Giá thấp nhất của một cái danh ngạch bài cũng đã lên tới con số 800 triệu thượng phẩm thần tinh, thậm chí có nhiều kẻ còn lấy ra không ít vật liệu để trao đổi. Một cái danh ngạch bài đắt nhất thì được bán ra với giá 1.5 tỷ thượng phẩm thần tinh, quả là cái giá trên trời.
Tuy rằng chẳng phải tất cả mọi người đều tin tưởng việc Địch Cửu biết luyện chế Đạo Nguyên đạo đan, bất quá cái tên Đệ Cửu đan các này đã được rất nhiều người nhớ kỹ.
Trước khi Đạo Quả Tháp mở ra, Hành Tư Nguyệt đã bị người trực tiếp oanh sát tại quảng trường Đạo Quả Tháp, không chỉ mỗi gã ta, mà hết thảy mọi người trong Thánh Đạo liên minh, trong đó bao gồm bảy tên Hành gia đệ tử cũng đều bị tu sĩ các phương xử lý.
Thân là người tận mắt trông thấy cách Địch Cửu dày vò gã Hành Tư Nguyệt ấy, trong lòng Phiền Viễn càng thêm kinh sợ phong cách hành sự của hắn. Đổi thành người bình thường, chỉ sợ là đã giết Hành Tư Nguyệt ngay tại chỗ cho xong việc. Nhưng Địch Cửu thì không, hắn không vội giết Hành Tư Nguyệt, mà là mượn tay những kẻ đã bỏ tiền ra mua danh ngạch bài của Hành Tư Nguyệt để xử lý gã.
Vấn đề là người mua danh ngạch bài thì đông, nhưng cái mạng của Hành Tư Nguyệt lại chỉ có một, thế nên không tìm thấy gã, bọn họ đều trút giận lên các đệ tử của Hành gia ở Hư Thị, dẫn tới mọi người trong Thánh Đạo liên minh bị tàn sát đến không còn một kẻ sống sót. Không chỉ có như vậy, mà tương lai chỉ sợ Hành gia cũng không còn cơ hội đặt chân lên mảnh đất Hư Thị này lần nữa, bởi vì bất kỳ tu sĩ Hành gia nào vừa đến đều sẽ lập tức bị người ta giết chết.
...
Sau khi Đạo Quả Tháp mở ra, trên quảng trường chẳng những không hề giảm bớt số lượng tu sĩ mà ngược lại ngày càng nhiều xuất hiện.
Đạo Quả Tháp có chín tầng, bên trong chất chứa vô số đạo quả trân quý nhất. Dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần có thể tiến vào Đạo Quả Tháp thì mỗi một tu sĩ đều sẽ kiếm được một món hời khổng lồ.
Nhưng trên thực tế thì lại không được lý tưởng như thế. Thứ nhất là do thời gian tiến vào Đạo Quả Tháp quá ít, thứ hai là Đạo Quả Tháp cũng không phải là nơi không có nguy hiểm. Mỗi một tầng thì trình độ khó khăn liền sẽ điệp gia. Số tu sĩ phải bỏ mạng lại Đạo Quả Tháp mỗi đợt như vậy đều nhiều không kể xiết.
Cho nên những tu sĩ tiến vào Đạo Quả Tháp có thể xông lên tầng thứ bảy đã xem như không tệ. Đại đa số tu sĩ đều quanh quẩn kiếm đạo quả ở sáu tầng bên dưới, chỉ có số rất ít tu sĩ mới có thể tiến vào tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám. Còn tu sĩ đủ khả năng tiến vào tầng thứ chín chắc có lẽ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tầng thứ chín của Đạo Quả Tháp có chứa Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, loại đạo quả này liền xem như có người đạt được thì cũng sẽ không ai tuỳ tiện lấy ra khoe. Cho nên mỗi lần có bao nhiêu tu sĩ đủ sức tiến vào tầng thứ chín, việc này căn bản chẳng ai biết mà cũng chẳng ai thống kê ra được.
