- Bạo nổ đi!
Địch Cửu vứt xuống một cây trận kỳ cuối cùng, tiếp đó thân hình hắn lập tức độn đi.
Ầm ầm ầm ầm! Khí lãng khủng bố cuồng bạo liên miên nổ ra, dù Địch Cửu đứng cách đó mấy vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được từng đợt không gian lắc lư kịch liệt.
Không gian ba động do Bạo Liệt Trận tạo thành oanh kích trên người Địch Cửu, hắn hoài nghi nếu mình không có Thánh Thể thì chưa chắc có thể kiên trì nổi dưới loại không gian ba động này.
Vì mặt đất bắt đầu đổ sụp, Địch Cửu bắt buộc phải tiếp tục lui về phía sau.
Thông qua thần niệm, hắn trông thấy từng ngọn núi xung quanh Đại Hòa điện nối nhau sụp đổ, thậm chí Đại Hòa điện lộng lẫy đã hóa thành một cây nấm bụi bặm khổng lồ.
Mười mấy tên tu sĩ Tố Đạo, Dục Đạo ngay cả chạy trốn cũng không kịp, một tên cường giả Đạo Nguyên trọng thương điên cuồng độn ra ngoài. Địch Cửu không chút suy nghĩ, tiện tay bồi thêm một đao.
Trong vụ nổ liên hoàn được Bạo Liệt Thần Trận cấp sáu dẫn dắt, gia hỏa này vốn đã trọng thương, hiện giờ lại chịu thêm một đao của Địch Cửu, dù là y có tu vi Đạo Nguyên thì cũng bị giết chết.
Thời khắc này, Đại Hòa điện đã sớm bị oanh thành bã vụn, khung cảnh lộng lẫy kia biến mất ở trong bụi bặm. Địch Cửu vừa mới thu hồi giới chỉ của tu sĩ Đạo Nguyên thì liền đờ đẫn nhìn về phía trung tâm Đại Hòa điện.
Thần linh khí gần như tạo thành thực chất phả vào mặt hắn, Địch Cửu quan sát thấy ở đó có khoảng chừng chín dòng cực phẩm đạo mạch.
Ngoại trừ một hai dòng bị oanh tạc, số đạo mạch còn lại xem như tương đối hoàn mỹ.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc Khương Đại giàu có tới cỡ nào? Phải biết Diễn Nhất Đạo Tông là một trong ngũ đại tông môn Đạo giới, thế nhưng Địch Cửu đoán chừng phía dưới Diễn Nhất Đạo Tông nhiều nhất chỉ có một hai dòng thượng phẩm đạo mạch, thậm chí có khả năng chỉ là trung phẩm. Nơi này thế mà lại xuất hiện đến chín dòng cực phẩm đạo mạch, tên vương bát đản kia sao có thể nghịch thiên như vậy?
Địch Cửu vô cùng kích động, vội vàng thu hồi bốn cây Ngũ Hành trận kỳ, sau đó liền xông vào trong phế tích, ném ra ngoài một đống trận kỳ khác. Cứ sau mỗi lần vung tay của hắn là lại thấy một dòng đạo mạch cuốn vào trong Đệ Cửu thế giới.
Vài tên tu sĩ bị Bạo Liệt Trận oanh kích cho trọng thương, bất tỉnh, Địch Cửu tùy tiện bổ ra vài đao. Vô luận có phải vô tội hay không, lúc này hắn không có thời gian hạ thủ lưu tình.
Đạo mạch bị cuốn đi sạch sẽ, đạo vận khí tức càng thêm nặng nề chợt xuất hiện, trước mắt Địch Cửu xuất hiện một hình ảnh Viễn Cổ.
Không đúng, đây là một tấm đồ.
Tuy không biết rõ nhưng Địch Cửu có thể đoán được đây là vật gì. Cái này giống như Thái Cực Đồ của Lão Tử trong truyền thuyết, Địch Cửu làm sao lại không biết thứ chân chính đáng giá ở Đại Hòa điện chính là tấm đồ trước mặt?
Khó trách tu luyện ở phụ cận gần đây có thể cảm ngộ thiên địa quy tắc càng thêm rõ ràng, có tấm Thái Cực Đồ trấn trụ mà còn không rõ ràng mới là lạ.
