1.
7 giờ tối, Tần Thư dẫn một người đàn ông về nhà, hắn là cấp trên của cô ấy - Trình Tử Mộ.
Kể từ lúc tôi xuất hiện ở chỗ này, thì đây là lần đầu tiên Tần Thư đưa người đàn ông khác trở về nhà. Tôi nhìn hắn như nhìn kẻ địch, mặc dù bọn họ không thấy được tôi.
Tôi biết Trình Tử Mộ xuất hiện ở đây có nghĩa là gì, là Tần Thư quyết định sẽ ở bên cạnh hắn.
Một năm trôi qua, tôi trơ mắt nhìn hắn nghiêm túc theo đuổi Tần Thư, trong khi tôi chẳng thể làm được gì để ngăn cản.
Tôi không thể ngăn cản bọn họ quen biết nhau, không thể ngăn cản hắn theo đuổi Tần Thư, càng không thể ngăn cản Tần Thư chấp nhận lời tỏ tình của hắn.
Những đóa hoa hồng trên bàn nở rộ, ánh sáng trong phòng ấm áp mơ hồ, Tần Thư mặc chiếc váy dài mềm mại đứng ở kệ bếp để rửa trái cây. Một lọn tóc mái rũ xuống bên tai cô ấy, càng khiến cho Tần Thư có thêm vẻ dịu dàng.
Cô ấy nhẹ nhàng nói với người đàn ông đằng sau đang tựa vào khung cửa bếp:
“Tử Mộ, anh lên ghế sofa ngồi trước đi, em làm xong sẽ mang ra.”
Hắn mặc bộ đồ thể thao màu xám, có vẻ lớn hơn Tần Thư 2, 3 tuổi. Mày rậm, sống mũi thẳng, ánh đèn phòng bếp chiếu ra khiến hắn càng thêm tuấn tú.
Có lẽ là không nghe thấy hắn trả lời, Tần Thư quay đầu lại nhìn hắn. Trình Tử Mộ đột nhiên tiến lên ôm lấy cô ấy.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn trên mặt Tần Thư: "Tiểu Thư, em suy nghĩ như thế nào? Hả?"
Tần Thư trầm mặc một lát, sau đó thoải mái nhìn hắn như trêu đùa:
“Trình tổng không biết rồi, nếu em dẫn người đàn ông khác về nhà thì đó phải là bạn trai.”
Sau 3 giây im lặng thì hắn bật cười “Thật sao, thế để anh trải nghiệm một chút quyền lợi được làm bạn trai em.”
Vừa dứt lời thì Trình Tử Mộ đã nâng gáy Tần Thư lên và cúi đầu hôn cô ấy.
Tôi lơ lửng ngoài phòng bếp, nhìn thân thể trong suốt của chính mình, chỉ cảm thấy đau nhói từ tim lan ra khắp cơ thể.
Loại cảm giác này còn đau đớn hơn khi tôi gặp tai nạn xe hơi.
Tôi yên lặng bay tới trên ban công. Trong nhà tỏa ra ánh đèn ấm áp, giống như cảnh tượng trước đây tôi từng nhìn thấy mỗi khi trở về.
Ánh đèn sáng trưng trong phòng khách, Tần Thư đắp chăn và dựa vào ghế sofa chờ tôi.
Nhưng tất cả đều biến mất kể từ ngày cô ấy rời đi.
Buổi sáng ngày chia tay hôm ấy, Tần Thư không mang theo thứ gì ngoài thẻ ngân hàng và chứng minh thư.
Khi đó tôi nhìn đồ dùng của Tần Thư vẫn lưu lại ở trong nhà, trong đầu nghĩ chỉ cần tôi bớt thời gian rồi tùy tiện dỗ dành cô ấy một chút, cô ấy nhất định sẽ mềm lòng rồi trở về với tôi.
Tần Thư còn không mang theo đồ dùng của mình. Trước đây mỗi lần chia tay thì Tần Thư đều mang một cái rương lớn và đem theo một đống đồ dùng, di chuyển leng keng ồn ào đến nỗi tôi phải chạy ra ngăn cản cô ấy rời đi.
Nhưng tôi không ngờ là sau khi chúng tôi chia tay lần đó, Tần Thư đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Nửa tháng trôi qua, mỗi lần đi làm về thì thứ chờ đợi tôi chỉ là một căn nhà tối tăm u ám.
Trên bàn không có đồ ăn được hâm nóng lại, trong tủ cũng không có những loại trái cây mà tôi yêu thích.
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.
Tôi mang theo tâm trạng buồn bực rồi ra ngoài mua một bó hoa, sau đó lái xe đi tìm Tần Thư. Lúc đang đợi đèn đỏ thì tôi mở điện thoại vào Baidu để tra cách dỗ dành bạn gái, không ngờ có một chiếc xe tải mất kiểm soát đột ngột lao thẳng vào tôi.
M.áu nóng từ cơ thể tôi chảy ra không ngừng, hòa với hoa hồng bên cạnh trở thành một mảng màu đỏ thẫm.
Trong một vài giây cuối cùng của cuộc đời mình, hình ảnh mà tôi nhìn thấy lại là lúc tôi và Tần Thư vẫn còn ở bên nhau.
2.
