Thế giới thứ chín

Chương 482




Dù có Thức Lạc Đan hỗ trợ nhưng lúc đông đảo tu sĩ Lôi Đình tiên lục mượn nhờ Khốn Sát tiên trận của Địch Cửu để điên cuồng chém giết Yêu thú, hắn lại cảm thấy thức hải ngày càng đau đớn.

Tuy Thức Lạc Đan trâu bò thật, nhưng nó chỉ là loại đan dược dùng để khôi phục mà thôi.

Là thuốc luôn có ba phần độc, dù thời điểm Địch Cửu luyện chế Thức Lạc Đan, độ chiết xuất cao hơn cũng chẳng cách nào khiến Thức Lạc Đan hoàn toàn vô hại.

Huống chi, Thức Lạc Đan cũng chẳng phải đan dược thuần túy khôi phục thần niệm, nó còn có công dụng chữa trị thần niệm rất tốt nữa.

Cách dùng loại đan dược này không phải một lần ăn hết mà là tế thủy trường lưu, cần trải qua một thời gian dài hấp thụ. Nếu điên cuồng nuốt Thức Lạc Đan như Địch Cửu, dù thức hải có mạnh hơn cũng chẳng chịu nổi.

"Cạch!"

Thời điểm thức hải phát ra tiếng vang nhẹ, Địch Cửu thầm giật mình, không thể tiếp tục thế này nữa.

Hắn phải ngừng lại ngay thôi, dù Lôi Đình tiên lục có bị tiêu diệt thì cũng đành chịu!

"Rống!"

Một tiếng gào thét thảm thiết truyền đến, trong chớp mắt, Địch Cửu cảm giác thức hải nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn thông qua Khốn Sát tiên trận mơ hồ thấy một con Tiên Yêu thú đầu đàn bị mấy người Thiết Bắc Sơn liên thủ xử lý.

Lúc này, đàn Yêu thú vây khốn Địch Cửu có chút bối rối, hiện tại đại yêu đầu đàn đã bị xử lý, khiến công kích lên Khốn Sát tiên trận chợt nhẹ hơn, cũng giúp Địch Cửu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bấy giờ, hắn tranh thủ thời gian vận chuyển Đoán Thần Quyết nhằm khôi phục thức hải của mình.

Sau nửa nén hương, thức hải của Địch Cửu đã từ từ khôi phục lại.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại Địch Cửu đã đủ khả năng phân một phần tinh lực kích phát lôi bộc từ Thái Cổ Lôi Thạch.

Lực sát thương từ lôi bộc rất lớn, khi ở Tự Do Tiên Thành, chỉ dựa vào vật này, Địch Cửu đã có thể dọa lui Yêu thú triều.

Hiện tại lại có nhiều cường giả tương trợ như vậy, tu vi hắn cũng tăng tới Tiên Tôn hậu kỳ, áp lực lên thức hải lại buông lỏng, khiến lôi bộc nay được vẩy ra càng thêm lợi hại và đáng sợ.

Từng đám lớn Yêu thú bị sấm sét đánh chết khiến số lượng Yêu thú càng ngày càng ít hơn, mà áp lực Địch Cửu nhận phải càng lúc càng nhẹ.

Đến lúc này, bất kỳ tu sĩ nào cũng hiểu Yêu thú đã không còn là mối nguy hại cho Lôi Đình tiên lục nữa.

Lại thêm một ngày trôi qua, bên trong Khốn Sát đại trận đã không còn bất kỳ đầu Yêu thú nào.

Vô số tu sĩ đều điên cuồng thu thập vật liệu từ Yêu thú, mấy người Thiết Bắc Sơn thì vội vàng đi qua cảm tạ Địch Cửu.

Nếu không nhờ Địch Cửu, Lôi Đình tiên lục đã sớm không còn tồn tại.

Nguyên bản Thiết Bắc Sơn ôm tâm tư với Thái Cổ Lôi Thạch cũng chẳng còn dám lộ ra.