Địch Cửu đương nhiên sẽ không bỏ qua loại bảo vật như vậy, huống hồ đây còn là bảo vật của Khương Đại, hắn nhanh chóng điên cuồng vứt trận kỳ xuống.
Từng cây từng cây trận kỳ khóa chặt Thái Cực Đồ, Địch Cửu lấy hết cả bốn cây Ngũ Phương Kỳ ra, hắn không có thời gian luyện hóa, cho nên phải tranh thủ thời gian ngắn nhất cuốn Thái Cực Đồ đi.
Địch Cửu tin tưởng Khương Đại giờ phút này nhất định đã biết Đại Hòa điện bị oanh thành bã vụn. Trước khi Khương Đại trở về, hắn nhất định phải rời khỏi đây.
...
- Phốc!
Khương Đại hộc máu, lấy cái giá trọng thương mới có thể xé rách Khốn Sát Trận của Quảng Tịnh Thánh Môn mà xông ra ngoài.
Vết thương trên người ông ta chồng chất, thức hải có đến mấy vết rạn, không chỉ như vậy, đạo cơ của ông ta đã bị đạo cô Quảng Tịnh Thánh Môn đánh cho trọng thương nặng nề.
Khương Đại bấy lâu nay chưa từng gặp đối thủ, giờ phút này ông ta mới chính thức hiểu, cường giả Hợp Đạo mạnh mẽ đến mức nào. Thậm chí ông ta cảm giác được vị cường giả Hợp Đạo ấy đang ở trong trạng thái trọng thương, toàn thân trên dưới bị một cỗ tử khí bao phủ. Bằng không thì ông ta vốn chẳng có cơ hội đào tẩu, kết quả hiển nhiên là cái chết.
Sau khi thoát khỏi truy sát, vô luận như thế nào, Khương Đại cũng không có ý định lại đến Quảng Tịnh Thánh Môn. Chí ít trước khi Hợp Đạo thành công, ông ta sẽ không ngu xuẩn tới đó lần nữa.
Đạo quả cho dù tốt nhưng hiển nhiên không trọng yếu bằng cái mạng nhỏ. Một khi thức hải thật sự bị hủy đi, vậy tương đương với việc Khương Đại cũng xong đời.
- Dịch Cẩn sư tổ, người bình phục rồi?
Nguyên Huệ trông thấy Khương Đại bỏ chạy liền kích động hô lên.
Đạo cô vừa mới đánh bại Khương Đại khoát khoát tay áo, chỉ nhắm mắt lại mà không nói gì, qua nửa nén hương sau mới mở mắt ra, bình tĩnh trả lời:
- Người này là Hỗn Nguyên Thánh Đế cường đại nhất mà ta từng gặp.
Nguyên Huệ gật đầu:
- Đúng vậy, e rằng ông ta đã là Hỗn Nguyên viên mãn, thậm chí còn là nửa bước Hợp Đạo cảnh.
Dịch Cẩn lắc đầu:
- Không, mới chỉ là Hỗn Nguyên trung kỳ mà thôi, vì thế nên mới càng thêm đáng sợ. Nếu như đối phương đột phá đến Hỗn Nguyên viên mãn, thậm chí bước vào Hợp Đạo cảnh, e rằng toàn Đạo giới không còn ai là đối thủ của ông ta.
- Sư tổ, Khương Đại đã trọng thương, không bằng chúng ta đuổi theo giết chết ông ta?
Một trưởng lão Quảng Tịnh Thánh Môn vội vàng đề xuất.
Dịch Cẩn thở dài, đáp:
- Chẳng ích lợi gì, đừng bảo đuổi không kịp, xem như đuổi tới, chúng ta cũng giết không được.
Sau khi nói xong, Dịch Cẩn dường như hiểu được suy nghĩ của đám người bên người, bèn kiên nhẫn giải thích:
- Nếu như Khương Đại khôi phục thương thế rồi lại đến Quảng Tịnh Thánh Môn, vậy chúng ta buộc phải phong sơn.
- A...
