Từ sớm đã có đông đảo tu sĩ tụ tập tại bến tàu Hư Bình.
Hơn nửa ngày trước, một tu sĩ tên Tiết Vũ đã bị Ngang Nguyên của Doanh Hải đan các ném vào Hư Không Chi Hải từ đây, đồng thời gã còn không cho phép Tiết Vũ lên bờ. Sau khi nửa canh giờ bị dày vò, y đã biến mất dưới Hư Không Chi Hải.
Nửa canh giờ sau bằng hữu của Tiết Vũ đã tới. Tên này đúng là ngoan nhân, không chỉ bổ nát lệnh truy nã bên ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành mà còn trực tiếp hủy đi Doanh Hải đan các, giết chết cường giả Đạo Nguyên Hợi Mẫu, bắt thiếu chủ Ngang Nguyên tới bến tàu Hư Bình.
Xem như kẻ đần cũng biết giờ phút này Địch Cửu muốn báo thù vì bằng hữu của hắn. Ngang Nguyên đối đãi với Tiết Vũ ra sao, hiện tại Ngang Nguyên lãnh đủ y hệt như thế.
Quả nhiên là báo ứng mà, có điều báo ứng này tới hơi nhanh một chút.
- Địch huynh, Ngang Nguyên đã bức Tiết huynh vào Hư Không Chi Hải ở ngay tại đây.
Đinh Trì chỉ vào biên giới của bến tàu rồi nói.
Nghe xong, Địch Cửu gật gật đầu, thẳng tay quăng Ngang Nguyên vào Hư Không Chi Hải.
Vừa rớt xuống biển, Ngang Nguyên liền chìm xuống dưới. Địch Cửu đứng trên bến tàu tỏ rõ thái độ không muốn đối phương lên bờ.
Mấy canh giờ trước Ngang Nguyên cũng đứng ở chỗ của Địch Cửu, đến mấy canh giờ sau mọi thứ đã thay đổi.
Có hối hận cũng chẳng thể làm gì nữa, nước biển lạnh buốt không khác gì các vùng biển khác, có điều Ngang Nguyên lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Ngang Nguyên vốn là nửa bước Hợp Đạo, đợi cha gã về tất nhiên sẽ có Càn Nguyên Đạo Đan cho gã dùng, đột phá Đạo Nguyên là chuyện hoàn toàn có khả năng, rốt cuộc Ngang Nguyên cũng không nhẫn nhịn được cảm giác dày vò chờ chết ấy, lúc này mà đi đời sao gã chịu được?
Vô số tu sĩ đứng trên bờ xem náo nhiệt, Ngang Nguyên không biết đã ném bao nhiêu tu sĩ vào Hư Không Chi Hải, rốt cục hôm nay đã tới phiên gã. Một bộ phận tu sĩ còn lại đều âm thầm nghị luận về Địch Cửu, đến cùng thì cái tên vừa tới từ bên ngoài này là ai? Nói thật, Địch Cửu là người đầu tiên phách lối mà bọn họ gặp được từ khi tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành, thật chưa từng nhìn thấy ai giống như thế.
Bất quá vận khí Địch Cửu cũng tốt, bởi vì chuyện về Đạo Quả Tháp của Hư thị nên gần như tất cả Hỗn Nguyên Thánh Đế hay nửa bước Hỗn Nguyên tại Thâm Hồng Thánh Đạo thành đều rời khỏi, bằng không mà nói, nơi nào tới phiên tu sĩ Đạo Nguyên tới từ bên ngoài lớn lối thế kia?
Bỗng nhiên Ngang Nguyên kêu lớn:
- Tật Thành chủ, xin ngươi xuất thủ giúp ta với. Ngươi, cha ta và hai Các chủ còn lại của Doanh Hải đan các đều là bằng hữu chí thân… chỉ cần ngươi xuất thủ cứu giúp, lần này cha ta trở về nhất định không quên ơn…
Địch Cửu để mặc Ngang Nguyên kêu la thảm thiết.
Trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành, khi có gì đó uy hiếp tính mạng tất nhiên Địch Cửu sẽ cảm nhận được. Hiện tại mạng nhỏ của hắn chẳng chịu nửa điểm nguy hiểm, nói rõ chỗ này vẫn an toàn.
…
Tại một động phủ bên trong phủ Thành chủ của Thâm Hồng Thánh Đạo thành, một nam tử cao gầy cau mày. Hắn chính là Thành chủ Tật Lô của Thâm Hồng Thánh Đạo thành, cũng là người Ngang Nguyên cầu cứu. Tất nhiên hắn nghe được âm thân kêu gào của Ngang Nguyên, có điều Tật Lô không muốn xuất thủ.
