Thế giới thứ chín

Chương 569




Ba người vừa mới lao ra thì đã nhìn thấy những tu sĩ liên tục thoát ra ngoài tổ ong, sau đó chật vật đáp xuống ngọn núi bên ngoài.

Tu sĩ áo đỏ cũng vọt ra, khoảng cách khá gần với bọn Địch Cửu.

- Ngụy ca, hang tổ ong mà chúng vừa ra không phải cái mà chúng đi vào.

Một tu sĩ đứng bên cạnh Ngụy Hồng Y nhỏ giọng thì thầm.

Ngụy Hồng Y cũng phát hiện vấn đề này, Lúc bọn Địch Cửu vừa vô tổ ong, thần niệm của y đã dán chặt theo ba người, dĩ nhiên y phải biết rõ bọn họ đi vào tổ ong nào.

Thế nhưng tổ ong mà bọn họ vừa thoát ra hoàn toàn không phải cái ban đầu, khả năng duy nhất chính là ba người trước đó đã đi ra, sau đó lại lựa chọn một hang tổ ong khác.

Dù mất mười ngày nửa tháng thì tối đa cũng chỉ có thể tìm kiếm được một phần ba mỗi hang tổ ong ở đây mà thôi. Bởi vì Điệp Sách Thảo vô cùng phân tán, lại còn hòa làm một thể với nham thạch chung quanh, cho nên rất khó phát hiện.

Theo tu sĩ không ngừng từ trong hang tổ ong xông ra, tổ ong đang nổi giận tựa hồ dần an tĩnh lại.

Ngoại trừ ba người Địch Cửu và nhóm hơn mười người Ngụy Hồng Y, còn có thêm mười mấy tu sĩ mà Địch Cửu chưa từng gặp mặt.

- Chuyện gì xảy ra?

Có người mở miệng hỏi một câu.

Đột nhiên, trong hang tổ ong bắn ra một mảng nước màu vàng óng, những giọt nước này tản mát ra một mùi hương nhàn nhạt, ngửi một chút liền giúp cho tâm thần thanh thản.

Chỉ cần không phải ngốc tất sẽ biết đây là đồ tốt.

- Mau thu lấy nó.

Địch Cửu nhanh chóng phản ứng, Thần Niệm Độn thi triển ra, bình ngọc trong tay hắn chỉ trong thời gian cực ngắn đã góp nhặt được hơn trăm giọt.

Trác Vô Gia và Mục Tiệp đều không chậm, Trác Vô Gia cướp được 18 giọt, Mục Tiệp thì 11 giọt.

Đại đa số tu sĩ ở đây đều cướp được ít nhiều.

- Đây là Diễn Nhất Chân Lộ...

Có tu sĩ hiểu biết lập tức sợ hãi kêu lên.

Địch Cửu ngẩn ra, cái này chính là Diễn Nhất Chân Lộ ư? Mỗi một giọt Diễn Nhất Chân Lộ đều là chí bảo, chẳng những là đan dược chữa thương đỉnh cấp, mà còn có thể khu trừ đan độc, cảm ngộ thần thông, khôi phục nguyên khí.

Nếu như đây thật sự là Diễn Nhất Chân Lộ, vậy chẳng phải núi tổ ong này là Hỗn Độn Sào sao? Bởi vì chỉ Hỗn Độn Sào mới có thể phóng ra Diễn Nhất Chân Lộ. Địch Cửu vừa nghĩ tới Hỗn Độn Sào, trong lòng liền hối hận.

Hắn thế mà bỏ qua bảo vật cấp cao nhất để đi tìm Điệp Sách Thảo, quả thực là...

- Vậy cái này là Hỗn Độn Sào...

Người thông minh không phải chỉ riêng Địch Cửu, nhanh chóng có mấy tu sĩ nhận ra Hỗn Độn Sào.

Bọn họ điên cuồng phóng tới tổ ong, Hỗn Độn Sào ở ngay trước mắt, nếu như buông tha thì chẳng khác nào là kẻ ngớ ngẩn.

Địch Cửu không hề động đậy, Thế Giới Thư giới thiệu rất rõ ràng, một khi Hỗn Độn Sào phóng ra Diễn Nhất Chân Lộ, vậy có nghĩa rằng Hỗn Độn Sào sẽ lập tức bỏ chạy.

Quả nhiên, mấy tên tu sĩ kia còn chưa kịp đi đến phụ cận Hỗn Độn Sào, Hỗn Độn Sào chợt nhạt dần, sau đó biến mất không thấy tung tích đâu nữa.

