3
Tôi và Tần Thư gặp nhau vào năm hai đại học.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ là vào buổi tuyển sinh của câu lạc bộ ghi-ta.
Đó là buổi hoàng hôn trong một ngày mùa hạ, cô ấy đứng bên bờ hồ và cất tiếng hát, bên cạnh là một nam sinh chơi đàn ghi-ta.
Bài hát đó Cố Lê cũng từng hát một lần.
Sau đó, Tần Thư đưa tôi gia nhập nhóm sinh viên năm nhất, mãi đến hôm họp CLB đầu tiên thì mới nhắn cho tôi.
“Em trai, cuối tuần muốn đi ăn nướng BBQ không?”
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp “Tôi không phải là em trai.”
“À xin lỗi, xin lỗi nhé, em gái.”
Tôi im lặng, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Tần Thư lại nhắn thêm một câu:
“Em gái?”
Mắt tôi lập tức tối sầm lại, và tôi gõ nhanh mấy chữ:
“Xin chào, tôi là Chu Nghiêu, sinh viên năm 2, giới tính nam.”
Đó là lần đầu gặp gỡ đầy bất ổn giữa tôi và cô ấy.
Sau lần đi ăn BBQ, chúng tôi xem như là chính thức quen biết nhau.
Vào năm thứ hai, tôi và Tần Thư ở bên nhau, là tôi tỏ tình trước.
Đêm đó tôi và Tần Thư đang ăn mỳ cay Thành Đô ở phố ăn vặt, tôi xem điện thoại thì nhìn thấy Cố Lê công khai tình yêu trong vòng bạn bè.
Đầu óc tôi nhất thời nóng lên một chút, lại cộng thêm thời gian mập mờ vừa rồi nên tôi lập tức thổ lộ với Tần Thư.
Thực ra khi vừa nói xong thì tôi đã hối hận rồi, nhưng mà Tần Thư lại đáp “Được.”
Tần Thư xinh đẹp, dịu dàng lại vô cùng thú vị.
Có những lúc tôi cảm thấy có bạn gái là một chuyện tuyệt vời.
Bạn bè xung quanh tôi cũng bắt đầu ghen tị.
“Chu Nghiêu, cậu lừa ở đâu được một cô bạn gái đáng yêu như vậy?”
“Cô ấy chắc chắn còn chưa biết cái nết của cậu rồi, chúng tôi phải đến tố giác cậu thôi.”
“Này không công bằng, chúng tôi còn chưa có bạn gái, cậu phải chia tay nhanh lên.”
Tôi nói với Tần Thư những chuyện này, cô ấy nhiệt tình đi giới thiệu đối tượng cho bọn họ, chưa đến nửa năm thì bạn bè tôi đều có người yêu hết.
Chúng tôi trải qua 5 năm yêu nhau, tình cảm vẫn không hề thay đổi.
Trước khi Cố Lê chia tay bạn trai và trở về Trung Quốc, tôi còn nghĩ tôi và Tần Thư sẽ vẫn bên nhau như vậy, và cuối cùng sẽ tiến tới hôn nhân.
Khi đó tôi vẫn chưa biết 3 chữ “bạch nguyệt quang” có lực sát thương lớn như thế nào.
Tôi còn nghĩ mình đã sớm quên cô ấy, cho đến buổi họp mặt ngày hôm đó, Cố Lê vừa xuất hiện thì những người xung quanh lập tức trở nên lu mờ.
Cố Lê mặc chiếc váy trắng thanh nhã, tay cầm ly rượu rồi nói với tôi:
“Chu Nghiêu, đã lâu không gặp.”
Trong lòng tôi bắt đầu dao động, mỗi khi tâm trạng tôi nôn nóng thì sẽ phải hút thuốc để ổn định tâm tình. Thời gian đó cũng vì chuyện hút thuốc mà tôi thường xuyên cãi vã với Tần Thư.
Sau khi cãi nhau vài lần thì cô ấy cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Mà tôi còn đê tiện tới mức hi vọng chúng tôi sẽ tiếp tục cãi nhau nhiều hơn, cứ cãi nhau mãi thì không chừng Tần Thư sẽ không chịu được mà chia tay.
Quả nhiên khi tôi về muộn liên tục, hết hút thuốc rồi uống rượu, trên người có lưu lại mùi nước hoa của bạch nguyệt quang. Ngày nào chúng tôi cũng xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng Tần Thư đã đề nghị chia tay.
Những lần trước đó, mỗi khi Tần Thư định rời đi thì tôi sẽ nhịn không được mà đi dỗ dành. Cho tới lần cuối cùng, cô ấy bỏ đi nhưng tôi cũng không giữ lại nữa.
Tuần thứ 2 sau khi chia tay, tôi bỗng nhiên hiểu ra Cố Lê chỉ là cảm giác không cam lòng ở thời niên thiếu. Người tôi thực sự thích chỉ có một mình Tần Thư, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy suốt đời.
Tôi nhanh chóng thu dọn đống hỗn loạn mà mình gây ra, sau đó đến cửa hàng hoa và chọn bó hoa hồng tươi đẹp nhất.
