Rầm rầm rầm! Hắc phiên cùng sát thế đụng vào nhau, thần nguyên nổ tung.
- Phốc!
Thiên Sa Đao chém ra một vết thương thật sâu ở sau lưng đầu đà, gã lập tức hộc máu, sau đó gã vội vàng nuốt mấy viên đan dược vào, vết chém sau lưng chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Tuy nhiên Địch Cửu biết, gia hỏa này đã bị thương không nhẹ. Vết chém vừa rồi không chỉ có nỗi đau khổ da thịt bình thường mà còn mang theo một tia sát ý xâm nhập.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, vết chém kia đã vỡ ra, máu tuôn như suối.
- Ngươi muốn chết?
Đầu đà triệt để điên cuồng, cự phiên không ngừng oanh ra từng đạo tường đen. Dù sát thế từ Liên Hoàn sát trận liên miên bất tuyệt vẫn không cách khóa gã lại. Ngay cả Không Gian lĩnh vực cũng vô dụng.
Địch Cửu âm thầm kinh hãi, may mắn hắn dùng phần lớn pháp tắc trận kỳ để bố trí trận pháp, bằng không thì Khốn Sát Trận sớm đã bị xé rách rồi.
Còn may là có đại trận, bằng không đối phương tùy ý dùng Đạo Nguyên lĩnh vực liền có thể trói buộc chặt hắn, sau đó dễ dàng xử lý.
Khi đó dù hắn có bản lãnh thông thiên cũng chẳng thể nào giữ mạng.
Tuy Địch Cửu có thể miểu sát Dục Đạo, thế nhưng đối mặt với cường giả Đạo Nguyên vẫn còn chưa đáng kể. Vì trận chiến đấu này, hắn bỏ ra đúng nửa canh giờ bố trí các loại Khốn Sát đại trận, cuối cùng còn đánh lén thành công, thế mà kết quả chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng.
Thần nguyên khuấy động, Khốn Sát Trận liên tục bị đầu đà xé mở, Địch Cửu âm thầm lo lắng.
Mười bốn Khốn Sát Trận hình thành liên hoàn đại trận, hiện tại đã bị đầu đà xé mở sáu cái, mỗi lần một trận bị hủy, năng lực đối kháng của Địch Cửu lại giảm đi một cấp. Một khi không còn Khốn Sát Trận, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ. Xem như giữ được Khốn Sát Trận này nhưng phải chiến đấu trong thời gian dài thì kết quả cũng giống như vậy.
Trên thân Địch Cửu sớm đã chồng chất vết thương, hắn có thể kiên trì đến bây giờ hoàn toàn là nhờ trốn ở trong Liên Hoàn Khốn Sát Trận đánh lén ra bên ngoài, thêm vào nhục thân Tiên Thần Thể.
Trận chiến này làm Địch Cửu thể nghiệm rõ vô tri là chuyện đáng sợ cỡ nào. Chênh lệch giữa Đạo Nguyên và Dục Đạo không thể dùng thủ đoạn thông thường để bù đắp.
Phốc!
Lại là một đạo phiên mang xuyên qua thân thể khiến Địch Cửu càng thêm tỉnh táo. Hắn biết cứ tiếp tục như vậy nữa, kết quả chắc chắn là đầu đà sẽ giết chết mình.
Tuyệt đối không thể trốn tránh nữa, Địch Cửu cắn răng xông ra ngoài sát trận, Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mang màu xanh bổ thẳng tới.
- Tiểu tử, tránh không nổi nữa à?
Trông thấy Địch Cửu rốt cục chịu lao ra khỏi Khốn Sát Trận, đường đường chính chính động thủ với mình, đầu đà nhe răng cười, nâng nắm đấm lên đánh về phía Địch Cửu.
Đầu đà không dám xem thường đao mang này, hiện tại gã khẳng định Địch Cửu chưa lên tới Hóa Đạo mà chỉ là sâu kiến Dục Đạo, thế nhưng một đao của con kiến đó đã khiến cho miệng vết thương của gã đến bây giờ vẫn không cách nào khép lại, có thể thấy được đạo vận của gia hỏa này cường hãn cỡ nào.