- Ta tin tưởng các vị đều biết ta, Vô Quang Hải Thần Thành Viêm Nguyên thương hội Quý Mi. Vừa rồi rất đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể thoáng gặp Hỗn Độn Sào. Bất quá không có quan hệ, bởi vì cơ duyên vẫn còn ở đó. Ta quyết định thu mua Diễn Nhất Chân Lộ của mọi người, giá cả do mọi người tự quyết định. Ta là Luyện Đan sư nên có đủ các loại đan dược.

Một nam tử tóc dài rất gầy bước tới, cười tủm tỉm, ôm quyền nói với mọi người chung quanh.

Ngữ khí này giống như bọn họ vừa mới chiếm tiện nghi của gã vậy.

- Ta chỉ đạt được vẻn vẹn một giọt, vẫn nên giữ lại tự mình dùng thì hơn.

Một tu sĩ áo xám mở miệng, vừa dứt lời liền vọt thẳng lên không trung, rời khỏi nơi đây.

- Ta cũng không lấy được nhiều.

Lại mấy tên tu sĩ nối gót xông ra ngoài.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ bỏ đi, sắc mặt Quý Mi nhìn có vẻ không tốt, nhưng lại không dám ngăn cản. Bởi vì những tu sĩ rời đi có tu vi thấp nhất cũng đã là Tố Đạo sơ kỳ đỉnh phong, cho nên gã chẳng cách nào chặn bọn họ lại.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Địch Cửu xem xét biểu hiện của Quý Mi liền biết địa vị của gia hỏa này khẳng định không cao, bởi vì rất nhiều người chẳng thèm nể mặt gã.

Ngụy Hồng Y chưa vội đi, thần niệm của y một mực chú ý đến Địch Cửu, cho nên y biết Địch Cửu là người đầu tiên xông lên đoạt Diễn Nhất Chân Lộ. Theo y suy đoán, trên thân Địch Cửu chí ít có gần ba bốn mươi giọt. Ngay cả chính bản thân Ngụy Hồng Y chỉ mới lấy được 19 giọt mà thôi, ba bốn mươi giọt Diễn Nhất Chân Lộ là tài phú lớn cỡ nào?

- Bằng hữu, chờ một chút.

Khiến Địch Cửu không ngờ, ấy là nhiều người bỏ chạy như vậy mà Quý Mi không ngăn cản, lại chỉ ngăn riêng ba người bọn họ.

- Chuyện gì?

Địch Cửu lạnh lùng hỏi, khí thế lập tức cuốn về phía Quý Mi.

Quý Mi bất quá là Tố Đạo trung kỳ mà thôi, Địch Cửu tin tưởng mình chẳng cần động thủ, chỉ cần Trác Vô Gia cũng có thể xử lý gia hỏa này. Hỏi ra mới biết tại sao Quý Mi muốn tìm bọn họ. Bởi vì khí tức và gương mặt ba người đều cực kỳ lạ lẫm, cho nên Quý Mi đoán được bọn họ mới tới đây.

Ngụy Hồng Y đang muốn xông lên đột nhiên khựng lại, nếu muốn đoạt Diễn Nhất Chân Lộ trên người Địch Cửu, vậy nhất định phải nhìn xem hắn rốt cuộc dùng thủ đoạn nào để bố trí Khốn Sát Trận.

- Ta vừa rồi đã nói, nếu bằng hữu nguyện ý bán ra một chút Diễn Nhất Chân Lộ cho ta, ta cam đoan sau này lúc bằng hữu mua sắm đồ vật tại Viêm Nguyên thương lâu đều sẽ giảm giá.

Quý Mi cười tủm tỉm đề nghị, chẳng những không nhìn khí thế lĩnh vực của Địch Cửu, ngược lại còn cuốn lên khí thế lĩnh vực của mình.

Quý Mi tin tưởng Địch Cửu và hai người còn lại hẳn là lâm thời tổ đội, Trác Vô Gia và Mục Tiệp chỉ vừa mới Tố Đạo, chẳng có mấy uy hiếp, về phần Địch Cửu đi ở phía trước càng không đáng để vào mắt. Một khi tổ đội lâm thời gặp nguy hiểm, tự nhiên là thân ai nấy lo, huống hồ gã vốn không sợ ba người Địch Cửu liên thủ.

- Ha ha, Quý đạo hữu sao không luyện đan tại Viêm Nguyên thương hội mà lại chạy tới đây để mạo hiểm giống như chúng ta?

Ngụy Hồng Y tươi cười hỏi, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng.

