Địch Cửu biết ý nghĩ của Ngu Thiển Hề, đoán chừng đều là vì tu vi của hắn chưa đủ lợi hại để nàng ta kiêng kỵ. Xem như Địch Cửu muốn giết Ngu Thiển Hề đi nữa, dưới cái nhìn của nàng cũng chẳng thể ra tay, nếu nàng muốn chạy thì có thể tùy thời rời khỏi.
Bất quá, trong lòng Địch Cửu hiểu rõ, nếu hắn thật sự hạ sát tâm với Ngu Thiển Hề, đừng nói nàng ta mới là Tố Đạo viên mãn, xem như Dục Đạo đi chăng nữa cũng đừng hòng rời khỏi.
Địch Cửu trầm ngâm không nói gì, nếu Ngu Thiển Hề ngu ngốc nói đó là thần linh thảo, hắn đã sớm rời khỏi, có điều thứ này lại quá trân quý.
Chí ít cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa tìm được viên đạo quả nào, hoặc có thể nói Đồng Tắc Quả lấy được lúc trước chính là đạo quả, bất quá Đồng Tắc Quả là thứ sớm vượt qua phạm trù đạo quả siêu việt nên không thể tính đẳng cấp được.
Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đạo, hắn biết rõ Đan Đạo của chính mình muốn tấn cấp hẳn không quá gian nan. Hiện tại hắn chính là Đan Thần Tố Đạo đỉnh phong, chờ sau khi hắn ổn định tâm thần rồi nghiên cứu một đoạn thời gian, Địch Cửu khẳng định bản thân có thể trở thành Đan Thần Dục Đạo.
Thế nhưng Đan Thần Dục Đạo và Đan Thánh Dục Đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu hắn muốn đột phá Đan Thánh Dục Đạo, tuy Quy Tắc Đạo có nghịch thiên tới đâu thì không có đạo quả vẫn uổng công như không.
Cảm nhận được sự do dự của Địch Cửu, Ngu Thiển Hề liền tiếp tục thuyết phục:
- Ta không lừa ngươi, mỗi chữ đều là thật. Nơi đó chắc chắn có Đạo Quả, về phần lý do ta biết điều này, ta không thể nói cho ngươi biết được.
Địch Cửu do dự hồi lâu rồi mới gật đầu:
- Tốt thôi, ta sẽ tới Hạo Hãn Đại Khư với ngươi, bất quá hiện tại ta cần tìm nơi bế quan một đoạn thời gian. Nếu không có gì thay đổi, ba năm sau chúng ta lại…
- Tụ họp ở Thanh Ly Thánh Đạo thành, nơi đó có truyền tống trận thẳng tới Hạo Hãn Đại Khư.
Thấy Địch Cửu đồng ý, Ngu Thiển Hề vội nói ra địa điểm, đồng thời cũng lấy truyền tin châu của mình ra.
- Tốt, vậy ba năm sau gặp lại ở đấy.
Địch Cửu lên tiếng.
Hắn trao đổi truyền tin châu với Ngu Thiển Hề xong, thân hình trực tiếp mở ra, cấp tốc rời khỏi. Tốc độ của Thiểm Điện cũng không chậm quá so với Địch Cửu, nó nhanh chóng hóa thành một đạo ánh sáng rồi lướt đi theo hắn.
- Thật không rõ, vì sao loại tu sĩ thiên tài này chỉ là một đệ tử ngoại môn.
Nhìn về phương hướng Địch Cửu biến mất, Ngu Thiển Hề khó hiểu lẩm bẩm một câu rồi chọn lấy phương hướng thích hợp độn đi.
Địch Cửu không hề rời khỏi Đại Đạo lĩnh, hắn tìm một nơi cực kỳ vắng vẻ trong đấy, sau đó bố trí một đống trận pháp rồi bắt đầu bế quan.
Về phần Thiển Điện Điểu, Địch Cửu chẳng chút do dự ném nó vào thế giới Đệ Cửu. Thiểm Điện quá mức gây chú ý, ngoại trừ tốc độ hơi nhanh ra thì thực lực chẳng có. Nếu tiếp tục du đãng bên ngoài, rất có thể sẽ gây ra chuyện.
