Sự kiêng kỵ trong lòng Phiền Viễn lại càng thêm sâu, Địch Cửu đang ở ngay quảng trường Đạo Quả Tháp, vậy mà lại có thể phá vỡ hộ trận của Thánh Đạo liên minh cách đó rất xa, muốn làm được chuyện này phải có bao nhiêu cường đại?
Muốn làm được vậy không chỉ cần thần niệm cùng trình độ Trận Đạo cường đại đến nghịch thiên, mà còn cần có thủ đoạn thần niệm công kích nữa. Hơn nữa bản thân Phiền Viễn cho rằng nhiêu đó cũng chưa đủ, mà tốt nhất là còn cần thủ đoạn thần niệm phá trận.
Nguyên bản Phiền Viễn còn thấy có chút khó chịu đối với việc Địch Cửu một mực làm lơ mình, nhưng sự khó chịu ấy đã nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh sau khi chứng kiến tình huống mới rồi.
Sau khi ba người Loan Văn Tinh rời đi, Địch Cửu bèn cúi xuống vỗ vào bả vai Hành Tư Nguyệt một cái, đoạn nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể cút đi rồi, nếu ta có thời gian đi đến Thánh Đạo giới một chuyến, việc đầu tiên mà ta làm là sẽ tiêu diệt Hành gia ngươi, ngươi trở về báo cho bọn họ biết tin tức này đi."
Mang tin tức trở về là giả, Địch Cửu khẳng định Hành Tư Nguyệt không sống qua được ngày hôm nay.
Tu vi của Hành Tư Nguyệt đã bị hắn phế bỏ chín phần mười, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không cho phép Hành Tư Nguyệt rời khỏi quảng trường Đạo Quả Tháp.
Số danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp đều đã được gã bán ra ngoài. Nhận tiền của người ta rồi nhưng sau cùng lại không lấy được mấy tấm lệnh bài ấy ra, chờ đợi Hành Tư Nguyệt chắc chắn chính là lửa giận cùng sự giết chóc. Hành Tư Nguyệt chết rồi, Hành Thị Thần Giác còn phải gánh món nợ mà gã gây ra.
Địch Cửu dùng chân đá Hành Tư Nguyệt lăn sang một bên, sau đó mới cười tủm tỉm nhìn Phiền Viễn rồi ôm quyền nói: "Phiền đạo hữu, hôm nay ta đến đây tìm ngươi là có chút việc nhỏ cần ngươi hỗ trợ."
Phiền Viễn âm thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn phải bày ra vẻ tươi cười đáp: "Địch huynh xin cứ tự nhiên, chỉ cần là việc mà Phiền Viễn ta làm được thì ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Địch Cửu bật cười, vui vẻ đáp: "Phiền huynh yên tâm, việc này khẳng định ngươi có thể giúp được, gần nhất trình độ Đan Đạo của ta có một chút tiến bộ, muốn ở chỗ này mở một quầy hàng thu mua đạo quả, ta quan sát một vòng thì thấy Hư Đình đan các này của Phiền huynh rất vừa rộng lớn lại vừa khí phái, không biết có thể phân ra một nửa cho ta hay không?"
Phiền Viễn ngây ngẩn cả người, y không nghĩ tới thứ Địch Cửu muốn lại là một cái cửa hàng. Rốt cuộc là y có nên cho hay là không cho? Nhưng vừa rồi rõ ràng y đã lỡ dại hứa là sẽ toàn lực ứng phó hỗ trợ hắn.
Nếu là sự tình khác, chỉ cần không phải lập tức hoàn thành thì Phiền Viễn nhất định ngoài miệng đáp ứng, sau đó từ từ làm như mèo mửa rồi rút lui dần là được. Nhưng chuyện này lại là việc mà y có thể xử lý ngay trước mắt. Giờ phút này, Phiền Viễn thật sự là phi thường hối hận chính mình vẽ vời cho thêm chuyện ra, rảnh rỗi lại chạy tới quảng trường Đạo Quả Tháp làm gì không biết.
"A, hẳn là Phiền đạo hữu có chút khó khăn?" Trông thấy dáng vẻ nhăn nhó của Phiền Viễn, Địch Cửu ồ lên một tiếng, ngữ khí thản nhiên hỏi.
Phiền Viễn chột dạ, vội vàng đáp: "Không có khó khăn, không có khó khăn gì hết. Khoáng Hòa, ngươi đi bố trí lại cửa hàng cho Địch huynh đi."
Địch Cửu không đợi tu sĩ được gọi là Khoáng Hòa nói chuyện, trực tiếp phất tay, nói: "Không cần làm phiền Khoáng đạo hữu, tự ta có thể xử lý được rồi."
Đang khi nói chuyện, Địch Cửu liền đưa tay vẽ ra một đầu tuyến ngay giữa Hư Đình đan các, sau đó chỉ vào một bên cửa hàng rồi nói: "Ta nhận bên này đi vậy."
Địch Cửu ước lượng khoảng cách cực kỳ chuẩn, vừa vặn từ bên trong phân ra đến trận môn, tách Hư Đình đan các thành hai phần, nửa điểm cũng không hơn không kém.
Phiền Viễn câm nín nhìn hành động của Địch Cửu. Vốn ban đầu y có ý kêu Khoáng Hòa đi bố trí lại cửa hàng cho Địch Cửu, hiện tại Địch Cửu tự mình phân lô ra sẵn luôn rồi. Y cũng không thể không đồng ý, còn may mà Địch Cửu không đến nỗi đặc biệt quá phận, chỉ lấy đúng một nửa cửa hàng chứ không phải là chèn ép hết đan các của bọn họ.