Sắc mặt Quý Mi âm trầm, gã luôn ỷ vào Viêm Nguyên thương hội để ức hiếp những tu sĩ mới đến Vô Quang Hải. Không ngờ Ngụy Hồng Y lại đột nhiên lên tiếng, gã và Ngụy Hồng Y dường như không có ân oán gì mới đúng.

Địch Cửu tự nhiên biết ý đồ của Ngụy Hồng Y, y đang nói cho Địch Cửu biết tùy tiện giết Quý Mi chẳng sao, Quý Mi chỉ là luyện đan công cho đan hội mà thôi. Luyện Đan sư thật sự tuyệt đối sẽ không đến Vô Quang Hải mạo hiểm.

Địch Cửu cũng biết tại sao Ngụy Hồng Y lại hảo tâm như vậy, hẳn là lúc hắn giết tu sĩ mặt hoa ban, y không thấy rõ hắn động thủ như thế nào, cho nên lần này muốn đợi thời điểm hắn chém giết Quý Mi để thấy cho rõ ràng. Chờ đến lúc đó, chính Ngụy Hồng Y sẽ đến cướp đoạt Diễn Nhất Chân Lộ của Địch Cửu.

Vô luận Ngụy Hồny Y nghĩ như thế nào, Thiên Sa Đao vẫn cứ thế bổ ra ngoài, một đao này thậm chí chẳng có lấy nửa phần sát ý.

Bởi vì Địch Cửu tin tưởng, một khi hắn động thủ, Trác Vô Gia và Mục Tiệp tất nhiên cũng sẽ hành động.

Trông thấy Địch Cửu động thủ trước, trên mặt Quý Mi lộ ra lệ khí nồng đậm. Tuy gã không thể mượn tên tuổi Viêm Nguyên thương hội, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện động thủ với gã. Dù sao Quý Mi cũng là Tố Đạo Đan Thần, tại Vô Quang Hải Thần Thành vẫn còn có chút địa vị.

Một cái đan lô được tế ra, mang theo đạo vận cuồng bạo đánh về phía Địch Cửu. Đối phương chỉ là Tiên Đế mà cũng dám động thủ với mình?

Thế nhưng Quý Mi rất nhanh liền phát hiện Thiên Sa Đao không hề có nửa điểm sát ý, cùng lúc đó, Mục Tiệp và Trác Vô Gia đồng loạt tế ra pháp bảo đánh tới.

Quý Mi nào còn dư thừa sức lực để ý đến Địch Cửu không có uy hiếp, đan lô trước đánh về phía Trác Vô Gia, đồng thời đạo vận quanh người ba động, một cỗ khí tức cường hãn hơn dâng lên, muốn ngăn chặn Mục Tiệp.

Oanh! Sắc mặt Quý Mi trong nháy mắt liền thay đổi, đan lô của gã đối mặt Càn Khôn Tháp của Trác Vô Gia vậy mà lại chẳng có chút tác dụng nào.

Trong nháy mắt, Quý Mi liền hiểu chuyện gì xảy ra, một đao vừa rồi kia đã xé rách thần thông pháp tắc của gã.

Cảm giác sợ hãi xông lên đầu, đây là loại thần thông đáng sợ gì vậy?

Giờ phút này gã chỉ có thể điên cuồng vận chuyển nguyên lực, cuốn về phía Càn Khôn Tháp đang muốn đè ép xuống.

- Phốc!

Ánh đao của Mục Tiệp lướt qua, trên không trung bắn ra huyết vụ. Không đợi nguyên thần Quý Mi cầu xin tha thứ, Địch Cửu tiện tay vung ra một đám lửa, đồng thời cuốn đi giới chỉ của Quý Mi.

Ngụy Hồng Y đang chuẩn bị tiến lên lập tức vội vàng dừng lại, trong lòng y dâng lên một loại hàn ý. Vừa rồi ba người Địch Cửu giết Quý Mi cơ hồ chỉ trong vẻn vẹn một hô hấp.

Hơn nữa y vẫn chưa thể nhìn ra thủ đoạn của Địch Cửu, Ngụy Hồng Y khẳng định nếu mình đột nhiên động thủ, kết quả sẽ không tốt hơn Quý Mi là bao. Càng bết bát hơn là y biết Trác Vô Gia trong khoảng thời gian ngắn đã Tố Đạo, thậm chí thực lực còn trên cả nữ tử kia.

Địch Cửu nhìn lướt qua Ngụy Hồng Y, sau đó nói với hai đồng đội của mình:

- Chúng ta đi.