này dễ nắm bắt hơn. Tuy rằng lời nói chua ngoa, nhưng mắng đi mắng lại cũng chỉ có “Thằng ranh con”, đúng là nghèo nàn. Còn sư phụ luôn im lặng ít khi nói lời vô nghĩa, ngược lại càng khiến người khác không nhìn ra tâm tư của người.
Dưới tiếng cười của Thanh Huyền, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Liêm từ đỏ ửng trở nên xanh mét, từ xanh mét dần dần thu hết lại, nhưng không nổi trận lôi đình như trước đó: “Thật ra, ta đã sớm biết lời đồn đãi bên ngoài về quan hệ của muội ấy và ngươi đều là giả. Năm đó ngay cả ta mà muội ấy còn chướng mắt, sao có thể để ý đến thằng nhóc như ngươi?” Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thanh Huyền, y nói vừa để khẳng định lại địa vị của mình vừa đập tan ý cười đắc ý của Thanh Huyền, nhân tiện trút nỗi lòng dồn nén đã lâu: “Dù ta thích muội ấy thì được gì đâu, nếu trước kia người trong lòng muội ấy là ta thì sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ?”
Thanh Huyền quả nhiên ngừng cười.
Cậu vốn định là sau khi trở lại Yên sơn sẽ hỏi các sư bá sư thúc về chuyện của sư phụ, không ngờ bây giờ có cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được! Mang theo ý thăm dò, cậu cẩn thận cân nhắc: “Tiểu sư bá, trước đây con từng nghe có người nói hình như sư phụ con bị ai đó từ chối trước mặt mọi người —”
Cậu chưa nói xong, Bạch Liêm đột nhiên cười gian xảo ngắt lời: “Ranh con này muốn moi từ ta đúng không? !” Vừa nói xong lại hừ một tiếng.
“Tiểu sư bá, tuy rằng Thanh Huyền ngốc nghếch lại không có tuệ căn gì, nhưng đối với sư phụ giống như mẹ con.” Cố ý nhấn mạnh chữ “mẹ con”, Thanh Huyền thấy sắc mặt Bạch Liêm dần bình thường trở lại, lúc này mới tức giận nói tiếp: “Con chỉ cảm thấy người đó đối với sư phụ con thật quá đáng! Nếu có cơ hội biết y là ai, con nhất định sẽ nghĩ cách báo thù rửa nhục cho sư phụ!”
“Quên đi!” Không phải không biết Thanh Huyền cố ý dùng thái độ này để kích, nhưng hai mắt Bạch Liêm vẫn híp lại, thoáng hiện chút ánh sáng nhạt nhòa khó nắm bắt. Hồi lâu sau, khóe miệng y khẽ cong lên, nét mặt mang theo ý cười kỳ lạ mở miệng châm chọc, giọng nói có phần khinh thường: “Tên đó là đồ đệ của Trường Sinh sư tôn, bây giờ là đường đường chưởng giáo thần tôn cao quý của Thần Tiêu phái, ranh con như ngươi muốn thắng y thì đợi hơn mười vạn năm nữa đi!”
“Y lợi hại thì đã sao?” Thanh Huyền bị Bạch Liêm chọc ngoáy và khinh thường nên nổi giận, mặc dù biết lai lịch người đó không tầm thường, nhưng Thanh Huyền lại có dũng khí như nghé con mới sinh không thèm sợ hổ: “Y dựa vào đâu mà từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người, làm nhục sư phụ con, hại người trở thành trò cười trong lục giới như thế?” Lời nói ẩn chứa sự bất bình như bão cát sa mạc đập thẳng tới, cuộn trào như thủy triều.
“Ngươi thật sự muốn biết sao?” Bạch Liêm vẫn giữ nguyên nét mặt không thay đổi, chỉ liếc nhìn cậu, ánh mắt thoáng hiện ánh sáng sâu xa khó hiểu: “Nếu nói một cách nghiêm khắc, việc này thật ra có liên quan đến ngươi.”
“Có liên quan đến con?” Thanh Huyền mơ hồ đáp lại, từ trong sâu thẳm suy nghĩ có thứ gì đó tuôn trào như thủy triều, nhưng cậu không có cách nào ngừng lại.
“Lúc ngươi đến U Minh điện có thấy Đá Tam Sinh bên bờ sông Tam Đồ không?” Bạch Liêm đứng lên nhìn Thanh Huyền từ trên cao. Thấy cậu gật đầu mới tươi cười, đôi mày kiếm nhướn lên thật cao, đôi mắt sắc bén sâu không thấy đáy: “Đá Tam Sinh liên quan đến nhân kiếp trước, quả kiếp này, có thể biết quá khứ và hiện tại của mọi người. Những người thấy kiếp trước, kiếp này trên Đá Tam Sinh đều phải uống canh Mạnh Bà mới có thể rời khỏi Cửu Trọng Ngục, nhưng hôm nay bản Diêm Quân sẽ phá lệ một lần vì thằng ranh con nhà ngươi!”
Hết chương 11