Thế giới thứ chín

Chương 568




Địch Cửu không biết Mục Tiệp và Trác Vô Gia sau lưng mình đang lâm vào trầm tư.

Thần niệm của hắn hiện giờ đã bao trùm toàn bộ vùng không gian này.

Bên trong tổ ong không có bùn đất, chung quanh đều là đá ngầm cứng rắn vô cùng, Địch Cửu khó mà tưởng tượng được Điệp Sách Thảo sinh trưởng thế nào giữa đống đá như vậy.

Chỉ vẻn vẹn vài hơi thở, hắn đã phát hiện một gốc thần linh thảo, Địch Cửu bước nhanh tới bên gốc linh thảo kia.

Điệp Sách Thảo có màu sắc không khác gì đá ngầm xám xịt, nếu Địch Cửu không cẩn thận quan sát thì thật không dễ mà phát hiện ra.

- Đây là Điệp Sách Thảo sao?

Mục Tiệp và Trác Vô Gia tới bên người Địch Cửu, cả hai đều khó mà tin có cây cỏ sinh trưởng được trong môi trường thế này.

Thần linh thảo nom dài chừng nửa thước, có ba tầng lá cây, mỗi tầng lá đều được phân biệt rõ ràng, giống y như bậc thang vậy.

- Khó trách người ta gọi nó là Điệp Sách Thảo, đúng là cỏ cũng như tên.

Vừa nói chuyện, Địch Cửu vừa vươn tay chợp lấy thần linh thảo.

Bấy giờ, một loại khí tức quy tắc kỳ quái bỗng vọt tới, Địch Cửu rất quen thuộc với Pháp Tắc Không Gian, hắn khẳng định khí tức này ẩn chứa Pháp Tắc Không Gian, còn có…

Địch Cửu dừng động tác dang dở lại, cẩn thận thôi diễn quy tắc chu thiên.

Mà Mục Tiệp và Trác Vô Gia cũng cảm nhận được sự ngưng trọng của Địch Cửu, cả ba đều im lặng, không ai nói chuyện.

Trọn vẹn nửa nén hương, bỗng nhiên Địch Cửu đào Điệp Sách Thảo lên, hắn hiểu ngoại trừ Pháp Tắc Không Gian, thần linh thảo còn chứa một loại pháp tắc hoàn toàn mới, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với loại pháp tắc này mà pháp tắc đã vô cùng thông thuận thẩm thấu vào thức hải và Nguyên Thần của hắn, khiến cả hai bị bao trùm bởi một thứ gì đó ngăn cách cảm giác.

Trừ cái đó ra, khí tắc này còn có thể đoạt đi một ít khí tức linh căn của tu sĩ, khiến tu sĩ không cách nào phát giác.

Nếu không phải hắn tu luyện công pháp về quy tắc, Địch Cửu cũng chẳng thể nhận ra.

Tu sĩ dựa vào đâu mà tu luyện được?

Còn không phải nhờ linh căn sao?

Nếu linh căn bị tách ra khỏi cơ thể, vậy tu sĩ tu luyện bằng cái rắm à?

Về thứ bao trùm Nguyên Thần và thức hải kia, Địch Cửu hoài nghi đây là loại pháp tắc che đậy linh trí.

Vẻn vẹn nửa nén hương, quy tắc chu thiên của Địch Cửu liền đồng hóa loại pháp tắc che đậy này, khiến nó trở thành thứ phụ trợ cho sự vận chuyển của chu thiên, đồng thời cũng hóa thành hư vô.

Địch Cửu chuyển Điệp Sách Thảo vào chiếc nhẫn rồi nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài.

- A…

Nghe vậy, Trác Vô Gia và Mục Tiệp đều có chút nghi hoặc nhìn Địch Cửu, bọn họ đến dây để tìm Điệp Sách Thảo mà, bây giờ chỉ vừa thu được một gốc đã muốn rời đi ư?

Địch Cửu cười đáp:

- Trong hang này không có bao nhiêu thần linh thảo, chờ chúng ta ra ngoài cảm nhận một chút, sau đó nhất định sẽ vào lấy nhiều hơn.

Mục Tiệp và Trác Vô Gia tín nhiệm Địch Cửu vô điều kiện, cả hai đi theo hắn, cấp tốc rời khỏi hang tổ ong.

