Thế giới thứ chín

Chương 521




“Ầm ầm!”

Thanh âm lôi minh khiến Địch Cửu tỉnh táo lại, hắn trông thấy Thiên Phong Hoa đang độ Tiên Đế lôi kiếp ở xa xa.

Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, tu vi của hắn vững chắc tại Tiên Đế tầng bảy, thế nhưng Địch Cửu vẫn có luôn cảm giác, tu vi của hắn căn bản cũng không dừng lại ở đó. Sở dĩ nó không tiếp tục điên cuồng tăng lên là bởi vì nguyên nhân của thế giới này. Không phải do thiên địa quy tắc không được đầy đủ, mà là một loại đồ vật nói không rõ áp chế tu vi của hắn.

- Địch Cửu, cám ơn ngươi, nếu không phải nhờ ngươi, ta còn không biết đến ngày nào mới có thể bước vào Tiên Đế cảnh.

Thiên Phong Hoa đã độ kiếp hoàn tất, kích động đi tới.

Từ khi bị nhốt ở dưới Cực Dạ Thiên Khư, ông sớm đã không còn ý nghĩ sống tiếp. Chẳng ngờ tới vừa được Địch Cửu cứu ra, đảo mắt liền bước vào Tiên Đế cảnh. Nhân sinh vô thường cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Địch Cửu đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được khí tức gấp gáp của Hắc Hỏa. Hắc Hỏa là thú sủng của hắn, thậm chí lưu lại khế ấn, thời điểm Hắc Hỏa đứng trước sinh tử nguy cấp, Địch Cửu lập tức có thể cảm nhận được. Lấy uy danh của hắn tại tứ đại tiên lục, thế mà còn có người dám động thủ với Hắc Hỏa, có thể thấy được đối phương tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Địch Cửu ném một quả Phương Vị Cầu cho Thiên Phong Hoa rồi vội vàng nói:

- Ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ta có một tiệm cơm tên là Hòa Bình, sư phụ có thể đến đó, hiện tại ta có việc gấp rời đi trước...

Địch Cửu còn chưa dứt lời thì sớm đã biến mất khỏi phạm vi thần niệm của Thiên Phong Hoa.

...

Đỉnh Ma Y sơn.

Hắc Hỏa bị một cây đinh dài màu đen đính vào trong hư không, ngoại trừ máu của nó đang nhỏ tí tách ra, toàn bộ đỉnh Ma Y sơn yên tĩnh đến mức lạ thường.

Trưởng Tôn Hoang hiện tại chẳng tốt hơn là mấy, y cũng đang bị người ta đính trên mặt đất.

Khóe miệng Mạc Lâu Tuyết và Chu Bất Kiếm đều đang đổ máu, hai người đứng ở một bên bọn họ.

Về phần mấy tên Tiên Đế tới bình phán, ngoại trừ Phương Phí Lâu nắm bắt thời cơ nên không bị thụ thương, toàn bộ những người còn lại đều đang trọng thương ngã xuống đất.

Một nam tử áo đen nắm chặt giới chỉ của Trưởng Tôn Hoang trong tay, từ tốn hỏi:

- Giải Vạn Lăng, nghe nói Trưởng Tôn Hoang này là con của ngươi?

Giải Vạn Lăng kính cẩn đáp:

- Nghịch tử sớm đã bị ta đuổi ra ngoài, nếu không phải sau lưng của nó còn đứng một tên họ Địch, ta đã sớm chụp chết đứa nghịch tử này.

Nam tử áo đen nhìn thoáng qua Hắc Hỏa.

- Không sai, hẳn là có chút lai lịch, ngay cả ta cũng nhìn không ra cân lượng của ngươi...

Hắc Hỏa mắng to:

- Ngươi dám giết Hắc Hỏa gia gia, đại ca của ta nhất định sẽ rút gân lột da ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thức thời thì sớm thả Hắc đại gia ra...

Nam tử áo đen mặc kệ Hắc Hỏa, thần niệm của gã quét qua giới chỉ của Trưởng Tôn Hoang, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ không thôi.

