Thế giới thứ chín

Chương 483




Khuất Ngấn không trả lời mà thẳng thừng đưa một hộp ngọc cho Địch Cửu. Hắn lập tức mở ra, trong đó là một tờ phù lục bao phủ bởi đạo vận.

Địch Cửu biết luyện chế một ít phù lục cấp thấp, bản thân hắn từng sử dụng Phá Giới Phù, bởi vậy hắn đương nhiên biết tờ phù lục này cao cấp hơn cái trước kia gấp nhiều lần.

Trông thấy Địch Cửu lộ ra vẻ kinh hỉ và khát vọng, Khuất Ngấn cười bảo:

- Địch hộ pháp lấy dùng đi.

- Đa tạ Khuất hội chủ.

Địch Cửu thật tâm cảm tạ, hắn quyết định chờ sau khi bước vào tu vi Tiên Đế thì sẽ nghĩ biện pháp đi một chuyến về Địa Cầu.

Về phần quy tắc áp chế, Địch Cửu tin tưởng Thiểm Quang có thể giúp hắn tránh khỏi điều đó.

Khuất Ngấn khoát tay:

- Địch huynh đệ không cần cảm tạ, nếu không nhờ ngươi, cái mạng già này của ta vẫn đang phải luyện đan vì kẻ khác, cuối cùng chỉ có thể biệt khuất chết đi. Giữa chúng ta còn nói những lời khách khí này làm gì.

Trầm Tự Thuấn ở bên cạnh góp lời:

- Đúng vậy, Địch huynh đệ, ba người chúng ta về sau đừng có khách khí như thế nữa. Ta và Khuất Ngấn hơn ngươi vài tuổi, không bằng gọi huynh đệ đi.

- Tốt, đã như vậy thì ta không khách khí nữa. Sau khi rời khỏi Lôi Đình tiên lục, ta còn muốn ra ngoài làm ít chuyện, Đại Đỉnh Đan Hội và tiệm cơm Hòa Bình vẫn phải nhờ hai vị huynh trưởng chiếu cố hơn một chút.

Địch Cửu liền ôm quyền nói.

Hắn quyết định về Đại Hòa điện để bế quan một đoạn thời gian, với trình độ Tiên Đan Tôn bát phẩm hiện tại, hẳn là đã có thể mở ra tầng thứ tư của Đại Hòa điện.

Sau đó hắn sẽ lập tức bế quan trùng kích Tiên Đế cảnh.

Đối với Địch Cửu, bước vào Tiên Đế mới là chuyện trọng yếu nhất. Tuy hắn có thể đối phó với Tiên Đế bình thường, nhưng nếu gặp trúng cường giả như Lôi Đế, hắn bắt buộc phải mượn nhờ Khốn Sát đại trận. Một khi cường giả không cho hắn thời gian bố trí đại trận, hắn chẳng phải là chờ chết?

Hơn nữa Thái Cổ Lôi Thạch đã bại lộ, khó tránh khỏi sẽ có cường giả đi tìm hắn.

- Địch huynh đệ yên tâm, chỉ cần hai người chúng ta còn sống tại Đại Đỉnh, tiệm cơm Hòa Bình chắc chắn sẽ hòa bình.

Khuất Ngấn khẳng định.

Địch Cửu không nói gì nữa, hắn bắt đầu phá giải giới chỉ của Lệ Lôi, Khuất Ngấn thì khống chế phi hành pháp bảo.

Cấm chế trên giới chỉ rất mạnh, tuy nhiên ở trước mặt Địch Cửu, loại cấm chế này vẫn chẳng đáng chú ý. Vẻn vẹn nửa nén hương, Địch Cửu đã mở được giới chỉ của Lệ Lôi.

Đây là một cái tiểu thế giới, quy tắc của tiểu thế giới này gần giống với Chân Linh thế giới. Có thể nói trong nhiều giới chỉ Địch Cửu tịch thu được, ngoại trừ Chân Linh thế giới của Dạ Hy thì cái trong tay hắn hiện giờ chính là tiểu thế giới cấp cao nhất.

Trong tiểu thế giới trồng đầy đủ loại tiên linh thảo cao cấp, ngoại trừ một số loại linh thảo trân quý cấp thấp, đại đa số đều là tiên linh thảo từ cấp bảy trở lên.

Từng đống vật liệu Lôi thuộc tính chồng chất, chí ít năm dòng cực phẩm Tiên Linh Mạch, thượng phẩm Tiên Linh Mạch thì ngược lại không có. Chuyện làm cho Địch Cửu vui mừng nhất chính là hắn nhìn thấy một dòng cực phẩm Lôi thuộc tính Tiên Linh Mạch. Còn thượng phẩm tiên tinh thì nhìn thoáng qua đã có hơn mười tỷ.