Khi nãy cả ba chỉ tiến vào hang với khoảng cách vài bước mà thôi, hiện tại đi ra cũng chỉ có mấy bước.

Thời điểm ba người ra khỏi hang xong, Địch Cửu lại nói:

- Lần tiếp theo tiến vào hang, chúng ta không được cách nhau quá xa, ta cảm thấy trong hang có rất nhiều ngã rẽ, vừa rồi chỉ vào một đoạn ngắn, nếu vào sâu hơn thì rất có thể sẽ lạc đường. Ta đoán chừng những người khác đã có kinh nghiệm, chúng ta là lần đầu tiên nên cần phải cẩn thận.

Chẳng cần Địch Cửu nhắc nhở, Trác Vô Gia và Mục Tiệp cũng cảm giác được không thể đi loạn trong hang tổ ong, không gian nơi đó đúng là có chút quỷ dị.

Địch Cửu đứng bên ngoài núi tổ ong, thần niệm nhanh chóng quét vào mỗi một cái hang. Sau đó cảm thụ được sự ba động và biến hóa trong đó.

Chỉ vẻn vẹn mười hơi, Địch Cửu liền chỉ vào cái hang bên trái bọn họ.

- Chúng ta vào đây đi.

Ba người tiếp tục tiến vào hang, Địch Cửu hướng thẳng về phía chỗ sâu trong hang động, đồng thời cũng tạo ra một đường ấn ký bằng thần niệm, xem như bên cạnh xuất hiện vài cọng Điệp Sách Thảo, hắn cũng chẳng buồn hái.

Chạy được nửa ngày, lúc này Địch Cửu mới ngừng lại.

Mục Tiếp và Trác Vô Gia dại ra, Mục Tiệp ngẩn người mất một lúc mới kinh ngạc lên tiếng:

- Nhiều Điệp Sách Thảo thế kia? Không tới mười vạn cũng được bảy, tám vạn cây a?

Cả hai đồng loạt hướng mắt về phía Địch Cửu, không biết hắn làm sao tìm ra chỗ này.

Ngay cả Địch Cửu cũng kinh thán không thôi, hắn căn cứ trên khí tức quy tắc của Điệp Sách Thảo để tìm, sự lưu động của khí tức ở nơi đây là nồng đậm nhất, thế nên hắn tiến vào, không ngờ một lần tìm được những bảy, tám vạn gốc thần linh thảo.

- Ta đến hái chúng, các người chờ một bên.

Nói xong, hai tay Địch Cửu mang theo từng đạo khí tức, Điệp Sách Thảo cứ như nghe lời hắn, từng dãy từng dãy rời khỏi nham thạch rơi vào chiếc nhẫn của Địch Cửu rồi biến mất không thấy đâu.

Một lúc sau, một mảng lớn thần linh thảo đã bị Địch Cửu cuốn đi.

Tổng cộng có hơn tám vạn gốc Điệp Sách Thảo, chỉ với mấy phút, tất cả đều nằm trọn trong nhẫn trữ vật của hắn.

- Đổi sang chỗ khác thôi…

Địch Cửu mừng rỡ vô cùng, bất quá hắn còn chưa nói hết câu liền cảm thấy Trác Vô Gia có gì đó bất ổn.

Lúc này, y ngồi trên nham thạch, hai tay được bao bọc bởi khí tức huyền ảo, đạo vận quanh thân càng lúc càng nồng đậm.

Mục Tiệp nói:

- Cảm nhận được khí tức từ Pháp Tắc Không Gian nơi đây, tựa hồ Trác huynh muốn Tố Đạo rồi.

Nói thẳng ra, trong lòng Mục Tiệp cũng có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, trước khi Tố Đạo phải ngưng tụ đạo chủng, thế nhưng nàng không thấy Trác Vô Gia thực hiện quá trình đó khi nào.

Khi Mục Tiệp Tố Đạo, Địch Cửu không quan sát, hiện tại Trác Vô Gia Tố Đạo ngay trước mặt hắn, Địch Cửu dù không quan sát cũng cảm nhận được quy tắc thiên địa nồng đậm đang ba động xung quanh.