Đầu đà đấm ra một quyền, hết thảy sát cơ chung quanh bị một quyền này hút cạn, tạo thành một cơn lốc xoáy sát thế bao phủ Địch Cửu.
- Răng rắc!
Âm thanh không gian rạn nứt đột ngột vang lên, sau một khắc, một quyền chứa đầy sát cơ tiêu biến vô tung vô ảnh, chỉ còn lại nắm đấm đang tiến tới, thế nhưng một quyền nọ đã không có linh hồn. Đầu đà biến sắc, đây hiển nhiên là thần thông pháp tắc của gã bị vỡ vụn.
Một đao chém vỡ vụn thần thông pháp tắc, đây rốt cuộc là loại thần thông đáng sợ gì?
- Phốc!
Không đợi đầu đà thu tay lại, Thiên Sa Đao liền xé mở nắm đấm của gã, huyết vụ nổ tung.
Đầu đà nổi giận gầm lên, gã phẫn nộ đến cực hạn, thậm chí mặc kệ nắm đấm của mình và vô cùng vô tận khốn sát trận mang, hắc phiên biến thành một đạo hắc mang nhẹ nhõm xé mở lĩnh vực phòng ngự của Địch Cửu, sau đó xuyên qua trước ngực hắn. Đầu đà tuyệt đối sẽ không để Địch Cửu lại lần nữa tiến vào trong trận.
Địch Cửu âm thầm kinh hãi, dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi Liệt Tắc đao phá vỡ thần thông pháp tắc của đối phương, sau đó Quá Khích đao sẽ lập tức bồi thêm.
Hắn tin tưởng Quá Khích đao nhất định có thể chém giết tên đầu đà này, thế nhưng đao còn chưa kịp tế ra, hắc phiên của đối phương đã xé mở lĩnh vực của hắn.
Đồng thời điểm hắc mang chui vào ngực Địch Cửu, trong mắt đầu đà lộ ra hoảng sợ, gã cảm giác không gian nhất thời chậm lại, thiên địa ở trong nháy mắt này dường như bị cấm chế.
Đây là không gian thần thông, không đúng, là thời gian thần thông...
Đầu đà điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, vô số sát mang từ Khốn Sát Trận đang gặm lấy từng khối huyết nhục của gã, nhưng gã hoàn toàn không quản được, mà cũng không dám đi quản.
Thế nhưng cảnh giới giữa song phương thật sự chênh lệch quá lớn, gần như cùng lúc Thiên Sa Đao sắp chém đầu đà thành hai phần, gã đã ngay lập tức bóp méo thân thể của mình.
- Phốc!
Hắc phiên xuyên qua ngực Địch Cửu, cuốn theo một đám huyết vụ.
Ngay lúc đó, Thiên Sa Đao cũng đồng thời chém rụng một cái bắp đùi của đầu đà, cũng mang theo một đám huyết vụ.
Địch Cửu văng ra ngoài, chạm vào Khốn Sát Trận, lập tức hộc máu. Địch Cửu há miệng nuốt trọn năm giọt Diễn Nhất Chân Lộ, sau đó giãy giụa muốn bỏ chạy.
Hắn biết rõ, nếu như lúc này còn không chạy, vậy thứ chờ hắn chính là một con đường chết. Hiện tại muốn đối phó đầu đà thật sự phải nói là quá to gan, dưới tình huống thiên thời địa lợi như vậy mà kết quả vẫn xém mất mạng.
Tuy nhiên Địch Cửu còn chưa kịp bỏ chạy, đầu đà vừa cuốn theo cái chân đứt lìa vừa kích phát một tấm bùa chú, chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, sau khi nuốt mấy viên đan dược, nghỉ ngơi tại chỗ một lát mới miễn cưỡng đứng lên.
Hắn thu lại tất cả trận kỳ, rồi leo lên một chiếc hạ phẩm Thần khí phi hành rời khỏi chỗ này.
Mấy ngày sau, Địch Cửu khống chế phi toa chui vào trong một cánh đồng hoang. Vừa đáp xuống đất, hắn không chút do dự độn thổ tiến vào lòng đất, bố trí một cái Ẩn Nặc pháp trận, sau đó mới tiến vào Đệ Cửu thế giới.