Sau vụ tai nạn kia thì tôi ngủm củ tỏi ngay tại chỗ.
Tôi mơ hồ đi trong bóng đêm hỗn độn, khi gặp được Tần Thư thì đã là một tháng trôi qua.
Lúc đó Tần Thư đến cửa hàng hoa và mua một bó hoa Tulip nhỏ, cô ấy đi ngang qua một con hẻm đầy hoa tường vi và hướng về phía tôi.
Sau đó, Tần Thư mỉm cười và đi thẳng qua linh hồn tôi.
Lúc ấy tôi mới ý thức được là tôi đã ch.ết rồi, tôi và Tần Thư sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa.
Tôi đi theo phía sau Tần Thư, di chuyển đến nơi cô ấy sống, nhưng lại không thể tới gần cô ấy.
Năm thứ hai sau khi tôi qua đời, Tần Thư đã có bạn trai mới.
Mà tôi vẫn là một cô hồn dã q.uỷ không nơi nương tựa, một mình phiêu đãng ở chỗ này.
“Bộp!”
m thanh của vật gì đó rơi xuống đất đã kéo dòng suy nghĩ của tôi trở lại. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy mấy quả táo lăn xuống từ trên bàn, có quả còn lăn tới trước mặt tôi.
Tần Thư bước nhanh đi tới rồi cúi xuống nhặt lên, sau đó cầm quả táo lặng lẽ nhìn về phía tôi.
Tôi tham lam nhìn ngắm khuôn mặt cô ấy, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Tiểu Thư.”
“Em đang nhìn cái gì vậy? Tiểu Thư.” Trình Tử Mộ ôm lấy cô ấy vào trong ngực rồi cúi đầu hỏi.
“Vừa rồi em thấy trên kính có 2 bóng người.” Tần Thư mơ hồ đáp lại.
Lòng tôi run lên một chút, nhưng Trình Tử Mộ lại cười khẽ:
“Chúng ta là hai người, tất nhiên phải có 2 cái bóng.”
Tần Thư quay đầu lại rồi nhíu mày “Cũng đúng.”
Chín giờ rưỡi, Trình Tử Mộ cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi.
Tôi thấy Tần Thư đem trái cây ra cho hắn rồi nhắc nhở:
“Anh mang về nhà mà ăn, lái xe phải chú ý an toàn, khi về đến nơi nhớ gọi điện thoại hoặc là nhắn tin cho em biết.”
Trình Tử Mộ cưng chiều ôm lấy cô ấy “Tuân mệnh.”
Tôi gần như không dám nhìn thêm nữa, bởi vì tôi lại nhớ đến trước đây, mỗi lần rời đi thì Tần Thư đều sẽ dịu dàng mà nói với tôi như vậy.
Lần cuối cùng Tần Thư nhắc nhở tôi là vào đêm trước ngày chúng tôi chia tay, hôm đó cô ấy bị ốm nặng. Tôi rót cho Tần Thư một ly nước ấm rồi lấy cớ công ty tăng ca để ra khỏi nhà.
Trước khi đi, Tần Thư vừa ho khan vừa bước ra khỏi phòng, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
“Chu Nghiêu, đêm nay trời sẽ hơi lạnh, anh nhớ mang theo áo khoác, lái xe chú ý an toàn, tới công ty thì nhớ gọi điện hoặc là nhắn tin cho em.”
Tôi sốt ruột mở cửa: “Biết rồi biết rồi.”
Mãi đến lúc cánh cửa đóng sầm lại thì tôi mới cảm thấy lỗ tai mình yên tĩnh.
Sau đó, tôi đến tiệc sinh nhật của người trong lòng mình - Cố Lê.
Tôi quên báo tin an toàn cho Tần Thư, cho đến khi cô ấy gửi 3 tin nhắn Wechat và gọi đến cuộc điện thoại thứ 4 thì tôi mới nhớ.
Bữa tiệc hơi ồn ào, tôi có chút choáng váng vì uống rượu, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tiếng khóc nức nở:
“Chu Nghiêu, sao anh không nghe điện thoại cũng không nhắn tin, anh có biết em lo lắng thế nào không?”
Lời nói chưa kịp ra khỏi môi thì đã bị tôi nuốt xuống, tôi nhỏ giọng thì thầm “Xin lỗi, anh quên mất.”
“Chu Nghiêu, ở đây làm gì thế? Cố Lê muốn cắt bánh kem.”
Tim tôi như ngừng đập, đang định giải thích cho Tần Thư thì mới phát hiện điện thoại đã cúp máy.
Sáng hôm sau, tôi lang thang dưới lầu một lúc rồi mới đi lên, còn tưởng chúng tôi lại cãi nhau một trận, nhưng không ngờ Tần Thư lại chỉ bình tĩnh nhìn tôi:
“Chu Nghiêu, chúng ta chia tay đi.”
Trái tim tôi khẽ run lên một chút, tôi tùy tiện ném áo khoác lên sô pha rồi thản nhiên “Được, vậy chia tay đi.”
Thời gian dài sau đó, tôi đã nghĩ tôi bị tai nạn xe hơi là vì chưa được nghe Tần Thư nhắc nhở:
“Chu Nghiêu, lái xe nhớ chú ý an toàn.”