Các loại đan dược, pháp bảo, công pháp phải nói là rực rỡ muôn màu, tuy nhiên Địch Cửu lại chẳng có hứng thú. Ánh mắt của hắn rơi vào trên một cây trận kỳ màu đen sẫm, Địch Cửu cảm giác đây chính là trận kỳ khống chế hộ trận Lôi Đình tiên lục.

Địch Cửu cầm trận kỳ lên, thần niệm thẩm thấu vào, tầng cấm chế thứ nhất rất nhanh đã bị hắn luyện hóa, suy đoán của hắn quả nhiên chính xác.

Khi Địch Cửu luyện hóa cây trận kỳ này thì gần như biết được vị trí của Lôi Đình Châu.

Địch Cửu thầm than, nếu như cây trận kỳ này rơi vào trong tay Thiết Bắc Sơn, hắn khẳng định Thiết Bắc Sơn sẽ lấy đi Lôi Đình Châu.

Mà lại Lôi Đình Châu ở ngay dưới Lưỡng Giới cốc, Địch Cửu hoài nghi Lôi Đình Châu do Lệ Lôi cố ý chuyển dời đến nơi đây, một khi Lôi Đình tiên lục bị hủy, Lệ Lôi có thể mang theo Lôi Đình Châu, rời đi từ Lưỡng Giới cốc.

Bản thân Lệ Lôi thì không có năng lực rời đi từ Lưỡng Giới cốc, nhưng nếu có Lôi Đình Châu vậy rất khó nói.

Một khi Lôi Đình Châu bị lấy đi, Lôi Đình tiên lục sẽ trở nên giống như Tứ Phương tiên lục. Tu sĩ Lôi Đình hẳn nên cảm thấy may mắn vì Lôi Đình Châu và trận kỳ khống chế hộ trận đã rơi vào trong tay hắn.

- Thế nào?

Địch Cửu vừa đi ra, Khuất Ngấn liền vội vàng hỏi thăm.

Địch Cửu cười đáp:

- Không thành vấn đề, hộ trận Lôi Đình tiên lục đã tới tay, đợi lát nữa chúng ta mở ra hộ trận, sau đó từ Lưỡng Giới cốc rời khỏi Lôi Đình tiên lục.

Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn biết Địch Cửu lấy được hộ trận Lôi Đình đều thầm vui mừng. Chuyện này mang ý nghĩa bọn họ không cần tiếp tục ở lại đây nữa, có thể quay về xử lý công vụ đan hội rồi.

Từ khi Địch Cửu xử lý Dạ Hy, quét ngang Hoàng Hồ cung, Đại Đỉnh Đan Hội phát triển một cách nhanh chóng không gì sánh được.

Về phần hộ trận Lôi Đình tiên lục ở trong tay Địch Cửu thì Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn không hề lo lắng chút nào, bọn họ tin tưởng Địch Cửu sẽ không giống như Lệ Lôi. Ba người thả lỏng tâm tình, bắt đầu bàn luận về Đan Đạo.

Địch Cửu là Tiên Đan Tôn bát phẩm, nhưng kinh nghiệm luyện đan lại kém xa hai vị hội chủ, sau một phen đàm đạo, ba người đều có thu hoạch không tệ cho riêng mình.

Ba ngày sau, phi thuyền đáp xuống Lưỡng Giới cốc.

Địch Cửu chưa vội mở ra hộ trận Lôi Đình tiên lục, mà trước hết hắn đi tìm kiếm Lôi Đình Châu. Vừa tìm thấy Lôi Đình Châu, Địch Cửu liền phát hiện có thần niệm ẩn trong nó.

Địch Cửu suy đoán đây là Lệ Lôi lưu lại, gia hỏa này quả thật muốn mang Lôi Đình Châu đi.

Địch Cửu không chút do dự xóa bỏ hết thảy thần niệm khí tức trong Lôi Đình Châu, thậm chí ngay cả thần niệm của mình hắn cũng không để lại.

Lôi Đình Châu không phải thuộc về một người, mà là cả Lôi Đình tiên lục, nếu mất đi Lôi Đình Châu, không chỉ Lôi Đình sẽ biến mất mà ngay cả những tu sĩ ở tu chân giới muốn phi thăng tới Lôi Đình tiên lục cũng sẽ không còn đường ra.

Sau khi tước đoạt thần niệm ẩn trong Lôi Đình Châu, Địch Cửu bắt đầu tạo dựng pháp tắc trận kỳ, sử dụng thủ đoạn pháp tắc để giấu Lôi Đình Châu trong hư không Lôi Đình tiên lục.

Từ hôm nay trở đi, dù có kẻ rắp tâm hủy đi Lôi Đình tiên lục thì cũng sẽ không tìm thấy Lôi Đình Châu nữa.