Chuyện đầu tiên Địch Cửu làm khi bắt đầu bế quan là cắm đầu đạo mạch cực phẩm kia dưới Kiến Mộc, làm xong, Địch Cửu lập tức cảm nhận được khí tức linh mộc nồng đậm. Bấy giờ hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hứa hẹn với Kiến Mộc đã làm được, về phần sau đó Kiến Mộc có thể tân sinh hay không, Địch Cửu không có năng lực can thiệp nữa.
Hiện tại, Địch Cửu không ở trong thế giới Đệ Cửu nữa, hắn chuẩn bị luyện đan, quy tắc thiên địa trong thế giới Đệ Cửu được hình thành từ tu vi của hắn, lúc này thực lực Địch Cửu đã là Dục Đạo, bất quá thứ hắn muốn luyện chế không chỉ có riêng thần đan Dục Đạo. Hắn muốn luyện chế đan dược ở tầng cao hơn nên phải kiếm được nơi có quy tắc thiên địa càng thêm hoàn hảo.
Lúc đầu Địch Cửu là Đan Thần Tố Đạo đỉnh phong, hiện tại luyện chế thần đan Dục Đạo chỉ cần nửa tháng mà thôi. Nửa tháng qua đi, đan dược Địch Cửu luyện chế ra không chỉ là thần đan Dục Đạo, mà còn ngẫu nhiên luyện chế được thần đan Dục Đạo có đan văn mơ hồ.
Thế nhưng bất luận Địch Cửu cố gắng thế nào đi nữa, hắn vẫn chẳng thể luyện chế ra đan thần Dục Đạo có đan văn rõ ràng. Đan thần không có đan văn thì có tốt cách mấy cũng chỉ là thần đan Dục Đạo thượng đẳng mà thôi.
Một năm sau, Địch Cửu có thể miễn cưỡng luyện chế ra thần đan Hóa Đạo, xem như bước vào hàng ngũ Đan Thần Hóa Đạo. Thời điểm bước vào Đan Thần Hóa Đạo, Địch Cửu có thể luyện chế thần đan Hóa Đạo, có điều dù mất một năm vừa luyện đan vừa cảm ngộ, vậy mà chưa tới một năm, hắn vẫn có thể luyện chế ra thần đan Hóa Đạo trung đẳng.
Thần linh thảo lấy được ở Diễn Nhất Đạo Tông cũng không còn bao nhiêu, lúc này hắn mới dừng việc luyện đan lại, Địch Cửu muốn giữ một ít thần linh thảo để phòng hờ. Có điều Địch Cửu cảm thấy hiện tại bản thân đã tiến vào bình cảnh của Đan Đạo, bằng không thời gian hai năm qua, trình độ Đan Đạo của hắn đã tiến bộ hơn rồi, không có khả năng luyện chế chẳng ra viên thần đan đặc đẳng nào.
Giữ lại một ít thần linh thảo đều do Địch Cửu sợ vạn nhất lấy được đạo quả, chẳng phải hắn có thể trùng kích Đan Thánh rồi sao. Trùng kích Đan Thánh không chỉ cần đạo quả là được, ngoài đạo quả ra còn cần thần linh thảo hỗ trợ nữa. Trước đó hắn may mắn được tiến vào sơn mạch của Diễn Nhất Đạo Tông để thu thập thần linh thảo, thế nhưng khó lòng mà có cơ hội thứ hai.
Địch Cửu tính toán thời gian một chút, cách thời gian ước định giữa hắn với Ngu Thiển Hề còn chừng một năm, hắn quyết định sẽ tấn cấp Thiên Sa Đao trước rồi tới Thanh Ly Thánh Đạo thành chờ Ngu Thiển Hề.
Nếu một ngày hắn tấn cấp tới Đan Thánh Hóa Đạo, phải kiếm tài nguyên tu luyện ở đâu đây? Mà Địch Cửu đoán Ngu Thiển Hề cũng không lừa mình, chuyện nàng ta đạt được Đạo Quả ở Đại Đạo lĩnh là có thật.
Địch Cửu lấy được không ít Niết Bàn Hắc Canh Thạch, đủ để làm nên hai cái cổng lớn. Vì tấn cấp cho Thiên Sa Đao, Địch Cửu chẳng có nửa điểm đau lòng, trực tiếp ném Niết Bàn Hắc Canh Thạch vào Đạo Hỏa hắn vừa tế ra.
