Địch Cửu đã đứng ở chính giữa ao, giờ khắc này vô cùng vô tận linh lưu đang thẩm thấu vào trong cơ thể, cải tạo nhục thân cùng gân cốt hắn, thậm chí ngay cả huyết dịch cũng đang chậm rãi thay đổi.
Luyện Thể Trì tuyệt đối là bảo vật cấp cao nhất, Địch Cửu đang nghĩ có nên mang Luyện Thể Trì đi hay không, hắn phát hiện thời gian Đại Khôn Luyện Thể Quyết được vận chuyển càng dài, linh lưu trong Luyện Thể Trì tựa hồ càng ngày càng yếu.
Địch Cửu ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu, lượng linh lưu trong Luyện Thể Trì có hạn, hiện tại bởi vì tốc độ hấp thu của hắn quá nhanh, rất nhanh liền khiến cho linh lưu yếu bớt.
Chẳng riêng Địch Cửu gặp vấn đề này, tất cả tu sĩ còn lại cũng cảm giác giống như vậy. Bọn họ rõ ràng cảm giác được sau khi Địch Cửu đi vào, hiệu quả Luyện Thể Trì mau chóng giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng yếu.
Chẳng ai dám tìm Địch Cửu gây phiền phức, một vài tu sĩ dứt khoát rời khỏi đây.
Bởi vì Địch Cửu thật sự quá mạnh, nếu không phải trước đó không nỡ bỏ Luyện Thể Trì, bọn họ sớm đã đi rồi. Nếu hiện tại Luyện Thể Trì đang cấp tốc yếu bớt, bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì?
Địch Cửu cũng đình chỉ việc tu luyện, hắn đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra, dưới chân hắn có một hạt châu sắp tiêu tán. Sở dĩ Luyện Thể Trì này có thể cải tạo nhục thân, huyết dịch, xương cốt và kinh mạch tu sĩ, xem ra hoàn toàn là do hạt châu đó tạo thành. Từ khi hắn bước vào ao, hạt châu càng ngày càng nhỏ, cho nên cái ao này theo thời gian dần trôi qua đang sắp phế đi.
Địch Cửu định lấy hạt châu nhỏ xíu lên xem thì nó liền tan thành bã vụn rồi biến mất không thấy gì nữa.
Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng Địch Cửu chẳng thèm để ý, những thứ nên lấy đều đã lấy được. Hôm nay tới đây xem như đã có thu hoạch rồi.
Lúc Địch Cửu rời khỏi ao mới phát hiện nơi này chỉ còn lại mỗi mình Ngu Thiển Hề, những tu sĩ khác đều đã đi hết.
Địch Cửu khẽ lắc mình, hơi ẩm quanh thân liền biến mất vô tung vô ảnh.
Ngu Thiển Hề đi tới, thi lễ với Địch Cửu:
- Quảng Tịnh Thánh Môn đệ tử Ngu Thiển Hề gặp qua Địch sư huynh.
Địch Cửu tùy ý đáp lễ lại, hắn không muốn có giao tình gì với đệ tử hạch tâm của các đại tông môn, tuổi tác Ngu Thiển Hề dường như không lớn mà tu vi đã lên tới Tố Đạo viên mãn, hiển nhiên nàng là đệ tử hạch tâm có tư chất rất cao.
Ngu Thiển Hề đã nhận ra Địch Cửu chẳng mấy nhiệt tình với tình, tuy nhiên nàng vẫn tiếp tục nói:
- Ta là bằng hữu của Thanh Lưu Đạo Tông Ma sư huynh, tại Ẩn Thánh luận đạo giao lưu hội lần trước, ta từng gặp Ma sư huynh. Y nói cường giả chân chính không nhất thiết sẽ đến Ẩn Thánh luận đạo giao lưu hội, lúc ấy ta không tin, bây giờ mới biết hóa ra là thật.
Ngu Thiển Hề rất thông minh, tuy lúc trước Ma Diệp Cửu chỉ nói người có năng lực sinh tồn mạnh nhất tại Hạo Hãn Đại Khư không phải Bạch Trường Dịch, chứ không hề đề cập gì tới cường giả chân chính sẽ không tới Ẩn Thánh luận đạo giao lưu hội. Nhưng từ ánh mắt và thái độ của y, Ngu Thiển Hề biết được Ma Diệp Cửu rất xem thường giao lưu hội, y đến đó hoàn toàn chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyên nhân xem thường hiển nhiên là vì y từng gặp thiên tài mạnh hơn so với những thiên tài tại buổi hội tụ.