Dưới sự khống chế của Địch Cửu, hộ trận Lôi Đình tiên lục rất nhanh liền mở ra thông đạo, Địch Cửu trong lòng mang theo nghi hoặc cùng Khuất Ngấn, Trầm Tự Thuấn rời khỏi Lôi Đình tiên lục, tiến vào trong hư không.

- Địch huynh đệ, lộ trình từ đây tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành xấp xỉ một năm. Ngươi đã bận rộn, vậy chúng ta chia tay ở đây.

Khuất Ngấn đề nghị.

Địch Cửu lúc này mới nói nghi hoặc trong lòng mình ra:

- Hai vị huynh trưởng, ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Lôi Đình tiên lục không thành lập một bến tàu để tiến vào hư không? Nếu làm như vậy thì những người rời khỏi Lôi Đình tiên lục đi hư không thí luyện sẽ dễ dàng trở về hơn nhiều.

Địch Cửu nghĩ đến Tứ Phương tiên lục, Tứ Phương tiên lục cũng chẳng có bến tàu hư không.

Số ít tu sĩ cường đại còn có thể mượn truyền tống trận để rời khỏi tiên lục, tu vi yếu một chút thì đoán chừng suốt đời chỉ có thể lưu tại trên một vùng đất. Còn những chỗ như Lôi Phù đảo e rằng chẳng mấy người có thể thông qua.

Khuất Ngấn chau mày, ông cũng nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì các đại tiên lục đều không có bến tàu hư không, trừ phi...

Ba người đồng thời nghĩ đến một điểm, chỉ liếc nhìn nhau mà không nói gì thêm. Trừ phi có người không muốn để cho tu sĩ tứ đại tiên lục tùy ý rời đi, xem như có người rời đi thì cũng chỉ có số ít tu sĩ tu vi cường hãn hoặc địa vị rất cao.

Địch Cửu dường như biết nhiều hơn hai người kia, hắn không tiếp tục hỏi thăm nữa, hắn đưa một chiếc giới chỉ cho Khuất Ngấn rồi dặn dò:

- Khuất huynh, giới chỉ này ta để lại cho Giải Hoang. Giải Hoang là bằng hữu của ta, tương lai nếu như y đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, phiền huynh hãy thay ta đưa cho hắn, ta đi trước, tương lai chúng ta sẽ gặp lại ở Đại Đỉnh.

- Ngươi yên tâm đi, có chúng ta ở đây, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chắc chắn không có chuyện gì.

Khuất Ngấn biết Địch Cửu khác với bọn họ, bọn họ ở lại Đại Đỉnh hay không thì tu vi cũng chẳng có nhiều biến hóa. Địch Cửu chẳng những nhỏ tuổi, mà còn rất nhiều tài nguyên trên người, ở lại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chỉ làm hạn chế sự phát triển của hắn.

...

Địch Cửu thi triển Thần Niệm Độn, tăng thêm thần niệm siêu việt cấp độ tiên niệm cấp chín, vẻn vẹn hơn mười ngày, hắn đã tới Đại Hòa điện.

Đại Hòa điện sớm đã không còn trận kỳ ngoại vi, nếu có người khác đến, dù biết Đại Hòa điện ở đây thì cũng tìm không thấy lối vào.

Trong lòng Địch Cửu rất cảm kích Đại Hòa điện, nếu không nhờ nơi này, tu vi của hắn nhất định không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.

Hiện tại trình độ trận pháp của Địch Cửu đã cao hơn năm xưa rất nhiều, sau khi tiện tay sửa chữa hư không trận môn xong thì hắn mới bước vào trong.

Vừa tiến vào Đại Hòa điện, Địch Cửu liền đi thẳng đến tầng thứ ba. Hắn muốn mở ra đan môn tầng thứ ba, sau đó tiến vào tầng thứ tư tu luyện.

Địch Cửu lấy ra Đại Trụ Đỉnh, vung tay tạo dựng mười mấy cây trận kỳ.

Thế nhưng khi Địch Cửu trông thấy dòng chữ viết trên đan môn tầng thứ ba thì ngây ngẩn cả người. Trên đó viết, trong vòng một canh giờ luyện chế một lò cửu phẩm cửu văn tiên đan, khảm nạm tiên đan trên đan môn. Nếu thất bại, một năm sau thử lại.

Phía dưới chữ viết có sáu cái lỗ đựng đan.

Địch Cửu vốn chuẩn bị luyện chế một lò bát phẩm tiên đan, đọc xong mấy dòng ấy thì hụt hẫng không thôi. Sau thất phẩm tiên đan đáng lý là bát phẩm tiên đan mới đúng? Cớ gì lại biến thành cửu phẩm tiên đan?

-