Từ trước đến nay Tần Thư luôn rất mềm lòng, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.
Nhưng khoảnh khắc khi xe tải lao đến kia, tôi mới phát hiện ra bản thân đã không còn cơ hội vãn hồi.
4
Buổi sáng vài ngày sau đó, Tần Thư thức dậy với tâm tình thoải mái, cô ấy rời khỏi giường rồi trang điểm thay quần áo. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của cô ấy với Trình Tử Mộ vài hôm trước, lúc này mới nhớ ra cô ấy chuẩn bị đi hẹn hò.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, Tần Thư vui vẻ xỏ dép chạy ra “Tới đây tới đây.”
Trình Tử Mộ mỉm cười đưa bó hoa trong tay cho Tần Thư "Chào buổi sáng, bạn gái."
Nửa giờ sau, tôi đi theo hai người bọn họ ra ngoài.
Chắc hẳn là lần đầu tiên hẹn hò sau khi xác định quan hệ, lịch trình là đi xem phim, ăn cơm, rồi sau đó sẽ đi dạo phố.
Tôi khịt mũi coi thường, cũng không có gì đặc biệt, giống hệt như lần đầu tôi và cô ấy hẹn hò, cũng không biết Tần Thư thích hắn ta ở điểm nào nữa.
Trong rạp chiếu phim tối om, xung quanh đều là các cặp tình nhân. Trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim hoạt hình nhưng hình như chẳng có mấy ai xem.
Tần Thư và Trình Tử Mộ vô tình chạm tay nhau khi lấy bỏng ngô, tôi gần như ch.ết lặng, chỉ cảm thấy linh hồn mình đang dần nghẹt thở khi nhìn thấy bọn họ bên nhau.
Cuối cùng, bộ phim kết thúc, hai người họ cùng đi ăn cơm.
Trình Tử Mộ đã sớm đặt chỗ trong nhà hàng, tôi nhìn đồ ăn trên bàn toàn là đồ cay. Chà, cái thằng này còn chẳng biết là Tần Thư không thích ăn cay.
Nhưng khóe môi chưa kịp nhếch lên, tôi đã nhìn thấy Tần Thư gắp một đũa đầy cá rắc tiêu rồi híp mắt:
“Tử Mộ, anh chọn nhà hàng này ngon thật! Em rất thích.”
Trình Tử Mộ dịu dàng rót ly nước chanh cho cô ấy: “Chậm một chút, coi chừng sặc bây giờ.”
“Sao anh biết khẩu vị của em?”
“Lần trước ăn cơm cùng nhau, anh thấy em hay gắp mấy món cay nên mới biết.”
Tôi trơ mắt nhìn cảnh này, Tần Thư thích ăn cay thật sao?
Nhưng lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, Tần Thư lại nói là cô ấy ít khi ăn cay.
Hình ảnh ấm áp kia khiến cho trước mắt tôi tối sầm đi một chút, tôi bỗng nhớ đến một chuyện vặt vãnh trước đây.
Khi đó chúng tôi vẫn chưa hẹn hò, trong một lần họp CLB ghi-ta thì tôi vô tình ăn phải một miếng thịt cay.
Tôi bị sặc đến chảy cả nước mắt và ho khan không ngừng, bỗng nhiên có một chai nước suối được đưa đến trước mặt tôi:
“Cậu không ăn cay à?”
Tôi gật đầu, khi uống xong nửa bình nước thì mới nhìn sang nữ sinh đang cong mắt mỉm cười:
“Vậy sẽ mất đi nhiều lạc thú lắm!”
Là Tần Thư.
Hóa ra Tần Thư thích ăn đồ cay, nhưng chỉ vì tôi mà cô ấy mới không ăn cay suốt bao nhiêu năm như vậy.
Ánh sáng ấm áp từ nhà hàng chiếu lên đá cẩm thạch, khiến cho người ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Chờ tôi hoàn hồn lại thì bọn họ đã ăn xong và chuẩn bị đi ra ngoài, Tần Thư kéo cánh tay Trình Tử Mộ, cô ấy ngẩng đầu rồi vui vẻ nói “Lần sau chúng ta đến đây ăn đi, em rất thích.”
Nụ cười ngọt ngào như vậy, trước đây đã từng là của tôi.
Vào năm tốt nghiệp, để hoàn thành nhiệm vụ thực tiễn của dự án thì tôi phải đến làng gốm thủ công, Tần Thư nói cô ấy sẽ đi cùng tôi.
Chúng tôi ở lại đó trong hai tuần lễ, Tần Thư hăng hái làm một đống chén trà, chén sành, bình hoa bằng đồ gốm.
Cả hai tách trà xiêu vẹo đều có khắc tên của chúng tôi, nhưng tách trà khắc tên tôi đã bị tôi đập vỡ trong một lần cãi nhau.
Buổi sáng khi chúng tôi rời khỏi đó, Tần Thư cũng giống như bây giờ, cô ấy kéo cánh tay tôi và vui vẻ:
“Lần sau chúng ta đến đây đi, em rất thích.”
Lần sau?
Cuối cùng tôi lại không thể cùng cô ấy đến đó thêm lần nào nữa.