Chẳng những tìm được Cực Tiệm Đạo Quả, hơn nữa còn tận ba quả.

- Tiền bối...

Giải Vạn Lăng trông thấy sự vui mừng trong mắt nam tử áo đen, càng kính cẩn thi lễ một cái, sở dĩ lão gọi người mặc áo đen này tới chính là vì Cực Tiệm Đạo Quả.

Nam tử áo đen rất hài lòng đối với Giải Vạn Lăng, gật đầu nói:

- Không sai, lần này ta lấy được Cực Tiệm Đạo Quả, sau này đối với ta mà nói, nó sẽ chẳng có bao nhiêu tác dụng, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng cho ngươi.

- Đa tạ tiền bối.

Giải Vạn Lăng cơ hồ muốn quỳ xuống tạ ơn.

Trưởng Tôn Hoang bị một cây hắc đinh trấn định trên mặt đất, cố hết sức giãy giụa ngẩng đầu, lớn tiếng châm chọc:

- Ta có ba quả Cực Tiệm Đạo Quả, tên vương bát đản ngươi dám nói là lấy được ư? Một khi đại ca của ta đến, tuyệt đối sẽ không buông tha thứ rác rưởi này như ngươi...

“Phốc!”

Trưởng Tôn Hoang còn chưa nói hết câu thì lại bị một cây hắc đinh định trụ cổ họng, há miệng mà chẳng nói được tiếng nào.

Người áo đen hừ lạnh, nếu không phải còn muốn hỏi thăm Trưởng Tôn Hoang mấy vấn đề, gã đã sớm giết chết y rồi.

- Địch Cửu kia đang ở đâu?

Nam tử áo đen hỏi Hắc Hỏa.

Hắc Hỏa chế nhạo:

- Có gan thì giết Hắc gia đi, chờ đại ca của ta đến, con lợn nhà ngươi nghĩ rằng còn giữ được mạng sống sao? Đại ca của ta tùy tiện phất tay là đã giết được mười đứa rác rưởi như ngươi.

Trên người Hắc Hỏa có khí tức Thần Thú huyền ảo đỉnh cấp, dù Hắc Hỏa nói rất khó nghe nhưng người áo đen vẫn không động thủ giết chết nó, gã liếc mắt nhìn sang bọn Chu Bất Kiếm và Mạc Lâu Tuyết.

- Ai biết Địch Cửu ở nơi nào, ta sẽ cho người đó con đường sống.

Thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền đến:

- Cần gì hỏi thăm người khác, ngươi trực tiếp hỏi ta là được.

Nam tử áo đen quay phắt lại, phát hiện một thanh niên mặc quần áo xanh nhạt đang đứng ở trước mặt mình. Gã khẽ nhíu mày, vừa rồi thanh niên này tới, gã thế mà không chú ý tới không gian ba động.

- Đại ca...

Hắc Hỏa vừa nhìn thấy người nọ xuất hiện liền kích động kêu to.

Trưởng Tôn Hoang cũng cực kỳ kích động, toàn thân run lên, y cố gắng ngẩng đầu nhìn đại ca, tuy nhiên trên thân bị hai cây hắc đinh định trụ, chẳng thể cử động được.

Phương Phí Lâu từng chịu thua thiệt trong tay Địch Cửu, hiển nhiên phải biết sự lợi hại của hắn.

Địch Cửu vừa tới, Phương Phí Lâu liền vội vã cúi đầu. Vừa rồi Phương Phí Lâu bằng vào ba tấc lưỡi, tặng thêm một đống bảo vật, mới khiến cho người áo đen này bỏ qua. Hoặc là nói, mới khiến cho người áo đen đến bây giờ vẫn chưa động thủ với mình. Còn lát nữa đối phương có động thủ hay không thì Phương Phí Lâu vẫn đang rất hoang mang.