Bấy giờ, một trận âm thanh xuy xuy vang lên, Địch Cửu lại trợn tròn hai mắt. Đạo Hỏa của hắn là Tiên Diễm Đỉnh cấp, có điều đừng nói hòa tan Niết Bàn Hắc Canh Thạch, xem như thiêu đốt thứ bao phủ bên ngoài cũng rất khó.
Hắn nhất định phải tìm vật liệu tấn cấp Đạo Hỏa trước mới có thể nâng cấp Thiên Sa Đao.
...
Có lẽ Đại Đạo lĩnh có thứ tốt hơn, bất quá Địch Cửu không có tâm tư ở lại đây nữa, dù nhiều bảo vật hơn cũng không có thứ trọng yếu tấn cấp hỏa diễm.
Địch Cửu cũng hiểu sở dĩ Đan Đạo hắn kẹt lại đều vì hỏa diễm của mình quá thấp. Nếu Đạo Hỏa tấn cấp lên Thần Diễm, dù là hạ phẩm đi nữa, khả năng cao hắn đã sớm luyện chế được thần đan Hóa Đạo.
Rời khỏi Đại Đạo lĩnh, Địch Cửu dự tính sẽ ưu tiên đi tìm vật liệu tấn cấp Đạo Hỏa, Đạo Hỏa không tấn cấp sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của hắn.
Mấy ngày sau, Địch Cửu đã rời khỏi Đại Đạo lĩnh.
- Chờ một chút…
Địch Cửu vừa tới lối ra liền bị một tu sĩ Hóa Đạo ngăn lại.
Lúc này, trong lòng Địch Cửu có chút khó hiểu, hắn chưa nghe tới chuyện muốn rời khỏi Đại Đạo lĩnh phải qua kiểm tra a?
- Có chuyện gì?
Sắc mặt Địch Cửu không quá dễ nhìn.
Hẳn tu sĩ Hóa Đạo này cũng biết, trên cơ bản người tiến vào Đại Đạo lĩnh đều có lai lịch. Vì thế y liền ôm quyền, ngữ khí khách khí nói:
- Khương Điện chủ phân phó, tất cả tu sĩ rời khỏi Đại Đạo lĩnh đều phải đi qua trận môn một lần.
Nghe xong, Địch Cửu không khỏi cau mày, tên gia hỏa này cũng bá đạo quá rồi!
Người vào được Đại Đạo lĩnh đều là thiên tài, ai nguyện ý tiến vào đại trận của người khác kia chứ? Chỉ cần quét sơ một chút, Địch Cửu liền biết đại trận kia là pháp trận kiểm tra.
- Khương Điện chủ nào? Ngươi dám điều tra tu sĩ tiến vào Đại Đạo lĩnh ư, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý là gì? Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ngữ khí Địch Cửu lúc này đã có chút lạnh lẽo.
Địch Cửu tin tưởng pháp trận ấy chỉ cần tu sĩ có chút trình độ về Trận Đạo đều phát hiện ra.
Tu sĩ Hóa Đạo cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh giải thích:
- Tất nhiên là Khương Điện chủ của Đạo Hòa điện, ta chỉ là đệ tử tuân lệnh làm theo mà thôi, nếu đạo hữu không nguyện ý, tất nhiên ta không dám bức bách, thứ duy nhất ta có thể làm là nói cho Khương Điện chủ danh sách những tu sĩ không chịu bước vào đại trận thôi.
Lúc này, Địch Cửu không khỏi giật mình, Khương Đại của Đại Hòa điện? Vậy mà gia hỏa này đã tìm được tới đây? Không thể nào, đây không phải năm đầu tiên hắn tới Đạo giới, vì sao vừa rời khỏi Đại Đạo lĩnh thì Khương Đại lại tìm tới?
Vừa nghĩ tới Khương Đại, Địch Cửu lập tức cảnh giác hơn. Nếu mình không vào đại trận, rõ ràng trong lòng có quỷ. Hoặc là nói, vô luận có quỷ hay không, Khương Đại cũng sẽ điều tra lai lịch của mình.
Xem ra nhất định phải tiến vào trận môn rồi, Địch Cửu vừa tính nhấc chân bước vào trận môn, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo vô cùng. Nguy hiểm thật, xém chút nữa liền mắc bẫy tên vương bát đản Khương Đại kia.
-