Nam tử mặc tông bào rốt cục kịp phản ứng, nghiêm nghị quát:
- Mọi người lên cho ta, giết chết tên tiện nhân này.
Trong hồ lập tức vọt ra ba mươi, bốn mươi người, hiển nhiên những người này đều là thủ hạ của nam tử mặc tông bào.
Yến Vũ Mạch cũng kịp phản ứng, nàng không biết tại sao Hương Nữ có thể trở nên lợi hại như vậy, thế nhưng đối phương một hơi gọi tới mấy chục người, nàng biết xem như Hương Nữ lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại, Yến Vũ Mạch vội vàng kêu lên:
- Bọn họ chỉ lợi dụng chúng ta giúp gã công kích cửa đá dưới đáy hồ mà không muốn để chúng ta tiến vào, nếu chúng ta chết rồi, tất cả mọi người đều chạy không thoát, càng không cần nghĩ đến chia đồ vật...
Yến Vũ Mạch cố ý để mọi người cùng xông lên, nàng tin tưởng không phải chỉ có mấy người các nàng nhìn ra nam tử mặc tông bào muốn lợi dụng bọn họ. Thế nhưng ý nghĩ của nàng quá mức mỹ hảo, những người còn lại trông thấy bên này xung đột, quả thật liền cùng nhau xông lên, bất quá bọn họ không phải xông lên vây công phe mặc tông bào, mà là chen chúc chạy ra khỏi nơi đây.
Tuy phe mặc tông bào khá đông nhưng cũng chẳng cách nào ngăn chặn tất cả mọi người đào tẩu.
Thấy vậy, nam tử mặc tông bào giận dữ quay sang đám người Hương Nữ, cuồng nộ quát:
- Chặt mấy tên tiện nhân đó thành thịt vụn cho ta.
Địch Hương Nữ sớm đã quên mình vốn không phải đối thủ của những người này, đối phương muốn giết nàng, nàng nhất định phải phản sát lại, đây là lời gia gia nói.
Gần như toàn bộ bản sự của Hương Nữ được học từ A Tập và Yến Vũ Mạch, còn lại đều là kinh nghiệm thực chiến. Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của khí thế trong chiến đấu hơn bất kỳ ai.
Đám người kia còn chưa vọt tới trước mặt, loan đao trong tay nàng đã lại lần nữa cuốn ra ngoài, hóa thành hai đạo nhận mang, cắt vào hai người đang đứng gần nàng nhất.
“Phốc phốc!”
Huyết quang phun ra, hai tên nam tử thế mà chẳng hề có chút năng lực phản kháng dưới loan đao của Hương Nữ, bị giết chết trong nháy mắt.
Hương Nữ ngây người một lúc, chuyện gì xảy ra?
“Phốc!”
Vẻn vẹn giây phút thất thần ất, một đạo đao mang liền vạch phá bờ vai của nàng.
Địch Cửu thở dài, hắn cố ý để Hương Nữ thụ thương, trong lúc chém giết há có thể ngây người? Xem như gặp chuyện ly kỳ sự tình thì cũng phải giết sạch toàn bộ đối thủ rồi mới có thể tìm hiểu nguyên nhân sau.
Chỉ có loại giáo huấn bằng máu mới có thể khắc sâu ký ức cho Hương Nữ. Bản sự Hương Nữ hoàn toàn là con đường dã chiến, nhưng con đường này lại cực kỳ hung hãn, hơi chút là phải đánh đổi bằng mạng.
Yến Vũ Mạch trông thấy Hương Nữ thụ thương, vội vàng cầm loan đao vọt lên. A Tập nằm dưới đất muốn giằng co ra tay giúp đỡ, chỉ là y thụ thương quá nặng, không thể đứng dậy được.
Vết đao kia rốt cục làm Hương Nữ tỉnh ngộ, lúc này không phải thời điểm ngây người, loan đao trong tay nàng liên tục bổ ra.
Mỗi một đao nàng bổ ra, bất luận có bổ trúng đối thủ hay không, đao mang đều có thể thu hoạch đi một cái mạng. Thậm chí Hương Nữ không cần tới gần đối thủ, đứng đằng xa vung đao thôi cũng có thể giết người.
Vẻn vẹn mười mấy hô hấp ngắn ngủi, nàng liền giết chết hơn 20 người, mà đối phương thậm chí còn chưa kịp tiếp cận nàng.
