Nhóm bốn người vừa mới đi đến bên ngoài hộ trận Hoàng Hồ cung, hộ trận liền mở rộng, một đầu cầu thang màu vàng nhạt thông hướng đến đỉnh núi hiện ra.
- Cung nghênh đoàn người Địch Cửu từ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đáp ứng lời mời đến Hoàng Hồ cung tham gia tiên quả yến hội!
Một tiểu đồng tử hô lên.
Địch Cửu cười lạnh, dù Dạ Hy tự mình đến nghênh đón, bọn họ cũng thấy không tương xứng, thế mà Dạ Hy lại để một tiểu đồng tử đến đây, cái này coi như xong, thế mà đồng tử nọ lại còn nói là một đoàn người Địch Cửu. Căn bản cũng không hề đề cập đến Trầm Tự Thuấn, n Vô Thường và Chủng Ngạo. Lai lịch của Chủng Ngạo bí ẩn thì thôi, nhưng Trầm Tự Thuấn và n Vô Thường đều có địa vị cao hơn Địch Cửu, vậy mà đối phương lại không nhắc đến. Rõ khinh người!
Địch Cửu không hề sợ hãi, thoải mái bước lên cầu thang màu vàng kia, thời điểm hắn bước lên bậc thứ nhất, một cây trận kỳ thuộc tính Hỏa liền được cắm xuống.
Cứ mỗi một bước, Địch Cửu đều sẽ tạo dựng một đến hai cây pháp tắc trận kỳ, Hoàng Hồ cung tuy đẹp nhưng hắn mặc kệ, sau ngày hôm nay, hắn mà không hủy đi Hoàng Hồ cung thì trong lòng sẽ cực kỳ thiếu thoải mái.
Sau khi bốn người đi hết cả cầu thang, Địch Cửu đã bố trí xong một cái Pháp Tắc Bạo Liệt tiên trận cấp tám. Thậm chí dù đã đi tới cửa đại điện, Địch Cửu vẫn tiếp tục ném ra pháp tắc trận kỳ.
- Ha ha, ta tưởng rằng Địch đan sư còn muốn tiếp tục bế quan, không nghĩ tới Địch đan sư dám đến Hoàng Hồ cung, quả thật không tầm thường, không tầm thường.
Địch Cửu vừa đi vào đại điện, một giọng nói có vẻ âm dương quái khí liền vang lên.
Gia hỏa nói chuyện chắc chắn là một vị Đại Tiên Đế, tuy nhiên Địch Cửu lại không biết người nọ. Nhìn Hỏa thuộc tính pháp tắc nồng đậm quanh thân, Địch Cửu suy đoán gia hỏa này chắc hẳn tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa.
- Nơi đây là nhà tắm của đạo lữ ngươi sao? Chỉ cho ngươi và đạo lữ tới mà không cho người khác ghé qua?
Địch Cửu mặc kệ đối phương là Đại Tiên Đế, lập tức ăn miếng trả miếng lại ngay.
Tên Tiên Đế kia nghe thế thì vô cùng giận dữ, chỉ có điều Địch Cửu trả đũa xong thì không thèm để ý tới nữa, cho nên ông ta cũng khó lòng động thủ.
Giờ phút này, Địch Cửu đang tập trung quan sát một nam tử trung niên đang chầm chậm đi tới, đối phương cõng một thanh trường kiếm không vỏ, kiếm khí tung hoành xung quanh. Tu vi rõ ràng đã vượt qua Tiên Đế tầng bảy, hiển nhiên người này cũng là một cường giả đỉnh cấp.
- Di Kiếm Tiên Tông Chu Bất Kiếm, gặp qua Địch Đan Đế. Năm đó ta từng đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, muốn bái phỏng Địch Đan Đế, đáng tiếc vô duyên gặp mặt. Lần này có thể tại Hoàng Hồ cung nhìn thấy Địch Đan Đế, thật sự là việc vui mừng.