Hiện tại, hắn chưa rõ lai lịch Địch Cửu, bất quá người bị Khương Đại truy nã mà vẫn bình yên vô sự há lại đơn giản? Thời điểm Khương Đại tuyên bố lệnh truy nã, hắn biết rõ Thành chủ Đạo Truyền Tâm ngầm đồng ý.
Theo lời Thành chủ, Khương Đại kia là một tên hung ác, tiềm lực lại vô hạn. Bây giờ xem ra Thành chủ đã đoán sai rồi.
Tiềm lực Khương Đại thế nào, ông ta hung ác ra sao Tật Lô không rõ. Có điều Địch Cửu kia chân chính là một ngoan nhân, tiềm lực chắc chắn không thấp.
Cứ nhìn cử chỉ và hành động của hắn từ khi tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành liền biết, cứ thế một đao hủy đi lệnh truy nã. Sau đó nói thẳng hang ổ của Khương Đại đã bị hắn hủy, thậm chí sẽ ở bên ngoài thành chờ Khương Đại tới.
Một người như thế sẽ sợ Khương Đại ư?
Hắn sẽ không sợ, càng không e ngại Doanh Hải đan các.
Tật Lô không rõ thực lực Khương Đại mạnh cỡ nào, có điều hắn khẳng định ngay cả Doanh Hải đan các cũng chẳng dám chống lại Khương Đại.
Nghe âm thanh rào rít của Ngang Nguyên, Tật Lô đứng lên. Không phải hắn muốn đi cứu Ngang Nguyên, Tật Lô quyết định sẽ tới gặp Địch Cửu. Đợi tam Đại Các chủ của Đan các trở về cũng là chuyện của mấy trăm năm sau, đến lúc đó hắn lại tính tiếp.
Rất nhanh nửa canh giờ liền trôi qua, đám người kia trơ mắt nhìn Ngang Nguyên biến mất tại Hư Không Chi Hải, chẳng còn nửa điểm tung tích.
Thấy thế cuối cùng Địch Cửu vẫn phải ác tâm một chút, hắn đứng lên ôm quyền nói:
- Các vị đạo hữu, ta dự tính sẽ ở lại Hư Không Chi Hải luyện đan một thời gian, đương nhiên nếu có ai muốn tìm luyện khí sư cũng có thể tới tìm ta. Luyện đan ta chỉ luyện chế Hóa Đạo thần đan cùng đạo đan, dưới Hóa Đạo mạn phép không tiếp. Nếu nhất định muốn ta luyện chế thì đồ vật người đó lấy ra phải khiến ta hài lòng. Còn luyện khí ta cũng luyện từ Thần khí Trung phẩm trở lên.
Lời Địch Cửu nói chẳng khác nào viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, luyện đan chỉ luyện thần đan Hóa Đạo và Đạo đan, việc này có bao nhiêu năng lực mới làm được?
Đúng là Thâm Hồng Thánh Đạo thành thường xuyên xuất hiện đồ tốt, bất quá dù có nhiều hơn nữa thì Đan sư cũng thưa thớt, khó lòng tìm kiếm để luyện chế đan dược.
Xem như Đan sư cường đại nhất tại Thâm Hồng Thánh Đạo thành bất quá chỉ là Đan sư Đạo Nguyên. Về phần đạo đan chỉ có một Dục Đạo Đan Thánh, Hóa Đạo Đan Thánh mọi người thật sự chưa từng nghe qua.
Lời Địch Cửu nói khiến đông đảo tu sĩ không ngừng nghị luận, rất nhanh tất cả đều nhận định Địch Cửu là lừa đảo, mục đích hiển nhiên để lừa gạt thần linh thảo đỉnh cấp và vật liệu luyện khí của mọi người.
Chưa nói Hóa Đan Thánh là sự tồn tại trong truyền thuyết, chỉ mỗi việc Địch Cửu có thể luyện chế Thần khí trung phẩm trở lên đã là nói hươu nói vượn rồi.
Vừa là Hóa Đạo Đan Thánh trở lên, vừa là đại sư Thần khí? Tên này muốn lừa ai vậy?
Vả lại Địch Cửu còn có một vệt đen, hắn từng tới Doanh Hải đan các, đe dọa nói bọn họ lấy hai viên Càn Nguyên Quả của hắn.
Càn Nguyên Quả là đạo quả Đạo Nguyên, có thể luyện chế được bảo vật Càn Nguyên Đạo Đan. Loại vậy này chỉ cần một viên đã đủ kinh thiên động địa chứ nói chi hai viên? Này rõ ràng Địch Cửu chỉ tìm cớ để giết Ngang Nguyên mà thôi.
