Thang Tế Đàm không định nhắc tới Hải tộc Ma Cúc Gia cùng Yêu tộc Phiền Viễn cũng đi đến Thiên Trúc Hư Đảo, đối phương có thể điều tra ra nàng, nhất định cũng đã điều tra ra hai người Phiền Viễn và Ma Cúc Gia. Nếu đối phương cất công đến hỏi nàng, vậy thì ắt hẳn là ông ta muốn xác nhận tin tức chính xác, hoặc đơn giản là vì cả Phiền Viễn lẫn Ma Cúc Gia đều không có chính diện trả lời ông ta.
Hướng Mẫu nhíu mày một cái, ông ta đã mấy lần muốn hỏi thăm Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia, thế nhưng hai người này ngoại trừ lần đầu tiên tình cờ để ông ta bắt gặp được thì các lần sau đều hoặc “ra ngoài đi công việc”, hoặc “bế quan tu luyện chữa thương rồi”. Cứ nhiều lần như vậy khiến ông ta không thể không nghi ngờ bọn họ đang chột dạ trốn tránh ông. Mà ông cũng từng đích thân đi đến Thiên Trúc Hư Đảo một lần, kỳ lạ là chỗ đó căn bản không có người xuất hiện.
Trên thực tế, Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia quả thật là đang trốn tránh gặp mặt Hướng Mẫu, nếu như là những người khác giết Quảng Minh Tử thì bọn họ đã sớm nói cho ông ta biết. Nhưng tên Địch Cửu đáng sợ kia lại chính là thủ phạm tước đoạt mạng của Quảng Minh Tử, bọn hắn làm gì có lá gan dám tùy tiện bán đứng Địch Cửu. Nếu như chọc giận Địch Cửu, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm.
Mặc dù thực lực của Hướng Mẫu cũng rất cường đại, là một tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ, nhưng so với Địch Cửu thì hai người bọn họ thà rằng đắc tội ông ta còn hơn.
"Người bên cạnh ngươi là ai?" Hướng Mẫu bỗng nhiên nhìn về hướng Đường Bắc Vi.
Không đợi Thang Tế Đàm nói chuyện, Đường Bắc Vi đã bình tĩnh trả lời: "Đường Bắc Vi, đến từ Thánh Đạo giới."
So với Thang Tế Đàm tương đối kiêng kị Hướng Mẫu thì thái độ của Đường Bắc Vi lại là không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
"Ở trên đấu giá hội ngươi chính là người lấy được mảnh vỡ Niết Bàn Thụ đúng không? Mau đưa ra đây cho ta, ta đến từ Thiên Mộc tộc, thứ này ở trong tay ta so với ngươi thì tất có chỗ hữu dụng hơn. Đương nhiên, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi." Hướng Mẫu khinh thường nói với Đường Bắc Vi, đương lúc nói chuyện, lĩnh vực của ông ta cũng đồng thời nghiền ép ra, ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt.
Đường Bắc Vi trong lòng giận dữ, nàng đột nhiên đứng lên, lĩnh vực đồng thời điên cuồng phát ra ngoài.
"Oanh!" Lĩnh vực của Đường Bắc Vi và lĩnh vực của Hướng Mẫu mạnh mẽ đánh thẳng vào nhau khiến không gian trong đại điện va chạm từng đợt lay động dữ dội, tựa như lúc nào cũng có thể bị lĩnh vực cường đại của hai người bọn họ xé rách.
Giờ khắc này chẳng những Hướng Mẫu mà ngay cả Cát Liệt đang đứng một bên cũng rất kinh ngạc. Nữ tu mỹ mạo đến cực hạn này rốt cuộc là từ đâu tới? Rõ ràng nàng ta chỉ là một tu sĩ vừa mới bước vào Hỗn Nguyên cảnh, vì sao lĩnh vực lại cường hãn đến như vậy? Ngạnh đối kháng với Hỗn Nguyên hậu kỳ như Hướng Mẫu mà cũng chỉ thoáng rơi vào thế hạ phong chứ không phải là hoàn toàn bị ông ta đè ép.
"Dừng tay." Một thanh âm hơi có vẻ già nua truyền đến, người vừa lên tiếng là một nam tử tóc vàng. Nam tử tóc vàng này vừa tiến vào đại điện, hết thảy mọi người lập tức cảm nhận được khí tức uy nghiêm kia.
"Gặp qua Ngao tiền bối." Giờ khắc này, đông đảo tu sĩ đều nhao nhao đứng dậy, ôm quyền ân cần thăm hỏi.
Cứ việc người tới cũng chỉ là một tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh giới viên mãn, bất quá đối với hầu hết tu sĩ trong đại điện này mà nói, nam tử tóc vàng kia đích thật có thể được xưng hai chữ “tiền bối”.
Ngao Quỳ chính là tộc trưởng của Long tộc, ông ta đã ngồi trên vị trí tộc trưởng này rất nhiều năm, Long tộc cũng là nhờ vào ông ấy mới trở nên hưng vượng như ngày nay.
Đi theo sau lưng Ngao Quỳ còn có ba người, một là Yêu tộc Thánh Đế Phiền Viễn, một người nữa là Hải tộc Thánh Đế Ma Cúc Gia, người còn lại là một nam tử tóc dài phấp phới, dáng người thon dài, toàn thân trên dưới đều toát ra một loại khí tức mơ hồ như có như không, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất vậy. Rất nhiều tu sĩ ở đây đều tò mò quan sát y, bởi vì chẳng một người nào biết kẻ lạ mặt ấy là ai.