Hiện tại Phương Phí Lâu chắc chắn sẽ không biểu hiện ra bộ dáng rất quen thuộc với Địch Cửu, bởi vì dĩ nhiên làm vậy sẽ đắc tội người áo đen. Gia hỏa này tạo áp lực vô cùng lớn, Địch Cửu tuy mạnh mẽ nhưng đứng trước người áo đen thì có vẻ còn thua một bậc.

- Ngươi chính là Địch Cửu?

Người áo đen liếc nhìn Địch Cửu, ngữ khí lạnh lùng, lĩnh vực cường đại đã triệt để khóa chặt vùng không gian này, ở trong lĩnh vực của gã, dù độn thuật của Địch Cửu lợi hại hơn nữa cũng không thể bỏ chạy nổi.

Địch Cửu vừa nhìn thấy người áo đen ấy liền biết gã tuyệt đối không xuất thân từ Tiên giới, trên thân gã có một loại khí tức ba động rất giống Chủng Ngạo.

So với Chủng Ngạo lúc chưa có nhục thân, người trước mắt này cường đại hơn rất nhiều. Nếu hiện giờ chưa bước vào Tiên Đế, Địch Cửu khẳng định cách biệt với đối phương quá xa. Bất quá hiện tại, hắn hoàn toàn không sợ gã.

Hắn cảm nhận được khí tức cưỡng chế của thiên địa quy tắc trên người đối phương, nói cách khác, người này rất có thể mang theo Quy Tắc Phù.

- Không sai, ta chính là Địch gia gia của ngươi.

Địch Cửu không dùng lĩnh vực áp chế ngược lại lĩnh vực của đối phương, mà hắn ném vô số pháp tắc trận kỳ ra chung quanh, đồng thời tay Địch Cửu hé ra, hắc đinh định trụ Hắc Hỏa và Trưởng Tôn Hoang lập tức biến thành bột mịn.

- A...

Trông thấy Địch Cửu nhẹ nhàng hủy đi hắc đinh do mình đích thân trấn trụ, người áo đen kinh ngạc hô lên. Chuyện này nói rõ cái gì? Đó là nói Địch Cửu cũng nắm trong tay loại pháp tắc chạm đến hư không giống gã.

Một con sâu kiến nhưng lại lý giải đến hư không pháp tắc của Tiên giới, chuyện này quả thật quá kinh người. Nếu kẻ nào dám nói trên người Địch Cửu không có bí mật, đoán chừng heo cũng sẽ không tin.

- Không sai, không sai...

Người áo đen vừa nói vừa xòe tay ra, chộp thẳng tới Địch Cửu.

Không gian chung quanh trong nháy mắt biến mất khỏi giới vực, hóa thành không gian độc lập của người áo đen. Thậm chí những người còn lại ở đây cũng đều có thể cảm giác được sự hư vô dưới một trảo ấy.

Tất cả mọi người tin tưởng, nếu họ ở vào vị trí của Địch Cửu, giờ phút này ngoại trừ chờ chết ra thì không thể làm được bất cứ hành động phản kháng nào khác.

Phương Phí Lâu có thể sống đến hôm nay không phải bởi vì thực lực mạnh mẽ, mà là do ánh mắt của Phương Phí Lâu rất tinh tường. Lúc trước là Địch Cửu, hiện tại là người áo đen, Phương Phí Lâu tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Người mặc áo đen này cường đại đến trình độ ngoại hạng, Địch Cửu khẳng định chạy không thoát.

Nếu cho Địch Cửu thêm vài năm, nói không chừng hắn có thể đuổi kịp người áo đen kia, bất quá bây giờ đã không còn cơ hội.

Địch Cửu hừ lạnh, vẻn vẹn bước một bước, Thiên Sa Đao trong tay tế ra, hóa thành một đạo đao mang màu xanh dài đến mấy chục vạn trượng trảm xuống.

Người chung quanh rõ ràng chỉ trông thấy Địch Cửu tiến tới một bước mà thôi, thế nhưng không gian độc lập của người áo đen đột nhiên lại biến mất, chung quanh khôi phục dáng vẻ vốn có.