- Địch Cửu, ngươi rất khá. Ha ha, không nghĩ tới ta cũng có lúc nhìn lầm.
Thanh âm vui mừng của An Đồ Ngưng hào hứng truyền đến.
Địch Cửu đi theo An Đồ Ngưng đã rất nhiều ngày, đây chính là lần đầu tiên hắn trông thấy vẻ mặt ôn hoà của nàng ta như vậy.
- Đệ tử ngoại môn Địch Cửu gặp qua An cốc chủ.
Địch Cửu vội cúi đầu thi lễ, hắn biết tính tình nữ nhân này không tốt, có thể sẽ nổi giận bất cứ lúc nào.
An Đồ Ngưng khoát tay chặn lại:
- Đệ tử ngoại môn? Đó là chuyện quá khứ, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử hạch tâm của Diễn Nhất Đạo Tông... Như vậy đi, ngươi trước hết hãy gia nhập Diễn Xuân cốc, trở thành đệ tử nội môn, chờ tông chủ xuất quan, ta sẽ đề cử ngươi làm đệ tử hạch tâm.
An Đồ Ngưng nói được một nửa mới chợt nhớ mình không có tư cách trực tiếp đề bạt đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử hạch tâm, dứt khoát đổi giọng chờ tông chủ xuất quan rồi mới đề cử Địch Cửu vậy. Bà tin tưởng Địch Cửu đã cống hiến rất lớn cho Diễn Nhất Đạo Tông, trở thành đệ tử hạch tâm khẳng định không phải vấn đề.
Địch Cửu vội vàng nói:
- Vãn bối chỉ là đệ tử ngoại môn, nếu...
Địch Cửu thật sự không muốn trở thành đệ tử hạch tâm hay đệ tử nội môn, nếu muốn trở thành đệ tử nội môn, từ rất nhiều năm trước hắn đã có thể làm được, nào sẽ chờ tới bây giờ?
An Đồ Ngưng khoát tay chặn lại:
- Đây là ngươi nên được, ngươi đã cống hiến rất lớn cho tông môn.
Địch Cửu biết lúc này không thể do dự, hắn vội vàng nói:
- Tiền bối, đệ tử trước đây đã đắc tội người ta, muốn ra ngoài thí luyện một khoảng thời gian. Ngoài ra, đệ tử có một việc muốn cầu tiền bối hỗ trợ...
An Đồ Ngưng cười bảo:
- Ngươi hẳn là không thể đắc tội tông chủ ngũ đại tông môn, cho nên dù ngươi đắc tội kẻ nào thì cũng không cần lo lắng. Đệ tử hạch tâm Diễn Nhất Đạo Tông còn sợ đắc tội người ta? Ngươi có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc nói đi.
- Vãn bối có một người bạn muốn trở thành đệ tử của quý tông...
Địch Cửu còn chưa dứt lời, An Đồ Ngưng đã ném một tấm ngọc bài ra:
- Bạn ngươi cứ mang theo ngọc bài này đi tông môn báo danh, ngọc bài này có thể giúp y lập tức trở thành đệ tử nội môn.
- Đa tạ tiền bối.
Địch Cửu tiếp nhận ngọc bài, thật lòng cúi đầu cảm tạ.
Tâm tình An Đồ Ngưng rất tốt, nàng gật đầu mỉm cười:
- Lát nữa ta muốn đi tham gia đại hội tông môn, ngươi chuẩn bị lĩnh thưởng, sau đó cùng ta trở về Diễn Nhất Đạo Tông. Đầu tiên ta sẽ để cho ngươi trở thành đệ tử nội môn Diễn Xuân cốc, chờ đến khi chưởng môn xuất quan, ngươi sẽ được đề cử lên đệ tử hạch tâm.
Trước khi dự thi, An Đồ Ngưng chưa bao giờ nghĩ tới nàng còn có cơ hội được nhận tài nguyên phân phối, đây quả thực là quá mỹ diệu. Chờ chuyện này kết thúc, nàng sẽ trở thành nhân vật tiêu biểu trong tông môn. Diễn Xuân cốc sẽ nhờ đó mà thu hoạch được càng nhiều tài nguyên.
Địch Cửu biết loại chuyện này hiện giờ không thể cự tuyệt được, đành phải ngậm miệng không nói.