Tên nam tử mặc tông bào cầm đầu hoảng sợ nhìn Hương Nữ, gã khẳng định tu vi Hương Nữ đã đạt tới Trúc Cơ cảnh, thậm chí là Trúc Cơ hậu kỳ, bằng không thì há có thể lợi hại như vậy?
Tại địa phương cứt chim cũng không có như Bạo Tuyền sâm lâm sao lại có loại cường giả như vậy? Hơn nữa vị cường giả này còn là bằng hữu của hai con sâu kiến.
Nhất định phải chạy nhanh lên, nếu tiếp tục lưu lại nơi đây thì có chết cũng không biết mình chết như thế nào mất.
Chỉ là gã vừa mới nghĩ đến đây, một đạo đao mang đã chém xuống mi tâm. Khí tức lạnh buốt khiến gã khủng hoảng, theo bản năng lấy tay che mi tâm của mình, thế nhưng dù làm cách nào cũng không bưng bít được dòng máu đang chảy ra.
Sau khi nam tử mặc tông bào ngã xuống, những người còn lại càng thêm sợ hãi, những người từ trong hồ vọt ra trông thấy thảm trạng liền nhao nhao xông ra ngoài.
Rất nhiều người bị nam tử mặc tông bào ép buộc liều mạng công kích cửa đá trong hồ, mọi người cũng không phải ngớ ngẩn, há có thể không biết gã chỉ đang lợi dụng mình? Chỉ là người bên cạnh gã quá nhiều, bọn họ không dám phản kháng mà thôi. Hiện tại có cơ hội mà không đi thì chính là kẻ ngốc.
- Hương Nữ, sao ngươi có thể lợi hại như vậy?
Người đi hết rồi, Yến Vũ Mạch nhìn thi thể chất đống trên mặt đất, ngơ ngác hỏi Địch Hương Nữ.
Địch Hương Nữ cũng kinh ngạc quan sát đống thi thể, sau đó nhìn qua loan đao trong tay mình, lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết, gia gia nói có người giết ta thì phải phản sát lại...
- Gia gia?
Yến Vũ Mạch nhíu mày:
- Ngươi nói Ninh gia...
Yến Vũ Mạch rất nghi hoặc, nàng và A Tập đều rõ ràng lai lịch của Hương Nữ, Ninh gia vứt bỏ một tiểu nữ hài bảy tuổi vào cống rãnh, rõ ràng là muốn để nữ hài này chết đuối. Lúc ấy bọn họ vốn không biết Hương Nữ đến từ Ninh gia nên mới cứu Hương Nữ. Sau khi biết rồi, hai người không dám dừng lại ở chỗ cũ, liền vội vàng mang theo Hương Nữ chạy trốn tới Bạo Tuyền sơn mạch.
Địch Hương Nữ lắc đầu.
- Không phải, gia gia nói Ninh gia không quan tâm ta, bảo ta sửa thành họ Địch, bây giờ ta gọi là Địch Hương Nữ.
- Ngoại tổ phụ của ngươi? Ngươi tìm thấy ngoại tổ phụ của ngươi rồi?
Địch Hương Nữ gật đầu:
- Ừm, lần trước ta không nghĩ đến người ta cứu lại là ngoại công của ta.
- Chúc mừng ngươi, Hương Nữ.
- A Tập đại ca, Vũ Mạch tỷ tỷ, chúng ta rời khỏi nơi đây trước đi. Ta mang các ngươi đi gặp gia gia, đoán chừng chẳng mấy chốc nữa ta sẽ phải rời đi.
Hương Nữ biết mình khẳng định phải đi theo gia gia, thế nhưng A Tập ca và Vũ Mạch tỷ là hai người thân nhất của nàng.
- Tốt, chúng ta đi ra ngoài trước rồi hãy nói.
A Tập gật đầu.
Y cùng Yến Vũ Mạch đều mơ hồ đoán được, Hương Nữ trở nên lợi hại như vậy khẳng định có quan hệ với vị ngoại công kia.
...
- Gia gia, ta mang bằng hữu của ta tới.
Hương Nữ có vẻ kích động, nàng cũng hoài nghi mình lợi hại như vậy là nhờ gia gia.
- Tất cả vào đi.
Địch Cửu rất hài lòng đối với hai bằng hữu của Hương Nữ, thần niệm của hắn một mực theo sát cháu mình, khi Hương Nữ gặp phải phiền phức, điều Yến Vũ Mạch nghĩ đến trước tiên không phải đào tẩu, mà là chạy tới hỗ trợ.
- A Tập, Vũ Mạch xin ra mắt tiền bối.
A Tập và Vũ Mạch đi vào, trông thấy Địch Cửu liền quỳ rạp xuống đất, kính cẩn chào hỏi.
A Tập còn đang trọng thương cho nên quỳ trên mặt đất khá gian nan.
Địch Cửu đưa một viên đan dược cho y.
- Ngươi ăn viên đan dược này trước đi, sau đó tất cả ngồi xuống nói chuyện.
Địch Cửu là gia gia của Hương Nữ, A Tập không hề có nửa điểm chần chờ, lập tức nuốt đan dược vào. Chỉ trong chớp mắt, thương thế của y liền biến mất không thấy gì nữa. Thậm chí một vài ẩn thương lúc trước trong nội thể cũng đã biến mất, hơn nữa bên ngoài thân còn thẩm thấu ra tạp chất. Đây là đan dược gì? Chẳng lẽ linh đan của tu chân giả?
- A Tập, ngươi tốt rồi?
Yến Vũ Mạch ngạc nhiên nhìn A Tập, A Tập là nàng cõng trở về, y thụ thương nặng bao nhiêu, nàng há có thể không biết.
- Viên đan dược kia thật sự quá lợi hại...
Giọng nói A Tập có chút run rẩy, y và Yến Vũ Mạch đều hiểu viên đan dược mà Địch Cửu đưa chắc chắn là linh đan chữa thương đỉnh cấp.
Bọn họ nghĩ đến lúc trước Hương Nữ nói ngoại tổ mẫu của nàng là cường giả Hóa Chân, vậy xem ra ngoại tổ phụ của Hương Nữ hẳn cũng là cường giả Hóa Chân?
- Tiền bối...
A Tập lập tức cảm tạ.
Hương Nữ cao hứng không thôi, hiện tại nàng đã khẳng định gia gia không phải người đơn giản.
Địch Cửu ra hiệu cho A Tập không cần cảm tạ, để y cùng Yến Vũ Mạch ngồi ở một bên, rồi mới lên tiếng:
- Ta sẽ nhanh chóng mang theo Hương Nữ rời đi, ta thấy các ngươi chỉ tu luyện loại công pháp Luyện Khí đơn giản, thậm chí không thể xem như tu chân nhất mạch...
A Tập và Yến Vũ Mạch đều cúi đầu xuống, bọn họ vốn là trẻ lang thang, Yến Vũ Mạch còn tốt một chút, A Tập còn chẳng có tên hoàn chỉnh thì sao có thể sở hữu tu chân công pháp cao cấp được?
Địch Cửu tiếp tục nói:
- Bởi vì ta không tiện mang theo các ngươi, nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể thu các ngươi làm đệ tử, ở lại đây truyền thụ công pháp cho các ngươi. Chờ các ngươi có năng lực tự vệ nhất định rồi ta mới rời đi.
- Cám ơn gia gia.
Hương Nữ vô cùng vui mừng, gia gia nguyện ý thu hai bằng hữu tốt nhất của nàng làm đệ tử, đây mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng.
- Sư phụ, chúng ta nguyện ý.
A Tập và Yến Vũ Mạch kích động đến mức run rẩy, nếu bọn họ có đủ tư cách thì đã sớm bái nhập tiên môn. Bởi vì tư chất cả hai đều rất kém cỏi, kém đến mức không thể kém hơn, hơn nữa bọn họ lại là không gốc không nền, cho nên mới phải cầu sinh ở ngoài Bạo Tuyền sơn mạch.
Địch Cửu gật đầu, dùng ngữ khí ngưng trọng bảo:
- Ta hiện tại chưa mở tông môn, tuy nhiên ta lại có công pháp. Công pháp của ta gọi là Tinh Không Quyết, môn công pháp ấy tu luyện tới sau này sẽ hoàn toàn liên hệ với thiên địa quy tắc. Tư chất của các ngươi hơi kém một chút cũng không sao, lúc trước tư chất của ta cũng chẳng ra gì...
Hương Nữ, A Tập và Yến Vũ Mạch đều vô cùng mừng rỡ. Bởi vì sư phụ chẳng những muốn truyền thụ công pháp, hơn nữa còn ban tặng Tinh Không mạch cho họ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ bước vào con đường tu chân mà họ luôn mơ ước bấy lâu.