Địch Cửu đã sớm treo một tấm biển lên bên ngoài Đệ Cửu đan các của hắn. Cơ hồ tất cả Hóa Đạo đạo đan cũng như Đạo Nguyên đạo đan mà hắn có thể luyện chế được thì hắn đều viết hết lên trên tấm bảng nọ, trong đó dĩ nhiên bao gồm cả Càn Nguyên đạo đan.
"Ngươi có thể luyện chế Càn Nguyên đạo đan thật sao?" Một thanh âm đột ngột xuất hiện bên tai Địch Cửu, người vừa nói chuyện là một nữ tử mỹ mạo mặc trang phục màu đen, ngay cả tấm khăn lụa che mặt cũng là màu đen nốt. Nàng ta đi đến trước mặt Địch Cửu. Giọng nói mang theo một tia mỏi mệt cùng sự mờ mịt mơ hồ, tựa hồ như cũng không biết chính mình phải làm gì.
Trong lòng Địch Cửu thoáng thấy ngạc nhiên, rõ ràng hắn vẫn chưa trông thấy dung mạo của nữ tử này, nhưng không hiểu sao dựa vào trực giác, hắn vẫn cảm thấy đối phương chắc chắn là một nữ nhân sở hữu nhan sắc rất động lòng người.
Không chỉ có gương mặt, mà dáng người của đối phương cũng rất đẹp mắt, trông hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật mà người thợ khéo tay cố gắng điêu khắc tỉ mỉ từng nét vậy. Nàng ta không quá cao cũng không quá thấp, không quá mập cũng không hề quá ốm, có lẽ đây là dáng người chuẩn mực mà bất kỳ một nữ nhân nào trông thấy cũng đều thầm ghen tỵ cùng ngưỡng mộ. Thế nhưng cũng chính vì sự quá hoàn hảo đó khiến trong thâm tâm Địch Cửu nảy sinh một loại cảm giác không được tự nhiên.
"Không sai, ta có thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan." Địch Cửu gật đầu. Mặc dù hắn quả thật chưa từng luyện chế qua nhưng Địch Cửu tin chắc với trình độ hiện tại, hắn sẽ luyện chế được Càn Nguyên Đạo Đan.
"Ngươi nói láo, ngươi tuyệt đối không thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan được." Nữ tử quàng khăn đen lạnh lùng nói, trong giọng nói chất chứa một tia khinh thường rõ rệt.
Địch Cửu thản nhiên đáp lại: "Ta có thể luyện chế hay không thì cũng không có nghĩa vụ phải chứng minh cho ngươi thấy. Nếu như ngươi muốn luyện đan và tin tưởng ta thì lấy đạo quả ra đây, ta giúp ngươi luyện đan, còn nếu không tin ta thì xin mời đi chỗ khác, càng xa càng tốt."
Nữ tử quàng khăn đen trước mắt này bất quá chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên đỉnh phong mà thôi, Địch Cửu thật đúng là không để chút tu vi của nàng ta ở trong lòng.
Nghe Địch Cửu nói thế, nữ tử áo đen này cũng không buồn nổi giận, chỉ là nàng ta ngước mắt lên nhìn về phía Đạo Quả Tháp mông lung ở nơi xa xa, thản nhiên nói: "Ngươi luyện chế không ra Đạo Nguyên đạo đan, không phải là bởi vì trình độ Đan Đạo của ngươi có vấn đề, mà là bởi vì vùng hư không giới vực này khuyết thiếu quy tắc thiên địa dùng để luyện chế Đạo Nguyên đạo đan."
