Thẳng đến khi Địch Cửu uống xong ly trà, Ninh Bất Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, gã mở miệng hỏi:
- Ngươi cũng là Hóa Chân tầng chín à?
Địch Cửu bình tĩnh đáp.
- Ta không phải Hóa Chân.
- Cái này sao có thể?
Ninh Bất Kỳ kinh ngạc thốt lên, trong mắt gã, Địch Cửu nhất định là Hóa Chân tầng chín, hơn nữa thực lực chắc chắn còn mạnh hơn Địch Thu Thủy và Nông Tú Kỳ.
Ngay cả Địch Thu Thủy và Nông Tú Kỳ đều đã là Hóa Chân tầng chín, Địch Cửu sao có thể không phải?
Địch Cửu vẫn khẳng định:
- Ta quả thật không phải Hóa Chân cảnh.
Ninh Bất Kỳ bỗng nhiên cảm thấy dễ dàng hơn hẳn, nếu sớm biết Địch Cửu không phải cường giả Hóa Chân thì gã đã không cần lãng phí Xuyên Khấp Chân Căn. Một gốc Xuyên Khấp Chân Căn có giá trị ngang với linh thảo cấp chín đỉnh cấp, hơn nữa còn cực kỳ thưa thớt.
- Ta tên là Ninh Bất Kỳ, Ninh Bất Kiều là đệ đệ của ta.
Ninh Bất Kỳ chưa vội động thủ, tình cảnh của Địch Cửu hiện giờ xem như đã không cách nào chạy thoát.
Địch Cửu không nói gì, hắn đang chờ Ninh Bất Kỳ ra tay trước. Lúc đầu hắn muốn hỏi thăm chuyện giữa Địch Thu Thủy và Ninh Bất Kiều, thế nhưng hắn còn chưa mở lời mà Ninh Bất Kỳ đã hạ độc hắn, đồng thời mở ra Khốn Sát Trận, cho nên hắn chẳng muốn hỏi nữa.
- Công pháp Địch Thu Thủy tu luyện có phải do ngươi truyền thụ không?
Ngữ khí của Ninh Bất Kỳ cứng nhắc hẳn lên, không còn nửa phần thân thiện trước đó.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Có thể nói như vậy, công pháp của Thu Thủy là mẫu thân nàng dạy, mà mẫu thân nàng lại được ta dạy. Hơn nữa rất nhiều tài nguyên tu luyện của mẫu thân nàng đều là ta cho.
Ninh Bất Kỳ kích động hẳn:
- Đây tuyệt đối là một môn công pháp không tầm thường, bằng không dù tư chất Địch Thu Thủy cao hơn đi chăng nữa thì tiến bộ cũng sẽ không lớn đến thế.
Địch Cửu gật đầu.
- Ngươi nói không sai, chí ít đến bây giờ, ta còn chưa từng trông thấy môn công pháp nào cường đại hơn.
- Thế nhưng vì sao tu vi ngươi vẫn chưa tới Hóa Chân?
Ninh Bất Kỳ nghi hoặc hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu tùy tiện đáp:
- Không phải chưa tới Hóa Chân, ta nói ta không phải Hóa Chân.
Ninh Bất Kỳ cảm thấy lời này có gì đó sai sai, ở tu chân giới, tu vi mạnh nhất chỉ có thể là Hóa Chân, vượt qua Hóa Chân thì sẽ không cách nào náu thân tại tu chân giới nữa. Đã như vậy, không đến Hóa Chân và không phải Hóa Chân có gì khác nhau?
Bởi vì cảm nhận được ngữ khí Địch Cửu không hề có sự tôn trọng, ngữ khí của Ninh Bất Kỳ liền trở nên lạnh lùng hơn:
- Ngươi biết vừa rồi ta cho ngươi uống trà có gì không? Ngươi có thể vận khí thử xe, thần niệm có phải đang yếu bớt hay không? Chu thiên có phải không cách nào tiến hành hay không? Đương nhiên, thức hải của ngươi rất nhanh sẽ bại niết. Ngươi muốn giải dược cũng được, chỉ cần ngươi giao công pháp tu luyện hoàn chỉnh Địch gia ra...
Địch Cửu lập tức lấy ra một miếng ngọc giản, đặt lên bàn, đoạn bảo:
- Đây là công pháp tu luyện hoàn chỉnh, ta không cần giải dược mà chỉ cần hỏi thăm một chuyện.
- Nói đi.
Ninh Bất Kỳ kích động cầm ngọc giản lên, thần niệm đang muốn quét vào, bỗng nhiên gã cảm giác không đúng.
Địch Cửu nói chuyện có vẻ không giống như một tu sĩ biết thức hải của mình sắp bại niết. Hắn thế mà lại chẳng quan tâm đến thức hải, ngược lại còn muốn hỏi thăm chuyện khác? Tại sao phản ứng của hắn lại bình tĩnh như vậy?
- Người năm đó vây giết thê tử của ta, ngoại trừ chết mất, còn lại có phải đều ở đây hay không?
Địch Cửu vừa nói vừa đứng lên.
- Ngươi...
Ninh Bất Kỳ ngạc nhiên kêu lên, không hiểu Địch Cửu có ý gì.
Không chỉ Ninh Bất Kỳ, tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Địch Cửu.
- Ngươi chỉ cần nói đúng hoặc không thôi.
Thanh âm Địch Cửu dường như mang theo một loại uy áp vô hình.
Ninh Bất Kỳ theo bản năng gật đầu:
- Đúng, đều ở đây...
- A, rất tốt.
Nói xong, Địch Cửu xoay người rời đi.
- Cùng động thủ, bắt lấy hắn rồi nói sau.
Ninh Bất Kỳ cảm giác tựa hồ mình vừa bị Địch Cửu lừa, liền nổi giận gầm lên.
Tộc nhân Ninh gia đã sớm chờ câu nói này, Ninh Bất Kỳ vừa ra lệnh, tất cả mọi người đồng loạt tế pháp bảo ra, đánh về phía Địch Cửu.
Tu sĩ có thể tham gia hội nghị gia tộc tất nhiên không phải là hạng người tầm thường, rất nhiều pháp bảo đồng thời công hướng Địch Cửu, chân nguyên cuồng bạo nổ tung, trong nháy mắt liền nghiền nát tất cả sự vật trong khoảng không thành bã vụn, có thể khẳng định hết thảy sinh mệnh trong khoảng không gian ấy đều chết chắc.
Chỉ có điều sau khi công kích, bóng dáng Địch Cửu đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
- Xảy ra chuyện gì?
Ninh Thành Cử vội vàng chạy tới, nghi hoặc hỏi.
Ninh Bất Kỳ dè dặt hỏi:
- Thành Cử thúc… có phải là chưa mở Khốn Sát Trận...
Không đợi Ninh Thành Cử trả lời, tất cả mọi người đột nhiên cảm giác được không gian bắt đầu sụp đổ, dường như khu vực này sắp trở thành hư vô.
- Đây là không gian sụp đổ, sao có thể...
Ninh Bất Kỳ vừa mới nói được nửa câu liền bị không gian sụp đổ đè ép đến khó thở.
Những người Ninh gia còn lại trong nháy mắt liền hỗn loạn cả lên, chỉ là hỗn loạn này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, cả Ninh gia hoàn toàn biến thành hư vô, thậm chí vết tích chứng minh nơi đây từng tồn tại một gia tộc cũng không có.
...
Lần nữa trở lại nơi ba người Hương Nữ bế quan, Địch Cửu chẳng có bao nhiêu vui vẻ, hắn không thích đồ sát, tuy nhiên có vài chuyện hắn bắt buộc phải làm.
Nửa năm sau, Hương Nữ và A Tập đã bước vào Trúc Cơ tầng năm, Yến Vũ Mạch bước vào Trúc Cơ tầng bốn, Địch Cửu cảm thấy đến lúc mình cần phải đi rồi.
Hắn gọi cả ba tới, nói cho A Tập cùng Yến Vũ Mạch biết mình chuẩn bị mang theo Hương Nữ rời khỏi Đại Uyên tinh.
Tuy biết rõ Địch Cửu sớm muộn cũng sẽ đi, thế nhưng A Tập và Yến Vũ Mạch nghe vậy vẫn cảm thấy rất bối rối. Bọn họ tiến bộ cấp tốc như thế là vì công pháp và tài nguyên tu luyện Địch Cửu ban cho, còn cả Tinh Không mạch do Địch Cửu đích thân mở ra giúp họ. Trên thực tế, hai người mới bước vào giai đoạn tu chân một năm mà thôi.
Ban đầu bọn họ sống không có lý tưởng tại Bạo Tuyền sơn mạch, đó là bởi vì Bạo Tuyền sơn mạch không có cường giả, cho nên bọn họ vốn không gặp phải áp lực gì lớn lao. Hiện tại hai người đã bắt đầu tu chân, tự nhiên không thể lưu lại đây, mà tất yếu phải gặp gỡ với tu chân giả Đại Uyên tinh. Tuy nhiên nghe nói rất nhiều tu chân giả đều hám lợi, sát phạt quyết đoán.
Hương Nữ cũng không muốn tách khỏi A Tập và Vũ Mạch, thế nhưng nàng vô cùng rõ ràng, mình nhất định phải đi theo gia gia.
- A Tập, Vũ Mạch, khi còn chưa tu luyện các ngươi đã có thể sinh sống qua nhiều năm như vậy, cho nên ta không lo lắng về kinh nghiệm sinh tồn của các ngươi. Những gì nên truyền thụ ta đều đã truyền thụ cả rồi, còn lại chỉ là yêu cầu thời gian mà thôi. Tuy các ngươi đã có đầy đủ tài nguyên tu luyện, nhưng ta hi vọng sau mỗi lần bế quan, các ngươi có thể ra ngoài thí luyện một đoạn thời gian. Nếu ngày nào đó đạt được thành tựu, đến được Tiên giới, hai người các ngươi có thể tìm được ta tại Tứ Phương tiên lục - Tinh Không Tiên Thành, hoặc tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành - tiệm cơm Hòa Bình.
Địch Cửu rất xem trọng A Tập và Yến Vũ Mạch, chủ yếu nhất là nhân phẩm của hai người đệ tử này đều rất khá.
- Sư phụ là Tiên Nhân? Từng tới Tiên giới?
A Tập và Yến Vũ Mạch vô cùng kinh ngạc, ngưỡng mộ nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Bọn họ cứ ngỡ Địch Cửu là đại năng Hóa Chân cảnh, không nghĩ tới hắn thậm chí có địa bàn tại Tiên giới. Địch Hương Nữ cũng kinh hãi nhìn ngoại công, nàng cũng không ngờ gia gia của mình lại là một vị Tiên Nhân.
Địch Cửu thở dài:
- Tiên Nhân kỳ thật cũng chỉ là tu sĩ mà thôi, chờ các ngươi đến một bước đó thì sẽ biết. Trong mắt ta, không có cái gì gọi là Tiên Nhân hay phàm nhân, tất cả đều là sinh mệnh cầu sinh trong vũ trụ mênh mông. Đại đạo còn dài, chính các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, chúng ta tạm từ biệt tại đây.
Địch Cửu nói xong, phất tay lên, mang theo Hương Nữ biến mất không thấy gì nữa.
- Sư phụ, sau này ta có thể lấy tên Địch A Tập được không?
A Tập vội hét lên hỏi, lúc này Địch Cửu đã không còn ở trước mặt.
Bất quá bên tai y rất nhanh liền truyền đến giọng nói của Địch Cửu:
- Tốt, sau này ngươi chính là Địch A Tập.
-