Sau khi An Đồ Ngưng rời khỏi, Địch Cửu liền đi tìm Hám Nhất Vĩ. Y đang vô cùng kích động, dù biết Địch Cửu rất cường đại, nhưng không nghĩ tới Địch Cửu luyện đan cũng lợi hại như thế. Phải biết ở đây là Đạo giới, cao thủ Đan Đạo nhiều như mây, thế mà Địch Cửu vẫn có thể vào được top 20.
- Địch huynh thật sự quá giỏi. Không ngờ ngươi là Đan Đạo sư đỉnh cấp, lợi hại, lợi hại...
Địch Cửu cười cười:
- Nói một cách nghiêm chỉnh, cái này không tính là giao đấu Đan Đạo, mà là giao đấu cô đọng Thần Nguyên Đan. Tại Đạo giới, Đan sư cực kỳ cường đại đều sẽ không tham gia. Cho nên, thành tích của ta chẳng đáng gì.
Địch Cửu đang nói thật, Đan sư lợi hại hiển nhiên sẽ không tham gia loại thi đấu cô đọng Thần Nguyên Đan này. Đan sư tại Đạo giới trân quý cỡ nào? Có thể nói bất kỳ ai cũng là nhân vật tầm cỡ. Bọn họ sẽ tiêu hao tinh huyết bản thân, tới đây cô đọng Thần Nguyên Đan cho người khác? Đừng nằm mơ. Nếu muốn Thần Nguyên Đan, họ tùy tiện giúp người khác luyện chế một ít đan dược là được, cần gì phải tới đây liều mạng?
Trên thực tế rất nhiều Đan sư tới đây vì đại biểu tông môn, ra sức cho tông môn, không thể không đến. Mỗi một Đan sư đến dự thi đều được tông môn hứa hẹn cả đống chỗ tốt. Chỉ có loại Đan sư chẳng có chút nhân quyền như Địch Cửu mới dễ dàng bị An Đồ Ngưng chộp tới, sung làm tráng đinh.
- Dù vậy thì cũng cực kỳ ghê gớm.
Hám Nhất Vĩ rất rõ ràng Địch Cửu lợi hại cỡ nào, Địch Cửu khiêm tốn nói rất nhiều cường giả Đan Đạo không tới dự thi, tuy nói vậy không sai, nhưng Địch Cửu mới vừa từ Tiên giới phi thăng đến mà đã có thể đạt được một vị trí trong top 20 Đan Hà thi đấu, như vậy há lại chỉ là người tầm thường?
Địch Cửu chẳng buồn giải thích, chỉ lấy ra một miếng ngọc bài, đưa cho Hám Nhất Vĩ:
- Hám huynh, mang ngọc bài này đến Diễn Nhất Đạo Tông thì có thể trở thành đệ tử nội môn, ngươi giữ đi.
- Tạ ơn, tạ ơn huynh...
Hám Nhất Vĩ vô cùng kích động khi nhận ngọc bài, y vốn chỉ muốn một cái danh ngạch đệ tử ngoại môn, không nghĩ tới Địch Cửu lại giúp y trở thành đệ tử nội môn.
Nói cũng phải, đối với Đan sư tiền đồ rộng lớn như Địch Cửu, Diễn Nhất Đạo Tông tự nhiên phải ra sức lôi kéo.
- Địch huynh, ta hỏi một chút, vì sao Diễn Nhất Đạo Tông chỉ có một mình ngươi dự thi?
Hám Nhất Vĩ biết địa vị của Diễn Nhất Đạo Tông. Tông môn đẳng cấp này mà chỉ phái mỗi một đệ tử ngoại môn dự thi khiến y chẳng thể nào hiểu.
Địch Cửu vỗ vỗ Hám Nhất Vĩ:
- Ta cũng không rõ, mặc kệ đi, cái này không dính dáng đến chúng ta. Bây giờ chắc là ta phải cùng đi với An cốc chủ, sau này chúng ta sẽ có dịp gặp lại tại tông môn. À đúng, Trác Vô Gia cùng Mục Tiệp đều đang ở Diễn Nhất Đạo Tông, đến đó ngươi sẽ trông thấy bọn họ.