Nữ tử áo đen vừa dứt lời, trong lòng Địch Cửu lập tức nhảy dựng một cái. Mặc dù hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc quy tắc thiên địa có thể ảnh hưởng đến vấn đề luyện đan, nhưng hiện tại đối phương vừa nhắc tới, hắn liền minh ngộ ra rất nhiều thứ, việc này cũng giống như có người đột ngột chọc thủng một lớp giấy vậy, giúp cho tầm nhìn của bản thân đột nhiên trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
"Bằng hữu là Đạo Nguyên Đan Thánh?" Địch Cửu vội hỏi, hắn suy đoán trình độ Đan Đạo của đối phương hẳn phải rất cao, bằng không mà nói thì nàng ta sẽ khó có khả năng phát hiện ra vấn đề này. Chỉ vẻn vẹn một câu nói đó đủ để khiến Địch Cửu nảy sinh một tia kính ý với nữ tử mặc áo đen trước mặt.
Đạo Nguyên đã là bước vào bước thứ hai, vùng thế giới này rất ít Hỗn Nguyên Thánh Đế, mà Hợp Đạo Thánh Đế lại càng hiếm như phượng mao lân giác. Bởi vậy có thể thấy được, quy tắc thiên địa của vùng giới vực này đích thật chỉ đến bước thứ hai là dừng, mà ngay cả quy tắc thiên địa của bước thứ hai ấy cũng không mấy hoàn thiện.
Địch Cửu có thể từ một câu của đối phương mà minh bạch đạo lý này, là bởi vì bản thân hắn cũng chính là Đạo Nguyên Đan Thánh, trừ lý do đó ra thì còn vì thứ mà hắn tu luyện là quy tắc thiên địa đại đạo.
Lấy đại đạo của hắn, chỉ cần hắn bước vào Đạo Nguyên cảnh, vậy thì hắn có thể luyện chế ra Đạo Nguyên đạo đan. Nhưng nếu thiên địa quy tắc không được đầy đủ thì khẳng định hắn sẽ không thể nào luyện chế ra Hỗn Nguyên đạo đan. Trừ phi hắn bước vào Hỗn Nguyên cảnh, sau đó tự ngưng luyện quy tắc thiên địa của chính mình.
Nữ tử áo đen thở dài, lắc đầu đáp: "Ta không phải là Đan sư, sở dĩ ta biết đạo lý này là bởi vì rất nhiều năm trước, ta đã từng gặp được một người bạn, y chính là Đạo Nguyên Đan Thánh, nhưng hắn lại không thể luyện chế thành công Càn Nguyên Đạo Đan. Về sau y ngao du khắp chốn, mãi tới khi đi đến một giới vực có quy tắc thiên địa hoàn thiện thì lúc này mới thành công luyện chế ra Càn Nguyên Đạo Đan."
"Lúc mà người bạn kia của ngươi là Đạo Nguyên Đan Thánh thì tu vi của y là gì?" Địch Cửu vội vàng hỏi.
Nữ tử áo đen hoài niệm trả lời: "Huynh ấy sao? Tu vi khi đó là Tố Đạo..."
Địch Cửu không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, cảnh giới Tố Đạo mà đã trở thành Đạo Nguyên Đan Thánh, người này rốt cuộc là tư chất nghịch thiên tới cỡ nào?
Hắn vẫn luôn một mực tự kiêu bản thân mình tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, nên không chỉ có tu vi tiến bộ cấp tốc, mà sự phát triển vượt trội trên con đường Đan Đạo cùng Khí Đạo cũng không phải là thứ mà người thường có thể bì kịp. Có lẽ người khác cần đến vài vạn năm mới có thể tiến bộ một chút xíu, nhưng hắn chỉ cần bế quan mấy năm, cùng lắm là mấy chục năm thì có thể đạt được trình độ ngang bằng người khác.
Nhưng bây giờ hắn mới biết được đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Khoảng cách giữa cảnh giới Tố Đạo và Đạo Nguyên là một trời một vực. Một tu sĩ Tố Đạo mà có thể trở thành Đạo Nguyên Đan Thánh thì quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi.