Bình Quý mỉm cười, cao giọng nói:
- Đã như vậy, chúng ta liền tiến hành vòng luận đạo thứ hai đi. Bởi vì Trưởng Tôn Hoang đã bước vào cảnh giới Tiên Tôn, bốn vị truyền thừa còn lại có ai nguyện ý luận đạo cùng y? Nếu không, ta nghĩ nên trao hạng nhất cho Trưởng Tôn Hoang.
Chẳng một ai lên tiếng, dù có tự phụ đến đâu, bốn vị Tông chủ cũng không thể tự phụ đến nổi kêu một Tiên Vương đứng ra đối phó Tiên Tôn.
Thấy không ai lên tiếng, Bình Quý lần nữa nói:
- Mấy vị tông chủ, đã như thế, vậy tiến hành trận luận đạo tiếp theo đi. Quy củ vẫn là quy củ, bốn người còn lại mỗi người chiến ba trận, thắng một trận nhận ba điểm, hòa nhận một điểm, thua không có điểm. Cuối cùng lấy tổng điểm đưa ra thứ hạng.
Lời này của Bình Quý khiến Giải vạn Lăng và Việt Vô Lượng dù bất mãn cũng không thể lên tiếng.
Ngươi không phục, vậy để truyền thừa của mình khiêu chiến Trưởng Tôn Hoang đi, cũng đâu phải bắt các ngươi im lặng chịu thiệt, mấu chốt các ngươi có dám ra mặt hay không thôi.
...
Hương Nữ vừa đi dạo một vòng quanh Vong Xuyên tự về. Gia gia đi đến giờ đã là ba năm, thời gian ba năm, người chưa bao giờ lộ diện, cũng không truyền cho nàng chút tin tức nào.
Mà ba năm này, Hương Nữ đã bước vào Kim Đan kỳ tầng hai.
Dù là Ngũ Hành độn thuật, nàng cũng đã tu luyện đến trình độ nhất định.
Nếu không phải gia gia dặn dò nàng, Hương Nữ thật muốn độn xuống đất xem thử gia gia đã xảy ra chuyện gì.
Thời khắc này, Địch Cửu đang ngồi trên cây cầu gỗ màu đen, Thế giới Đệ Cửu của hắn vẫn chưa có sinh mệnh nhưng quy tắc từ Luân Hồi Kiều đang dần dần ngưng kết.
Trong ý niệm của Địch Cửu, có một thanh âm không ngừng nhắc nhở, nếu hắn muốn triệt để khống chế Luân Hồi Kiều, Địch Cửu nhất định phải luân hồi cùng cây cầu này một lần.
Nên hay không nên….
Ý chỉ Địch Cửu cường đại khiến hắn mở to hai mắt, tay hắn lập tức hé ra, Luân Hồi Kiều xuất hiện ở nơi sâu trong thức hải.
Hắn không muốn tiếp tục luân hồi, quá lãng phí thời gian.
Luân hồi một lần phải mất bao lâu?
Hương Nữ vẫn một mình một người đợi hắn tại Vong Xuyên tự.
Hiện tại, Địch Cửu cần dẫn nàng đi vào Tiên giới, tìm Tú Kỳ và Vọng Xuyên, Thu Thủy - hai đứa con mà hắn chưa từng gặp.
- Gia gia...
Vốn đang buồn bực ngán ngẩm, Hương Nữ bỗng thấy gia gia bước ra, nàng kinh hỉ, vui vẻ tiến lên nghênh đón.
- Cũng không tệ lắm, mới mấy năm con đã bước vào Kim Đan tầng hai rồi.
Địch Cửu cười cười nhìn Hương Nữ, qua ba năm, con bé có thể từ Trúc Cơ tầng năm bước vào Kim Đan tầng hai, khẳng định nàng đã phải cố gắng rất nhiều.
Được gia gia khen ngợi, mặt mũi Địch Hương Nữ tràn đầy mừng rỡ.
- Gia gia, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi à?
- Những năm gần đây con chưa từng ra ngoài? Vẫn một mực tu luyện tại nơi này?
Ngược lại Địch Cửu nghi ngờ nhìn Hương Nữ một chút, một thiếu nữ chưa tới 20 có thể đè tính tình của mình xuống, trốn trong Vong Xuyên sơn mạch tu luyện ba năm, chỉ tính việc nàng có thể kiên trì ngần ấy thời gian đã không đơn giản.
Hương Nữ nhăn nhó nói:
- Một năm trước, thời điểm ta vừa mới bước vào Kim Đan từng ra ngoài một lần, chỉ là người bên ngoài rất cổ quái nên ta nhanh chóng trở về.
Nơi Hương Nữ đến là thành thị phồn hoa, nàng thấy đông đảo thiếu nữ bằng tuổi mình ăn mặc hở hang, thậm chí còn công khai hôn môi khiến Hương Nữ khó lòng chấp nhận, sự việc này làm nàng thật sự kinh ngạc.
Chỉ vẻn vẹn hai ba ngày, Hương Nữ đã chẳng thể thích ứng cảnh tượng như vậy nên dứt khoát quay về Vong Xuyên tự bế quan, tập trung nghiên cứu độn thuật.
- Địa Cầu đúng thật không thích hợp với con, để ta dẫn con đi Tiên giới, ở đó có thể tìm được mẫu thân của con không chừng.
Địch Cửu cuốn Hương Nữ lên, tay hé mở ra, một đạo vết nứt hư không nhanh chóng bị hắn xé mở.
Sau khi Địch Cửu bước vào nơi đó, rất nhanh thần niệm liền tìm được Thế giới Tiểu Trung Ương, hắn bèn thẳng tiến đến Quảng trường Ngũ Lục.
Thế giới Tiểu Trung Ương thay đổi không nhiều, mặc dù còn vài người quen nhưng tỷ tỷ Địch Địch cùng Phúc bá của hắn đều không còn ở đây.
Việc khiến Địch Cửu càng thêm kinh hãi là Ngũ Lục Đạo Tháp đã biến mất.
Không có Đạo Tháp, Quảng trường Ngũ Lục không còn là Quảng trường lúc trước.
Người duy nhất có thể luyện hóa Ngũ Lục Đạo Tháp và mang nó đi hẳn là Địch Phi Tuyết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng Địch Phi Tuyết chỉ có một đạo Ngũ Lục đạo tắc, không phải muốn luyện hóa Ngũ Lục Đạo Tháp cần có Ngũ Lục Ấn sao?
Bây giờ, Ngũ Lục Ấn vẫn nằm trong tay hắn, làm sao Địch Phi Tuyết luyện hóa Ngũ Lục Đạo Tháp rồi mang đi được?
- Gia gia, đây là nơi người từng tu luyện à?
Hương Nữ thấy Địch Cửu đứng ngây người trên Quảng trường Ngũ Lục trống trải thì nhịn không được, tò mò hỏi.
- Đúng vậy, chỉ là nơi đây có một chút thay đổi rồi...
Địch Cửu cảm khái một lúc, sau đó bèn dẫn Địch Hương Nữ rời đi Quảng trường Ngũ Lục.
....
Nếu bàn về nội tình tông môn, ở Thế giới Tiểu Trung Ương, Tinh Hà tông tuyệt đối là yếu nhất.
Nhưng nếu bàn về thực lực thì Tinh Hà tông lại là tông môn nhất đẳng tại đây.
Chưa kể Lão tổ Địch Cửu thành lập Tinh Hà tông năm đó, sau khi lão tổ phi thăng Tiên giới, tỷ tỷ của hắn là Địch Địch cùng bằng hữu thân thiết Cảnh Kích có ai không phải cường giả mạnh nhất Tiểu Trung Ương?
Xem như Thiên Cơ các và Chân Vực, khi đối mặt với Tinh Hà tông tại Tiểu Trung Ương cũng phải tôn kính có thừa.
Giờ phút này, một nam tử tay cụt đang đứng bên ngoài Tinh Hà tông, ông dè dặt hỏi thăm đệ tử thủ hộ phía ngoài:
- Xin hỏi Tông chủ Tinh Hà tông là ai?
- Ngươi là ai?
Thủ hộ đệ tử nhìn chằm chằm nam tử tay cụt, ngữ khí có chút bất thiện.
- Ta tên là Hạng Thiên Y, từng là Tông chủ Tinh Hà phái tại Cực Dạ đại lục...
Hạng Thiên Y còn chưa dứt lời, đệ tử giữ cổng đã đạp ông một cước:
- Muốn chết, dám giả mạo Tông chủ Tinh Hà tông, làm sao Tông chủ Tinh Hà tông lại là loại người tàn phế như ngươi?
Hạng Thiên Y vội vàng tránh né, chỉ là ông không nghĩ tên đệ tử này có thể khống chế Thúc Phược đại trận tại cửa ra vào.