Nam tử trung niên đi đến trước mặt Địch Cửu, ôm quyền, cao hứng nói chuyện.
Cái danh xưng Địch Đan Đế ấy được n Vô Thường truyền đi. Lời nói của n Vô Thường tự nhiên có độ tin cậy. Cho dù hiện tại Địch Cửu chưa phải là Đan Đế, nhưng đại đa số mọi người đều cho rằng hắn chính là Tiên Đan Đế thực sự.
Địch Cửu thầm gật đầu, đối phương hóa ra là một trong ngũ đại tông môn Ma Y tiên lục, tông chủ Di Kiếm Tiên Tông, Chu Bất Kiếm.
Trước đây không lâu, tam đại môn chủ trong số ngũ đại tông môn ở Ma Y tiên lục, bao gồm Giải Vạn Lăng, Việt Vô Lượng, Tây Lăng Nguyên Di đã đến Đại Đỉnh gây phiền phức cho Địch Cửu, kết quả trọng thương hai, chết một. Không nghĩ tới ở chỗ này hắn lại gặp được tông chủ Di Kiếm Tiên Tông.
Không đợi Địch Cửu trả lời, một giọng nói khác đã truyền tới:
- Ha ha, Chu tông chủ may mắn không gặp phải Địch Đan Đế. Trước đó cung chủ Tinh Ma cung Giải Vạn Lăng, môn chủ Bất Chu Tiên môn Tây Lăng Nguyên Di và Thiên Vân đạo Việt Vô Lượng đi tìm Địch Đan Đế đều chịu mất mát lớn. Giải đạo hữu và Việt đạo hữu trọng thương, Tây Lăng đạo hữu thiên nhân vĩnh cách, chúng ta không bao giờ còn được nhìn thấy một thương kinh diễm của Tây Lăng đạo hữu nữa rồi.
Người vừa nói chuyện là một nam tử đội cao quan, mặc trường bào màu tím.
Địch Cửu vừa nhìn liền biết, gia hỏa đó nhất định là Dạ Hy, hắn đánh giá một phen rồi mỉa mai hỏi:
- Ngươi là hành rễ phương nào?
Dạ Hy từ tốn đáp:
- Bản đế Dạ Hy, đối với Địch Đan Đế, không biết bản đế cũng là chuyện bình thường.
Địch Cửu gật đầu:
- A, hóa ra là vậy. Ngươi không sai, biết lần trước tâm tình ta không tốt, cho nên không có đi.
Chu Bất Kiếm ở bên kia đang chào hỏi Trầm Tự Thuấn và n Vô Thường, Chu Bất Kiếm chủ yếu là đến tìm kiếm Địch Cửu, nhưng bàn về danh tiếng, n Vô Thường nổi danh hơn Địch Cửu nhiều.
Nói xong, Địch Cửu quay sang ôm quyền với Chu Bất Kiếm:
- Chu tông chủ, lần trước khi ngươi tìm ta, Đại Đỉnh Tiên Thành vừa vặn có mấy con chó đi ngang. Lúc đó Sát Cẩu Đao của ta còn chưa thông thạo nên đành phải tạm thời rời khỏi thành.
Chu Bất Kiếm hiển nhiên là kiếm si, vốn không hề để ý Địch Cửu chỉ cây dâu mắng cây hòe, ông ta vẫn kích động nói:
- Địch Đan Đế, ta từng được uống Tinh Không Trà, thật sự là quá tốt. Ta tìm được một loại Kiếm Đạo trong Tinh Không Trà, có một loại tinh không mênh mông, đồng thời lại có một loại đồ vật khó mà diễn tả bằng lời. Ta nghĩ chỉ cần chạm được đến thứ đó, Kiếm Đạo của ta sẽ tăng lên một cấp bậc. Đáng tiếc, ta không có dư thừa Tinh Không Trà để thử nghiệm lại...