Hiện tại Địch Cửu lại nói bản thân là Đan Thánh đỉnh cấp và Đại sư Thần khí, này chẳng phải cũng giống như trường hợp của Ngang Nguyên thôi à. Ngay cả Ngang Nguyên Địch Cửu muốn giết liền giết thì còn ai dám đối nghịch với hắn?
Địch Cửu không biết cái cớ bản thân dùng để đối phó Ngang Nguyên lại trở thành trở ngại để mở đan các và khí các của mình.
Giờ phút này Địch Cửu đã xử lý xong Doanh Hải đan các, nơi đây chỉ có một Đan Khí các của Doanh Hải đan các mà thôi. Trong ý nghĩ của Địch Cửu, một khi Đan Khí các của mình khai trương, lập tức sẽ có vô số tu sĩ tới tìm mình.
Khiến Địch Cửu thất vọng và nghi ngờ là Đan Khí các hắn mở đã qua một hai canh giờ cũng chẳng ai tới. Chẳng lẽ ở Hư Không Chi Hải này, tu sĩ nào cũng không thiếu thần đan và đạo đan, không thiếu cả pháp bảo luôn sao? Lúc hắn giới thiệu có rất nhiều người nghe mà?
- Địch huynh, thành chủ Tật Lô của Thâm Hồng Thánh Đạo thành tới bái phỏng.
Thời điểm Địch Cửu còn đang nghi hoặc thì Đinh Trì báo Thành chủ tới.
Thần niệm Địch Cửu vừa quét ra liền lập tức nhìn thấy Tật Lô, đối phương là một Thánh Đế Đạo Nguyên hậu kỳ, không có chút uy hiếp gì với hắn.
Nếu Thành chủ đã tự mình tới cửa, Địch Cửu từ chối cũng không tốt lắm, vì thế hắn chủ động đi ra, đứng tại cửa ôm quyền nói với Tật Lô:
- Tật Thành chủ tự thân tới thật khiến Địch Cửu kinh sợ, mời Thành chủ an tọa.
Trong miệng thì nói sợ hãi nhưng thực tế lại chẳng có biểu lộ gì.
Dường như Tật Lô cũng không để ý tới những gì Địch Cửu nói, cũng chẳng nhìn tới việc nơi này từng là địa bàn của Doanh Hải đan các, ông ta cười ha ha một tiếng, cũng ôm quyền nói:
- Địch đạo hữu đúng là kinh tài tuyệt diễm, là một trong những tu sĩ tài giỏi nhất mà ta từng gặp. Người khác không tin đạo hữu là Đan Thánh nhưng Tật Lô ta không như vậy.
Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, nếu tin thì ngươi lấy đạo quả ra đây đi, để ta giúp ngươi luyện đan a? Nói miệng ai mà tin cho được.
Địch Cửu không tính nói nhảm với Tật Lô, nếu không có ai tới luyện đan hắn sẽ ở lại nơi này bế quan một thời gian. Ít nhất cũng chờ hắn đột phá Hóa Đạo hậu kỳ mới rời đi.
Hắn nghe nói cường giả tới Hư thị muốn rời khỏi phải đợi mấy chục năm sau, hắn không cần lo, gia tăng thực lực mới là chuyện nên làm nhất lúc này.
Ngược lại Tật Lô cũng chẳng khách khí, sau khi ngồi xuống liền nói:
- Địch đạo hữu, ta tới nơi đây có hai chuyện muốn nói với ngươi. Việc Khương Đại đã dán lệnh truy tại Thâm Hồng Thánh Đạo thành không liên quan tới ta…
Nghe thấy vậy, Địch Cửu mỉm cười không đáp. Mặc kệ chuyện này có dính dáng tới Tất Lô không, hắn cũng chẳng để ý. Chỉ cần Tất Lô không liên thủ với Khương Đại vây công hắn là được rồi. Trước đó, Tật Lô còn chẳng biết Địch Cửu là ai kia mà.
Thấy biểu tình bình tĩnh ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có của Địch Cửu, ông ta càng rõ Địch Cửu là một người cực kỳ thực tế, vì thế tiếp tục nói:
- Hẳn ngươi hiểu Doanh Hải đan các và một ít cường giả đều tới Hư Thị, kỳ thật so với Hư Không Chi Hải thì Hư Thị mới là bảo địa. Cường giả nơi đó nhiều như mây, hơn nữa còn có truyền ngôn, cực hạn tu đạo không phải Hợp Đạo mà là bước thứ ba…
- Bước thứ ba?
Đột nhiên Địch Cửu đứng bật dậy, hắn đang cố gắng trùng kích Đạo Nguyên bước thứ hai, hiện Địch Cửu chỉ mới là Hóa Đạo bước đầu mà thôi. Đạo Nguyên hắn còn chưa đột phá lại nghe tới sự tồn tại của bước thứ ba.