Dưới Thúc Phược đại trận, trong lúc nhất thời ông ta không né tránh được.
"Bành!"
Hạng Thiên Y bị một cước rắn chắc ấy đạp bay ra ngoài.
Bất quá bay chưa xa ông liền được một cỗ lực lượng đón lấy, bình yên vô sự rơi xuống mặt đất.
- Hạng tông chủ, đã lâu không gặp.
Địch Cửu mỉm cười, ôm quyền nói.
Đối với Hạng Thiên Y, Địch Cửu cực kỳ có hảo cảm. Lúc trước hắn và Cảnh Kích giết người Thích gia xong, dù Hạng Thiên Y biết rõ Thích gia cường đại cỡ nào, nhưng vì bọn họ là đệ tử Tinh Hà phái liền cố gắng bảo vệ cả hai.
Có thể thấy Hạng Thiên Y tuyệt đối là một Tông chủ dám làm dám chịu, không giống mấy loại hèn nhát khác.
Chỉ là về sau, nghe nói Liễu trưởng lão miễn cưỡng tấn cấp đến Nguyên Hồn, mạnh bạo đuổi Hạng Thiên Y đi.
- Ngươi là...
Hạng Thiên Y cảm nhận được Địch Cửu có chút quen thuộc nhưng không dám nhận người quen.
Trên thực tế ông chưa từng gặp Địch Cửu, mới trông thấy Địch Cửu và Cảnh Kích qua ảnh truy nã mà thôi.
- Ta tên Địch Cửu, từng là đệ tử của Tinh Hà phái, coi như là người cùng tông với Hạng tông chủ.
Địch Cửu mỉm cười đáp.
Nghe thế, Hạng Thiên Y lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Nguyên lai ngươi là Địch Cửu, không nghĩ ngươi cũng tới Thế giới Tiểu Trung Ương, thật sự quá tốt, quá tốt rồi...
Những năm gần đây, ông vẫn một mực lang thang trong hư không, ngay cả việc Địch Cửu tiêu diệt Thích gia cũng không biết.
Nói được nửa câu, Hạng Thiên Y chợt nhớ tới một việc liền hỏi:
- Địch Cửu, là ngươi thành lập Tinh Hà tông này?
Địch Cửu gật đầu:
- Không sai, Tinh Hà tông đích thật là ta thành lập, đi thôi, chúng ta vào trong ngồi một chút.
Địch Cửu tính hỏi thăm tung tích của Địch Địch và Cảnh Kích, sau đó sẽ rời đi, trước khi trở lại Tiên giới, hắn còn muốn đi tới Cực Dạ đại lục một chuyến, hắn nhất định phải thử cứu Thiên Phong Hoa.
Lấy kiến thức hiện tại của hắn về lý giải quy tắc thiên địa, còn có tu luyện Đại Đạo Quy Tắc, hẳn miễn cưỡng có thể chữa trị được Cực Dạ đại lục?
- Tông chủ các ngươi là ai?
Địch Cửu đi đến trước mặt tên đệ tử canh cổng, ngữ khí có chút băng hàn hỏi.
Vừa rồi, tên đệ tử này phát động Thúc Phược Trận, sau đó đạp Hạng Thiên Y một cước, hắn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Hành động của Hạng Thiên Y chẳng có gì không ổn, thế mà tên đệ tử kia lại xuất thủ đả thương người, Địch Cửu không thích loại hành vi như vậy.
Bị khí thế của Địch Cửu nghiền ép, gã nhịn không được liền hồi đáp:
- Tông chủ của chúng ta là Địch Tây Tăng...
Sau khi trả lời xong, gã liền tỉnh ngộ, dựa vào cái gì hắn phải khách khí với tên gia hỏa trước mặt?
- Địch Tây Tăng?
Địch Cửu lặp lại cái tên kia một lần, họ này giống hắn nhưng tên gọi lại hoàn toàn xa lạ.
- Ngươi là ai? Nơi đây là Tinh Hà tông, dám can đảm gọi thẳng danh tự Tông chủ của chúng ta như vậy, ngươi muốn chết ư?
Gã kịp thời phản ứng, vốn muốn đạp Địch Cửu lần nữa, chỉ là vừa rồi vì sao lại khai báo danh tự Tông chủ, gã cảm thấy vấn đề này có chút quỷ dị.
Mà Địch Cửu không để ý tới đối phương, thần niệm của hắn trực tiếp thẩm thấu toàn bộ Tinh Hà tông.
-