Đông đảo cường giả Quảng Tịnh Thánh Môn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn, Dịch Cẩn sư tổ là Hợp Đạo cảnh, người đã đánh trọng thương gã Khương Đại hoành hành Đạo giới, khiến Khương Đại buộc phải thổ huyết bỏ chạy. Quảng Tịnh Thánh Môn sở hữu lực lượng bậc này, vì sao lại phải phong sơn?
Dù Dịch Cẩn sư tổ đã nói Khương Đại hiện tại mới chỉ có tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ, thế nhưng từ Hỗn Nguyên trung kỳ đến hậu kỳ, rồi lại đến viên mãn cần mất bao lâu? Chớ đừng nói tới Hợp Đạo.
Thời điểm tiêu diệt Úy Lam Thánh Đan tông, Khương Đại có tu vi Hỗn Nguyên, hiện tại đã trôi qua bao nhiêu năm, ông ta bất quá mới là Hỗn Nguyên trung kỳ mà thôi, bởi vậy có thể thấy được, dù là Khương Đại thì cũng chẳng thể nhanh chóng đột phá đến Hỗn Nguyên viên mãn.
Dịch Cẩn khoát khoát tay:
- Ta biết ý nghĩ của mọi người, ta đang độ thiên địa đại suy, thậm chí là đại suy từ từ vô hạn. Lần này cưỡng ép xuất quan, ta đã dự định không thể tiếp tục bế quan tại tông môn. Tuy ở đây rất an toàn, thế nhưng đối với ta mà nói lại không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta muốn ra ngoài độ suy, không biết lúc nào trở về, thậm chí có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Nói đến đây, Dịch Cẩn hơi thương cảm. Bà quay đầu nhìn Quảng Tịnh Thánh Môn chủ phong, dùng ngữ khí hòa hoãn hơn, nói:
- Sở dĩ Khương Đại chưa đột phá đến Hỗn Nguyên hậu kỳ, ta đoán chừng là do ông ta cố ý tạo ra. Gia hỏa này dường như đang chờ thứ gì đó, nếu không lấy cảnh giới cùng đạo vận mượt mà như hiện tại, muốn đột phá đến Hỗn Nguyên viên mãn vốn chẳng phải chuyện khó khăn.
Cho nên, nếu tông môn có đệ tử thiên tài trẻ tuổi thì đừng để nàng canh giữ ở tông môn, một khi đi ra ngoài rèn luyện mới có thể trở thành cường giả chân chính. Bằng không, một trong ngũ đại tông môn như chúng ta chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Ta đi đây, các ngươi phải tự lo thân thôi.
Nói xong câu đó, Dịch Cẩn không tiếp tục nhiều lời nữa, quay người rời đi, rất nhanh liền biến mất khỏi thần niệm của đám người Quảng Tịnh Thánh Môn.
...
Tại lối vào Hạo Hãn Đại Khư, Khương Đại lại lần nữa hộc máu.
Khương Đại không sợ Quảng Tịnh Thánh Môn đuổi theo, thực tế là vì nhìn thấy lối vào Hạo Hãn Đại Khư không có một bóng người, ông ta thật sự nhịn không được, lại lần nữa hộc máu, thương càng thêm thương.
Trước khi không có mệnh lệnh của ông ta, tên thuộc hạ kia tuyệt đối không dám rời khỏi đây nửa bước. Hiện tại không thấy người đâu, khả năng duy nhất chính là đã bị kẻ khác giết chết.
Ai dám giết người của Khương Đại? E rằng chỉ có tên sâu kiến điên cuồng Địch Cửu kia.
Địch Cửu, nếu ta không hành hạ ngươi cho thật hả dạ, ta...
Khương Đại vừa mới nghĩ đến đây, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phương vị Đại Hòa điện, sau một khắc, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.
- Ngươi dám... Phốc...
Khương Đại vừa mới nói hai chữ liền phun ra một ngụm máu lần nữa. Ông ta cảm ứng được nơi ở của mình bị san bằng, đây là chuyện ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì chẳng ai dám làm thế.
Khương Đại lấy ra một tờ Định Vị Truyền Tống Phù, chợt nhận ra mình đang ở trong Hạo Hãn Đại Khư. Nếu muốn kích phát Truyền Tống Phù đến thẳng Đại Hòa điện, trước hết ông ta phải rời khỏi khu vực này cái đã.