Đừng nói hiện tại ông ta đã mất một cánh tay, xem như còn hai tay thì ông cũng chẳng dám có ý đồ với Địch Cửu.

Trình độ Trận Đạo Thiết Bắc Sơn xem như không tệ, tuy nhiên Khốn Sát đại trận kia được Địch Cửu bố trí thế nào, trận cơ ở đâu, ông nửa điểm cũng chẳng rõ.

Khó trách Địch Cửu đủ khả năng giết Lôi Đế, loại thủ đoạn này thì có cộng thêm mấy Lôi Đế nữa sống lại cũng chẳng làm gì được hắn.

- Địch huynh, nếu không nhờ có huynh, Lôi Đình tiên lục đã diệt vong trong tay tên bại hoại Lệ Lôi kia. Trận kỳ hộ trận Lôi Đình nằm trong tay Lệ Lôi, Lôi Đình tiên lục đột nhiên xuất hiện thú triều khủng bố như vậy, nói không quan hệ với Lệ Lôi, Đơn Hình ta là người đầu tiên không tin.

Đơn Hình nói năng không chút kiêng dè.

Trước đó, khi Lệ Lôi còn sống, cách nói của gã vẫn còn chút uyển chuyển. Hiện tại Lệ Lôi bị Địch Cửu hạ sát, gã còn sợ cái gì?

Phó Tuyết Lăng và Thiết Bắc Sơn cũng kích động y như nhau, cảm tạ đều là chân tâm thật ý.

Thú triều lần này đều do Địch Cửu ra hơn nửa phần khí lực, họ chỉ vẻn vẹn đứng bên trong Khốn Sát tiên trận chém giết Yêu thú mà thôi.

Có thể nói, Địch Cửu làm hết chín phần, một phần còn lại mới tới phiên bọn họ.

- Địch huynh, việc trận kỳ khống chế hộ trận Lôi Đình nằm trong tay Lệ Lôi đúng là chuyện khó nói. Nếu không phải Địch huynh giết chết Lệ Lôi, giúp Lôi Đình diệt tuyệt Hư Không Thú Triều, đoán chừng nơi đây đã bị Yêu thú san bằng rồi.

Thiết Bắc Sơn làm một tiên thủ lễ với Địch Cửu, dùng ngữ khí thành khẩn nói.

Đối với Thiết Bắc Sơn, Địch Cửu không có hảo cảm gì mấy, thế nên hắn ôm quyền nói với những người khác:

- Cùng là tu sĩ đi trên đại đạo, nếu gặp được nhau tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ. Bây giờ chuyện của Lôi Đình tiên lục đã kết thúc, ta cũng nên cáo từ. Ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ta có mở một tiệm cơm, tương lai nếu mọi người đi ngang thì hãy chiếu cố một hai phần.

Thần niệm Địch Cửu vừa khu động, pháp tắc trận kỳ tự động tản mất, hắn sẽ không lưu lại tuyệt chiêu của mình cho người khác nghiên cứu.

Đám người vội vàng thủ lễ đáp lại, trong lòng tất cả đều là thầm nghĩ, tiệm cơm Hòa Bình do Địch Cửu mở, xem như hắn không nói lời này, đoán chừng cũng không một ai não tàn dám có ý đồ với tiệm cơm đó.

- Địch huynh, ta có việc muốn nhờ huynh hỗ trợ, có điều việc này hơi khó mở lời.

Thi lễ với Địch Cửu xong, Thiết Bắc Sơn liền nói.

Trong lòng Địch Cửu thầm mắng một câu, nếu không phải nơi này có quá nhiều người, hắn sẽ trực tiếp nói với Thiết Bắc Sơn, nếu đã khó mở miệng thì không cần nhe răng.

Tựa hồ cảm nhận được Địch Cửu khó chịu, Thiết Bắc Sơn liền chủ động bảo:

- Bởi vì lúc trước trận kỳ hộ trận nằm trong tay Lệ Lôi, mà hiện tại Lệ Lôi đã vẫn lạc, ta thật không biết chiếc nhẫn của lão có trận kỳ hộ trận hay không?