Tuy rằng Hướng Mẫu rất muốn trực tiếp giáo huấn Đường Bắc Vi, thế nhưng trông thấy Ngao Quỳ tiến vào, ông ta cũng đành phải nín nhịn xuống, cho đối phương chút mặt mũi. Hướng Mẫu lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Bắc Vi, thế nhưng cũng không tiếp tục dùng lĩnh vực áp chế khí thế của nàng ta nữa.
Ngược lại Cát Liệt đang đứng ở bên người Hướng Mẫu lại nhìn Đường Bắc Vi rồi từ tốn nói, "Đường sư muội, thời thế bây giờ đã không còn giống năm xưa, ta đề nghị ngươi hãy nghe theo lời Hướng huynh nói, không cần làm trò gây thù hằn vô ích. Nếu như Đường sư muội thật muốn đối đầu với Hướng huynh như vậy, thế thì Cát Liệt ta rất lấy làm tiếc là không giúp được gì cho ngươi."
Cát Liệt không hề khẳng định mình sẽ trợ giúp Hướng Mẫu động thủ đối với Đường Bắc Vi, nhưng từ đầu đến cuối lời Cát Liệt nói đều ám chỉ rõ rệt, nếu như Đường Bắc Vi dám không xuất ra mảnh vỡ Niết Bàn Thụ, vậy thì cũng đừng trách gã và Hướng Mẫu không khách khí với nàng ta.
Đường Bắc Vi vẫn còn đỡ, Thang Tế Đàm nghe nói như thế thì trong lòng không khỏi trầm xuống. Nếu Cát Liệt thật sự liên thủ với Hướng Mẫu, thì thanh danh Phượng Hoàng tộc nhà nàng có lớn hơn nữa cũng không hòa giải nổi. Hơn nữa đâu chỉ mỗi Cát Liệt, mà sau lưng gã còn có cả Ma tộc cũng đều không phải là thứ mà nàng có thể chống lại, huống chi còn có một kẻ đáng sợ không kém, ấy là Hướng Mẫu.
Ngao Quỳ đối với việc Cát Liệt uy hiếp Đường Bắc Vi cũng không can thiệp nhiều lời, ông ta chỉ thản nhiên nói: "Mời tất cả mọi người an tọa đi thôi. Lần này Long tộc mời mọi người đường xá xa xôi tới đây là vì có chuyện trọng yếu muốn hiệp thương. Đương nhiên, cũng bởi vì Hồn Thiên Bàn Long Quả của Long tộc ta đã trưởng thành rồi, rất muốn mời mọi người đến nhấm nháp một phen. Đến a, dâng đạo quả."
Ngao Quỳ vừa dứt lời liền có mấy nữ tử yêu kiều nhanh nhẹn bưng mâm ngọc đi đến, trên mâm ngọc có một cái mai Hồn Thiên Bàn Long Quả óng ánh sáng long lanh, từ xa xa đã toát ra một mùi thơm tinh khiết mát lạnh khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Phiền Viễn thì ngược lại, y cười lạnh nhìn thoáng qua Cát Liệt, gia hỏa này vẫn luôn xưng vương xưng bá đã thành quen, ắt hẳn là vì gã tin chắc họ Diệp kia rốt cuộc không về phương hư không này nữa, cho nên mới dám lớn lối với tiểu muội của Diệp Đạo Quân như vậy. Nếu như gã biết được Thang Tế Đàm có quan hệ rất tốt với tên tu sĩ Nhân tộc Địch Cửu kia thì chỉ sợ sẽ hối hận vì những lời ngông cuồng mà mình nói ra ngày hôm nay.
Bất quá loại chuyện như này, Phiền Viễn đương nhiên sẽ không nhắc nhở Cát Liệt. Đối với Phiền Viễn mà nói, Địch Cửu cùng Cát Liệt tốt nhất là nên đồng quy vu tận, đó mới là chuyện tốt mà y mong đợi nhất. Địch Cửu đã giết Yêu tộc Cấm Thịnh Huân, thế nhưng y lại không thể tự tay xử lý đối phương được, đây là chuyện mà Phiền Viễn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cát Liệt trông thấy ánh mắt Phiền Viễn và Ma Cúc Gia đang nhìn về phía mình liền nhướng mày hất cằm về phía hai nữ tử kia. Ý tứ của gã rất rõ ràng, đợi lát nữa bách tộc đại hội kết thúc, khi gã cùng Hướng Mẫu áp chế Đường Bắc Vi và Thang Tế Đàm, hi vọng Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia cũng sẽ đi theo áp chế một chút. Nếu thế thì Đường Bắc Vi với Thang Tế Đàm có lợi hại hơn nữa nhưng phải đối đầu với bốn người bọn họ thì cũng không dám nói nửa chữ không.
Phiền Viễn đối với Cát Liệt cười cười, bày ra dáng vẻ giả bộ cái gì cũng đều không hiểu. Kêu y chủ động tới áp chế Thang Tế Đàm? Ha ha, khi nào Cát Liệt ngươi giết được Địch Cửu đi rồi hẵng nhắc lại chuyện này.
Ma Cúc Gia cũng cố ý làm bộ không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Cát Liệt, việc này khiến Cát Liệt trong lòng đại hỏa.
Đúng lúc ấy, giọng nói của Ngao Quỳ lại vang lên: "Hôm nay mời các đạo hữu đến Long tộc, ắt hẳn rất nhiều người đã ít nhiều biết một chút nguyên nhân, nhưng ta muốn nói với các vị, nguyên nhân chân chính so với thứ mà mọi người nghe được càng thêm đáng sợ hơn."