- A...
Hám Nhất Vĩ kinh ngạc kêu lên:
- Địch huynh, Mục sư tỷ không phải đã...
- Nàng ta vẫn chưa vẫn lạc, ta dùng biện pháp của mình để cứu nàng.
Địch Cửu không định tiếp tục giấu diếm chuyện này, chuyện Mục Tiệp ở Diễn Nhất Đạo Tông sớm muộn sẽ có người biết, bất quá hiện tại Địch Cửu đã là Tố Đạo viên mãn, nói lời chân thật, Ni Tây Nhận hiện giờ chẳng còn đáng sợ nữa. Lấy thực lực của hắn hiện tại còn chưa phải là đối thủ, bất quá Ni Tây Nhận tuyệt đối không dám công khai xuống tay với hắn.
Về phần tương lai, Địch Cửu đoán chừng Ni Tây Nhận vắt chân lên cổ cũng đuổi không kịp hắn.
Hám Nhất Vĩ nghe được Mục Tiệp chưa vẫn lạc, càng thêm kính phục Địch Cửu. Y nghe nói Địch Cửu tự tay giết Mục Tiệp, bất quá y biết lúc đó không thể làm gì khác. Mục Tiệp nhất định không sống nổi, Địch Cửu giết nàng chỉ là cầu sinh mà thôi.
Bây giờ nghe Mục Tiệp còn sống, Hám Nhất Vĩ mới hiểu được hóa ra mình vẫn luôn hiểu lầm Địch Cửu.
- Hiện tại xin mời Đan sư trong 20 vị trí đầu đến lĩnh thưởng.
Giữa quảng trường xuất hiện một bình đài khổng lồ, một lão giả đứng trên đó cất cao giọng.
- Địch huynh nhanh đi lĩnh thưởng đi.
Hám Nhất Vĩ quyết định về sau sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo lời Địch Cửu.
Địch Cửu là tu sĩ lợi hại nhất mà y thật lòng kính phục kể từ khi bắt đầu tu đạo đến nay.
- Được.
Địch Cửu đang thầm kích động, hắn rất muốn biết mình sẽ nhận được ban thưởng gì.
Vị trí thứ hai mươi là người đầu tiên lĩnh thưởng, Địch Cửu vừa mới đến gần bình đài, lão giả liền lớn tiếng nói:
- Lần này Đạo giới Đan Hà Bỉ kết thúc mỹ mãn, phần thưởng tông môn đã được đại biểu các đại tông môn nhận lấy. Hiện tại ban phát phần thưởng cho Đan sư trong top 20... Số 20, mời đại diện Diễn Nhất Đạo Tông, Đan sư Địch Cửu lên đài lĩnh thưởng, đạo hữu sẽ nhận được 11,900 viên Thần Nguyên Đan, một viên ngọc bài tiến về Đại Đạo lĩnh cảm ngộ.
Phần thưởng đều chứa ở trong một cái giới chỉ, Địch Cửu nhận giới chỉ mà trong lòng có chút thất lạc. Hắn chẳng thèm để ý chút ban thưởng này, 11,900 viên Thần Nguyên Đan đối với hắn thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, phải biết trên người hắn hiện tại còn hơn 100 triệu viên Thần Nguyên Đan kìa.
Có điều ngọc bài tiến về Đại Đạo lĩnh cảm ngộ kia là thứ gì? Hắn chưa từng nghe nói qua.
Địch Cửu vừa mới đi xuống, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:
- Địch đan sư, ta lấy một triệu thượng phẩm thần tinh, kèm thêm một cái Thần khí đan lô trung phẩm, trao đổi viên ngọc bài Đại Đạo lĩnh cảm ngộ, có được không?
Một triệu thượng phẩm thần tinh cùng một cái Thần khí đan lô trung phẩm chỉ để trao đổi một viên ngọc bài.
Địch Cửu còn chưa kịp phản ứng, âm thanh lạnh lẽo của An Đồ Ngưng đã truyền đến:
- Lăn, dám nhắm đến Diễn Nhất Đạo Tông ta, ngươi chán sống rồi à?
Tên tu sĩ muốn trao đổi ngọc bài với Địch Cửu nào dám nói nhảm nửa chữ, vội vàng bỏ đi.