Địch Cửu thầm cười lạnh, đừng nói hiện tại hắn không biết nhẫn của Lệ Lôi có gì, xem như có đi nữa, Địch Cửu cũng tuyệt đối không giao trận kỳ cho Thiết Bắc Sơn.

Mặc dù người này đã mất một cánh tay trong Yêu thú triều, thế nhưng đó là tình huống bắt buộc, chờ sau khi ông ta đã an toàn, rất khó cam đoan Thiết Bắc Sơn sẽ không trở thành Lệ Lôi thứ hai.

Địch Cửu bèn thở dài:

- Ai, nói thật, tu vi của ta vẫn kém một chút so với Lệ Lôi. May mắn Trận Đạo tương đối lợi hại khiến lão không phát hiện được trận cơ của Khốn Sát tiên trận nên phải ngạnh công trong đó. Nếu chính diện chiến đấu, ta khẳng định bản thân chẳng phải đối thủ của lão, nhưng ngược lại, một khi lọt vào đại trận ta tạo dựng, Lệ Lôi chỉ có thể chờ chết.

Tu sĩ ở đây chẳng một ai hoài nghi những gì Địch Cửu nói. Trình độ Trận Đạo của Địch Cửu mạnh bao nhiêu cứ xem ngàn vạn Yêu thú bị vây giết nơi đây liền biết. Địch Cửu có khả năng giết ngần này quái vậy thì cần gì phí nhiều sức đi hạ sát Lệ Lôi.

Những tu sĩ đứng đây đều rõ việc Địch Cửu vây giết Lệ Lôi xém chút là thất bại, cộng với việc hắn vây giết được nhiều Yêu thú và tạo ra Khốn Sát tiên trận đỉnh cấp cũng ngờ ngàn vạn tu sĩ giúp đỡ.

Đương nhiên càng quan trọng hơn, sau khi hạ sát Lệ Lôi, Địch Cửu may mắn nắm thêm thủ đoạn tạo dựng pháp tắc trận kỳ mới.

Địch Cửu có thể chiến đấu với Lệ Lôi một thời gian dài đều vì hắn nhanh tay mà sớm tạo dựng pháp tắc trận kỳ, đồng thời bố trí Khốn Sát đại trận.

Bằng không, đoán chừng chưa kịp ra chiêu cuối thì hắn đã bị Lệ Lôi chém chết rồi.

Không đợi Thiết Bắc Sơn hỏi thăm, Địch Cửu tiếp tục nói:

- Lệ Lôi thật sự rất lợi hại, sau khi lão bị Khốn Sát tiên trận vây khốn vẫn đủ khả năng đánh trả. Ta chỉ biết toàn lực xuất thủ, cố gắng khóa lão lại, thời điểm chuẩn bị giết lão lại không ngờ… lão tự bạo…

Sau khi nói xong, Địch Cửu còn lắc đầu tiếc nuối.

Việc này sao có thể không tiếc nuối, loại người như Lệ Lôi khẳng định có rất nhiều bảo vật. Mà bây giờ Địch Cửu nói lão tự bạo nên toàn bộ đồ vật đều mất hết, thật sự quá đáng tiếc rồi!

Về phần nói Lệ Lôi tự bạo mà còn chịu để nhẫn lại, làm gì có ai tin được.

Ngươi bị người ta đánh đến mức tự bạo, ngươi sẽ ngoan ngoãn giao nhẫn trữ vật cho kẻ thù ư?

Thiết Bắc Sơn không nghĩ tới kết quả này, trong lòng ông ta có chút nghi ngờ, thế nhưng không tin thì làm sao?

Với cả ông ta chẳng tìm ra sơ hở nào từ lời Địch Cửu nói. Chỗ duy nhất có thể bắt bẻ là lý do Lệ Lôi tự bạo, quá trình lại nhanh chóng và yên tĩnh quá mức.