Địch Cửu gật đầu, hắn tiếp xúc với Ma Diệp Cửu không nhiều, bất quá hắn cho rằng Ma Diệp Cửu là bằng hữu đáng giá kết giao. Còn về Ẩn Thánh giao lưu, Địch Cửu không biết, cũng lười hỏi, vì hắn vốn chẳng thèm để ý.
- Địch sư huynh, ta cố ý nán lại bởi vì có một việc muốn hợp tác cùng ngươi...
Ngu Thiển Hề còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Thiểm Điện Điểu dùng miệng không ngừng túm góc áo Địch Cửu.
Địch Cửu nhìn sang Thiểm Điện, hắn không định để Thiểm Điện này biến thành linh hồn thú sủng của mình, cho nên hắn không biết Thiểm Điện đang suy nghĩ gì.
Tuy nhiên Thiểm Điện rất thông minh, thấy Địch Cửu đã chú ý, nó lập tức dùng miệng chỉ về phía Luyện Thể Trì đã mất tác dụng luyện thể.
Địch Cửu lập tức hiểu được, Thiểm Điện Điểu muốn nói trong Luyện Thể Trì này còn có đồ tốt.
Hắn liền bước vào trong đó, thần niệm cường thế thẩm thấu toàn bộ ao.
Trong ao giống như trước đấy, chỉ còn lại vài loại vật liệu tầm thường, những vật này cầm tới Tiên giới có lẽ được tính là bảo bối, còn trong mắt tu sĩ Đạo giới thì chẳng khác nào rác rưởi.
Không đúng, nếu như chỉ là những vật này, lấy ánh mắt Thiểm Điện, tuyệt đối sẽ không gọi hắn lần nữa tiến đến.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu liền lấy Thiên Sa Đao ra, bổ xuống.
- Oanh!
Nước trong Luyện Thể Trì chia làm hai nửa, thậm chí đáy ao cũng xé toạc, thần linh khí nồng đậm từ đó thẩm thấu ra.
- Đạo mạch!
Ngu Thiển Hề đứng bên cạnh ao thốt lên, Địch Cửu mừng rỡ không thôi. Hắn vẫn một mực tìm kiếm đạo mạch, chẳng ngờ bây giờ lại thật sự tìm được một đầu.
Địch Cửu đương nhiên không khách khí, từng cây trận kỳ được ném xuống, đầu đạo mạch dài mấy trăm trượng này bị cuốn lên, đưa thẳng vào trong Đệ Cửu thế giới. Hiện tại Ngu Thiển Hề còn ở đây, hắn không tiện làm việc lắm. Chờ đến lúc ở một mình, hắn sẽ bố trí đạo mạch bên cạnh Kiến Mộc.
- Chúc mừng Địch sư huynh.
Ngu Thiển Hề rất hâm mộ Địch Cửu, theo nàng đánh giá, đạo mạch này dường như còn cao cấp hơn cả thượng phẩm đạo mạch của tông môn nàng, nói cách khác, đây rất có thể là một đầu cực phẩm đạo mạch.
Đồng thời nàng vô cùng rõ ràng, nếu tin tức về đầu đạo mạch ấy bị tiết lộ, chỉ sợ Địch Cửu lập tức sẽ nghênh đón vô cùng vô tận truy sát.
- Đa tạ.
Địch Cửu rất hài lòng, trong giọng nói lộ rõ vẻ kích động.
Lúc trước Hư Bạch Thương cho hắn nhiều nhất là một đầu hạ phẩm đạo mạch, còn đầu đạo mạch này khẳng định là cực phẩm, hắn vừa trông thấy liền cảm nhận được.
Vô tình có được một đầu cực phẩm đạo mạch, đối với hắn hay Kiến Mộc đều là tin tức vô cùng tốt.
- Được rồi, về sau đi theo ta đi.
Địch Cửu vỗ đầu Thiểm Điện, Thiểm Điện hai lần lập công. Lần thứ nhất giúp hắn luân hồi Mộc Kiều, đồng thời mở ra cơ hội Dục Đạo. Lần thứ hai là giúp hắn cải tạo cốt nhục, đạt được Niết Bàn Hắc Canh Thạch. Thậm chí hắn còn chiếm được thứ mình muốn nhất - một đầu đạo mạch hoàn chỉnh.
- Ngu sư muội, ta phải đi, sau này gặp lại.
Địch Cửu không kịp chờ đợi, hắn muốn tranh thủ thời gian đi nghiên cứu đạo mạch.