Qua mấy hơi thở, Địch Cửu liền cảm nhận được quá trình Tố Đạo của y.

Tên này đúng là thiên tài, y mượn nhờ quy tắc không gian biến động bên trong tổ ong rồi biến nó thành đại đạo của mình.

Từ đó có thể thấy được, thành tựu trong tương lai của y sẽ không thấp.

Mục Tiệp nhờ vào Lưỡng Giới Hoa để Tố Đạo, so ra vẫn kém hơn so với Trác Vô Gia.

Không chỉ có vậy, Địch Cửu còn cảm nhận được bên trong đạo niệm của Trác Vô Gia có khí tức từ quy tắc đại đạo của mình.

Bấy giờ, Địch Cửu liền hiểu, căn bản Trác Vô Gia không hiểu thế nào là quy tắc chu thiên. Thế nhưng lúc trước cả hai cùng nhau phi thăng, thời điểm hắn tu luyện trong Phi Thăng Trì, Trác Vô Gia nhận được lợi lớn nên hiện tại mới tiến hành Tố Đạo.

Tu vi Mục Tiệp mạnh hơn Địch Cửu nhưng ánh mắt nàng kém xa so với hắn.

Dù vậy, Mục Tiệp vẫn cảm nhận được đại đạo Trác Vô Gia tạo ra mạnh hơn nàng một chút.

Bất quá Mục Tiệp cũng không hối hận vì nhờ vào Lưỡng Giới Hoa để Tố Đạo, bằng không khi ấy nàng đã vẫn lạc tại Trùng Động rồi.

Dù không vẫn lạc đi nữa, nàng vẫn biết tố chất của mình kém xa Trác Vô Gia.

Trác Vô Gia có thể nương nhờ quy tắc không gian ba động mà Tố Đạo, nàng thì không thể làm được đến mức này.

Mấy ngày thoáng cái liền trôi qua, khí tức Trác Vô Gia không ngừng tăng cao, thủ quyết giữa hai tay y ngày càng huyền ảo, khí tức lĩnh vực của cường giả tố đạo từ người y tỏa ra ngoài, cảm nhận loại khí tức này, Mục Tiệp liền biến sắc, Trác Vô Gia không chỉ mạnh hơn nàng một chút thôi đâu mà mạnh hơn nhiều lắm.

Oanh!

Bỗng nhiên Trác Vô Gia đánh ra một quyền, khiến vườn thần linh thảo mà Địch Cửu vừa hái xong nổ thành một cái hố to.

Trác Vô Gia phấn khích nhảy lên, sau đó đáp xuống trước mặt Địch Cửu, cung kính khom người tới sát đất:

- Địch huynh, ta biết tuổi của ngươi nhỏ hơn ta. Thế nhưng trong mắt ta, ngươi đã là huynh trưởng, là ân sư của ta rồi.

Không đợi Địch Cửu khoát tay, Trác Vô Gia lần nữa lên tiếng:

- Nếu không phải ta mượn nhờ ba động đạo vận thời điểm ngươi tu luyện rồi cảm ngộ tới biến hóa đạo vận của quy tắc không gian nơi đây, ta tuyệt đối không Tố Đạo nhanh như vậy, càng chẳng thể tạo ra không gian đại đạo mà ta muốn nhất.

Địch Cửu thừa biết Trác Vô Gia mượn nhờ quy tắc đại đạo của mình, hắn vừa tính lên tiếng thì nét mặt đột ngột biến đổi:

- Đi nhanh, tổ ong này có gì đó không thích hợp.

Vừa nói Địch Cửu vừa nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chẳng phải mình Địch Cửu cảm nhận được sự thay đổi bất thường này, ngay cả Mục Tiệp lẫn Trác Vô Gia cũng thấy được.

Xác thực mà nói, sau khi Trác Vô Gia đánh ra một quyền, mọi người liền cảm nhận được tổ ong có chút bạo nộ rồi.

Xem ra nơi đây không đơn giản như mặt ngoài của nó.

Bất quá cả ba đều không thấy có gì kỳ quái, đừng nói nơi này là Đạo giới, xem như Tiên giới đi nữa, một khối đó thành đạo cũng chẳng phải việc lạ lùng gì.

-