Đây có thể nói do trình độ Trận Đạo Địch Cửu cường đại, đủ khả năng che đi khí tức tự bạo kia, thế là xong.

Địch Cửu quay sang nói với Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn:

- Khuất hội chủ, Trầm phó hội chủ, chúng ta quay về Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chứ?

- Địch huynh, hiện tại truyền tống trận xảy ra vấn đề rồi.

Môn chủ Chính Khí Kiếm Môn Phó Tuyết Lăng vội vàng nói.

Địch Cửu lúc này mới nhớ ra việc Lôi Đình tiên lục không có truyền tống trận.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Địch Cửu đành phải lên tiếng:

- Lúc trước bằng hữu của ta là Chủng Ngạo tới Lôi Đình tiên lục thông qua Lưỡng Giới cốc, lần này ta cũng dự định rời đi từ đấy.

- Có thể Lưỡng Giới cốc là nơi nối tiếp với thông đạo đi tới một giới khác, nếu đó là thật sự thì rời đi từ nơi ấy, chỉ sợ không về được Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

Người vừa nói chuyện là một nam tử trung niên nho nhã, Địch Cửu biết y, y chính là Khúc Tăng, Tông chủ Việt Ma Tiên Tông.

Địch Cửu thở dài:

- Hiện tại từ bỏ Lưỡng Giới cốc thì ta không còn bất kỳ cách di chuyển nào khác. Chẳng biết bao lâu nữa truyền tống trận mới sửa xong. Vạn nhất ta không trở về Đại Đỉnh, mong rằng trong tương lai, khi chư vị có ai tới Tự Do Tiên Thành, hãy giúp ta truyền tin về tiệm cơm Hòa Bình.

Việc sửa chữa truyền tống trận từ Lôi Đình tiên lục đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thật không đơn giản, còn cần vài bảo vật tuyệt tích như Tiệt Thổ để hoàn thành.

Địch Cửu đã quyết tâm muốn đi, tu sĩ Lôi Đình tiên lục chỉ có thể nói lời từ biệt với hắn.

Lôi Đình tiên lục bị thú triều tấn công trở nên thảm hại vô cùng, rất nhiều tông môn cần được xây dựng lại.

...

- Địch hộ pháp, Lưỡng Giới cốc ta biết, chúng ta dùng nơi đó để di chuyển xác thật không cách nào trở lại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Bên ta có một viên Phá Giới Phù, là tiên phù cửu phẩm đỉnh phong, vạn nhất chúng ta tách ra, ngươi mượn nhờ tờ phù lục này sẽ có thể trở về.

Khi chỉ còn riêng ba người, Khuất Ngấn liền nói với Địch Cửu.

Vốn Địch Cửu muốn giải thích bản thân đang giữ trận kỳ hộ trận Lôi Đình tiên lục nhưng nghe được lời Khuất Ngấn nói, hắn lập tức kinh hỉ đứng lên:

- Khuất Hội chủ, ngươi thật sự có Phá Giới Phù? Thứ này có tác dụng rất lớn với ta.

Từ khi đột phá lên Tiên Vương, vô số lần Địch Cửu muốn quay về Địa Cầu một chuyến nhưng thực lực hắn quá yếu, chỉ đành gác chuyện đó qua một bên.

Mục đích Địch Cửu trở về Địa Cầu chỉ có một, đó chính là đi tới Vong Xuyên tự trong Vong Xuyên sơn mạch, bên dưới Vong Xuyên tự có Luân Hồi Kiều.

Hiện tại, Địch Cửu càng thêm khẳng định cây cầu này chính là bảo vật công kích mạnh nhất vũ trụ.

Hắn há có thể không chiếm lấy nó?

Huống hồ, chờ khi Địch Cửu rời khỏi Địa Cầu, lấy thực lực hắn lúc ấy liền đủ khả năng quay về Thế giới Tiểu Trung Ương.

-