Vết thương thật sự quá nặng, mấy ngày đã trôi qua thế nhưng thương thế của hắn chẳng những không tốt hơn, ngược lại càng ngày càng xấu đi.
Không biết hắc phiên kia là thứ gì mà đã để lại sát ma diệt sinh cơ của hắn.
...
Đại Hòa điện là một tông môn tại Đạo giới, nó không nằm trong ngũ đại tông môn, cũng chẳng phải môn phái tân tú thanh danh hiển hách.
Thế nhưng chẳng mấy tu sĩ ở Đạo giới không biết Đại Hòa điện. Bởi vì tuy Đại Hòa điện bình thường, thế nhưng điện chủ của nó lại không hề tầm thường.
Điện chủ Đại Hòa điện là Khương Đại, cái tên Khương Đại từng vang vọng toàn bộ Đạo giới nhiều năm trước. Bởi vì ông ta là một thành viên của thập đại thiên tài ưu tú nhất, hơn nữa còn xếp hạng thứ sáu.
Nếu như chuyện này còn chưa thể để mọi người nhớ kỹ Khương Đại, vậy phải ngẫm lại năm đó Úy Lam Thánh Đan tông.
Năm đó Đạo giới không chỉ có ngũ đại tông môn, mà là thập đại tông môn, trong đó có một cái đỉnh cấp đan tông gọi là Úy Lam Thánh Đan tông.
Úy Lam Thánh Đan tông có được cường giả cấp bậc Hỗn Nguyên Đan Thánh, thế nhưng sự tồn tại đẳng cấp như vậy lại bị Khương Đại tiêu diệt.
Theo truyền thuyết, năm đó Khương Đại đang kẹt ở Đạo Nguyên viên mãn cảnh, thời điểm ông ta đi Úy Lam Thánh Đan tông cầu một viên đạo đan thì gặp đệ nhất thiên tài Úy Lam Thánh Đan tông Nhiếp Cận, không chỉ vậy, Nhiếp Cận lúc đó đồng thời là Đạo giới đệ nhất mỹ nữ.
Khương Đại lần đầu tiên gặp mặt liền coi trọng Nhiếp Cận, lập tức ngỏ lời cầu hôn.
Khương Đại tuy là một trong thập đại thiên tài Đạo giới, thế nhưng ông ta chỉ xếp hạng thứ sáu mà thôi. Úy Lam Thánh Đan tông nào sẽ đặt một thiên tài xếp hạng sáu vào mắt, đương nhiên là không chút do dự cự tuyệt Khương Đại, thậm chí còn không cho phép ông ta cầu đan.
Sau khi rời khỏi Úy Lam Thánh Đan tông, Khương Đại bắt đầu mai danh ẩn tích. Đến lúc Khương Đại lần nữa xuất hiện, ông ta đã Chứng Đạo Hỗn Nguyên thành công.
Sau khi trở thành cường giả Hỗn Nguyên cảnh, chuyện đầu tiên Khương Đại làm chính là đơn thương độc mã tiêu diệt Úy Lam Thánh Đan tông, nghe đồn trận chiến đó khiến toàn bộ Úy Lam sơn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Từ đó về sau, không còn bất kì ai dám đắc tội Khương Đại nữa.
Sau khi tiêu diệt Úy Lam Thánh Đan tông xong, Khương Đại lần nữa mai danh ẩn tích, nhiều năm sau mới thành lập Đại Hòa điện.
...
Hiện tại, trong Đại Hòa điện, có một nam tử áo nâu, sắc mặt âm trầm đang ngồi trên vị trí điện chủ, ở trước mặt ông ta là một lão giả áo xám đang khom người.
Nam tử áo nâu này hiển nhiên chính là điện chủ Khương Đại.
Sau nửa nén hương trầm mặc, Khương Đại mới chậm rãi hỏi:
- Ngươi nói chỉ có đệ tử ngoại môn Diễn Nhất Đạo tông Địch Cửu và đệ tử hạch tâm Đại Phật sơn Đinh Trì không vào Kiểm Tra Trận của ta?
Lão giả áo xám lập tức kính cẩn hồi đáp:
- Đúng vậy điện chủ, chỉ có hai người bọn họ đi vào Đại Đạo lĩnh nhưng không qua Kiểm Tra Trận.
-