Ngu Thiển Hề vội vàng ngăn hắn lại, nói:
- Địch sư huynh, ta muốn mời ngươi cùng đi Hạo Hãn Đại Khư.
- Thật có lỗi, hiện tại ta còn chưa muốn đi đến đó.
Địch Cửu áy náy đáp.
Hắn mới vừa từ Hạo Hãn Đại Khư trở về, xem như lại muốn đi Hạo Hãn Đại Khư thì phải chờ đến lúc tu vi hắn đột phá lên Hóa Đạo hậu kỳ rồi hãy nói.
Ngay cả Địch Cửu cũng không biết lực chiến đấu hiện tại của mình rốt cuộc mạnh cỡ nào, trước đó hắn cố ý để Phác Khôi dùng Không Gian lĩnh vực khóa chặt mình, muốn thăm dò chênh lệch giữa hắn và các Dục Đạo khác. Không ngờ Phác Khôi quá kém cỏi, hắn còn chưa sử dụng phân nửa thực lực thì gã đã xong đời.
Nếu như Địch Cửu kiểm chứng được hắn thật sự có tư cách đối mặt với cường giả bước thứ hai, vậy hắn sẽ không cần phải hành động giấu đầu lòi đuôi như hiện tại nữa.
- Địch sư huynh, ta biết ngươi mới vừa từ Hạo Hãn đi ra. Nhưng nếu như nghe được đồ vật tại tầng thứ ba mà ngươi vẫn không muốn đi, vậy xem như ta chưa từng nói gì.
Ngu Thiển Hề nói với ngữ khí rất chân thành.
Địch Cửu đành phải đáp:
- Ngươi nói đi.
Mặc dù biết nơi này sẽ không có ai đến, Ngu Thiển Hề vẫn cẩn thận tạo một cái cấm chế cách âm:
- Địch sư huynh, tại Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba có Đạo Quả Lâm, bên trong có rất nhiều Đạo Quả Thụ, những Đạo Quả Thụ kia không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, giá trị của đạo quả trên cây hiển nhiên không cách nào đánh giá...
Địch Cửu kinh ngạc nhìn Ngu Thiển Hề, trong Hạo Hãn Đại Khư có Đạo Quả Thụ? Đừng bảo Đạo Quả Thụ, xem như thiết thụ cũng rất khó sinh tồn trong Hạo Hãn Đại Khư.
Nhưng nếu thật sự có Đạo Quả Thụ, Địch Cửu khẳng định phải đi. Đạo giới vì sao thiếu Đan Thần, Đan Thánh? Bởi vì Đạo giới không có đạo quả. Đan Thánh là Đan sư có thể luyện chế ra đạo đan, không có đạo quả thì làm sao có thể trở thành Đan Thánh? Như thế nào luyện chế đạo đan?
Ngu Thiển Hề hiển nhiên đã nhìn ra sự nghi hoặc của Địch Cửu, nàng liền giải thích:
- Ta nói thật, chuyện này chỉ có một mình ta biết.
Địch Cửu bình tĩnh lại, dò hỏi:
- Ngu sư muội, ta chỉ là tán tu, hơn nữa lại chưa quen biết gì với ngươi, vì sao ngươi muốn tìm ta tổ đội? Ta nghĩ ngươi xuất thân Quảng Tịnh Thánh Môn, cường giả lợi hại hơn ta trong tông môn chắc hẳn phải nhiều lắm.
Ngu Thiển Hề thi lễ với Địch Cửu:
- Lúc trước Ma sư huynh nói ngươi là tu sĩ có năng lực sinh tồn mạnh nhất trong Hạo Hãn Đại Khư, khi đó ta đã muốn tìm ngươi, chẳng qua ta không có tin tức gì về ngươi mà thôi. Hiện tại ta càng thêm xác định, ngươi là người ta muốn tìm.
Nếu như nhất định phải nói rõ lí do, ta có hai lí do. Thứ nhất, chúng ta đều là tu sĩ bước đầu tiên; thứ hai nếu đổi thành tu sĩ khác, sau khi lấy được đạo mạch, chuyện trước tiên nhất định là muốn giết ta diệt khẩu, thế nhưng ngươi không giết ta, thậm chí ta không hề cảm nhận được sát ý, cho nên ngươi là bằng hữu đáng giá tổ đội.
Còn có một câu Ngu Thiển Hề không nói ra, dù Địch Cửu mạnh hơn đi chăng nữa thì vẫn không giết được nàng, đối với tu sĩ bước đầu tiên, nàng rất tự tin vào thủ đoạn đào tẩu của bản thân.
-