Phiền Viễn thật sự không muốn tiếp tục lưu lại đây, y cười khan một tiếng rồi ôm quyền nói: "Địch huynh hài lòng là tốt rồi, ta có việc cần đi trước, không thể tiếp tục bồi Địch huynh."
Địch Cửu há có thể không biết ý tứ của Phiền Viễn, hắn cười cười, nói: "Phiền huynh cứ việc đi làm việc của mình đi. Một mình ta ở lại đây là được. Ngươi cứ yên tâm, sau này ta còn có thể hỗ trợ chiếu cố một hai cho quầy hàng của ngươi."
Ăn không một cái nhân tình của Phiền Viễn mà không cần trả giá gì, Địch Cửu đương nhiên thấy rất hài lòng.
Phiền Viễn nghe vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy muốn đánh người. Hỗ trợ chiếu cố một hai? Đan các của Yêu tộc y ở chỗ này, ai không có mắt mà dám đến gây chuyện? Còn cần Địch Cửu ngươi tới chiếu cố chắc?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng dĩ nhiên Phiền Viễn không dám nói gì, y giả lả cười mấy tiếng rồi nhanh chóng cáo từ rời đi trước.
...
Đợi đến khi Địch Cửu sửa sang lại cửa hàng đan các của mình xong thì vừa vặn ba người Loan Văn Tinh cũng đã về tới, đi theo sau lưng bọn họ còn có một người phụ nữ trung niên mà trước đó Địch Cửu từng gặp qua: Hám Tử Đồng.
Hám Tử Đồng ngoại trừ tinh thần uể oải một chút thì may mắn cũng không bị thụ thương gì, xem ra hẳn là nhờ Hành Tư Nguyệt quá bận rộn với những chuyện râu ria xung quanh việc Đạo Quả Tháp sắp mở ra cho nên còn chưa có thời gian hành hạ Hám Tử Đồng.
"Đa tạ Địch huynh." Hám Tử Đồng sớm đã biết người cứu mình chính là, vừa tới đây liền vội vàng bước tới nói tiếng tạ ơn.
Địch Cửu cười cười, xuất ra ba viên ngọc bài tiến vào Đạo Quả Tháp rồi nói: "Đinh Trì đã có một suất tiến vào Đạo Quả Tháp rồi, ba viên ngọc bài này là dành cho ba người các ngươi, chờ đến khi Đạo Quả Tháp mở ra thì mọi người hãy mau chóng vào đó tìm kiếm đạo quả cho mình đi. À phải rồi, nếu có Đạo Nguyên đạo quả thì cứ lấy, đem ra đây ta luyện đan cho."
"Ngọc bài Đạo Quả Tháp..." Loan Văn Tinh kinh hỉ kêu lên, nhưng ngay lập tức liền kịp phản ứng. Y không thể tin được nhìn Địch Cửu, "Địch huynh, ngươi là Đạo Nguyên Đan Thánh?"
...
Thời điểm Đệ Cửu đan các mở ra, việc Địch Cửu là Đạo Nguyên Đan Thánh sớm đã truyền khắp toàn bộ Hư Thị.
Hư Thị xuất hiện một vị Đạo Nguyên Đan Thánh, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Cơ hồ tất cả cường giả đỉnh cấp đều mau chóng phái người đi đi nghe ngóng lai lịch của hắn.
Không biết thì thôi, vừa biết chuyện, ai nấy đều âm thầm cảm thán trong lòng. Những việc mà Địch Cửu đã làm tại Long tộc đều được truyền ra không thiếu một chi tiết nào.
Hắn chính là kẻ đã giết cường giả Hỗn Nguyên hậu kỳ Thiên Mộc tộc Hướng Mẫu, cưỡng ép bức bách cường giả Hỗn Nguyên Ma tộc Cát Liệt giao dịch Quang Minh Tâm. Sau đó ở quảng trường Đạo Quả Tháp ra tay xử lý Hành Tư Nguyệt của Thánh Đạo liên minh, ngay cả Yêu tộc Phiền Viễn cũng phải hạ mình với hắn, trực tiếp chia một nửa cửa hàng Hư Đình đan các cho Địch Cửu.
Một cường giả như vậy, đừng nói đến việc hắn là một Đạo Nguyên Đan Thánh, cho dù hắn chỉ là Hỗn Nguyên Đan Thánh thì đoán chừng cũng không có người nào dám lên tiến đến dông dài.
Nhưng những tin tức trên vẫn chưa phải là tin tức khiến lòng người chấn động nhất. Mà việc làm cho mọi người vô cùng kích động, ấy là ở bên ngoài Đệ Cửu đan các có bày bán 17 viên ngọc bài vốn là các danh ngạch dùng để tiến vào Đạo Quả Tháp. Hơn nữa còn kèm theo một câu: bất kỳ người nào cũng đều có thể tới mua!
Dù Đạo Quả Tháp còn chưa chính thức mở ra, nhưng ở lối ra vào Đệ Cửu đan các đã chật ních tu sĩ đứng xếp hàng. Danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp có hạn, trong khi bất kỳ tu sĩ nào cũng đều muốn sở hữu ngọc bài, thế nên việc bọn họ chen chúc đông đúc tới đây là việc hoàn toàn dễ hiểu.
Thế nhưng dù Địch Cửu biết danh ngạch để vào Đạo Quả Tháp rất quý hiếm, nhưng cũng không nghĩ đến các tu sĩ lại kích động kinh khủng như vậy. Vẻn vẹn chưa tới một canh giờ, mười bảy cái danh ngạch bài của hắn đã lập tức được bán hết sạch sẽ.