- Chu tông chủ muốn Tinh Không Trà thì đơn giản thôi, ta có sẵn đây.
Địch Cửu vui vẻ đáp. Mặc dù Chu Bất Kiếm cũng là tông chủ của một trong ngũ đại tông môn ở Ma Y tiên lục, tuy nhiên theo Địch Cửu thấy, phẩm tính của Chu Bất Kiếm hoàn toàn khác biệt với đám người Việt Vô Lượng.
Chu Bất Kiếm vội vàng giải thích:
- Không phải ta muốn Tinh Không Trà, loại trà này thật sự là quá trân quý. Ta chỉ muốn thỉnh giáo Địch đạo hữu, thứ khó diễn tả kia là gì?
- Chu tông chủ có thể sẽ thất vọng. Nghe nói Địch Đan Đế chỉ vừa mới bước vào Tiên Vương cảnh, bất quá Trận Đạo của Địch Đan Đế rất mạnh, so với Tây Lăng Nguyên Di đạo hữu còn mạnh hơn nhiều.
Lại một thanh âm khác truyền đến.
Lời này rõ ràng mỉa mai thực lực Địch Cửu quá thấp, giết mấy tên Tiên Đế và một đám Tiên Tôn tại Đại Đỉnh chỉ hoàn toàn là dựa vô pháp trận chứ không phải dựa vào thực lực bản thân.
Địch Cửu vừa nhìn thấy người tới liền biết, đây nhất định là cao thủ lôi pháp đỉnh cấp, đồng thời lại là một vị Đại Tiên Đế.
Nếu đã tới đây, chắc hẳn là khách của Dạ Hy, cho nên đối phương nhắm vào Địch Cửu cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
- Hóa ra là Lôi Dương môn Thái Thượng Giới Địch đạo hữu, Địch Đan Đế có thể luyện chế ra Tinh Không Trà, đủ để nói rõ đại đạo của Địch Đan Đế không thể kém hơn chúng ta, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Chu Bất Kiếm liền xen vào một câu. Bởi vì có chuyện nhờ Địch Cửu cho nên ông ta theo bản năng sẽ đứng về phía hắn.
- Ta cảm thấy Giới trưởng lão nói sai rồi, chúng ta tu đạo, bất kỳ đạo pháp gì cũng là một bộ phận đại đạo. Trình độ Trận Đạo cao thâm là đủ để chứng minh địa vị của Địch Đan Đế.
Một giọng nói thanh thúy truyền đến.
Hai mắt Địch Cửu tỏa sáng, người vừa lên chính là một mỹ nữ.
Chẳng những là mỹ nữ, mà còn là mỹ nữ đỉnh cấp, thậm chí tới một lần những hai người.
Chu Bất Kiếm mỉm cười, giới thiệu:
- Địch Đan Đế, đây là Mạc Lâu Tuyết, xưng danh Dung Tuyết Tiên Đế, tới từ Ma Y tiên lục Dao Hoa Tuyết Sơn, bên cạnh Dung Tuyết Tiên Đế là đệ tử đắc ý Ngải Khuynh Băng, hoàn toàn kế thừa y bát của Dung Tuyết Tiên Đế, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Nếu như nói Dung Tuyết Tiên Đế chính là mỹ nữ đỉnh cấp, vậy Ngải Khuynh Băng bên cạnh lại là tiên nữ xuất trần, thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ theo gió lướt tới, thật sự khuynh quốc khuynh thành.
- Gặp qua n đạo hữu, Trầm hội chủ, Chủng đạo hữu, Địch Đan Đế...
Dung Tuyết Tiên Đế rất chu đáo, ôm quyền thăm hỏi toàn bộ người bên cạnh Địch Cửu.
Ngoại trừ Chủng Ngạo lười nói chuyện, n Vô Thường và Trầm Tự Thuấn đều vội vàng đáp lễ.
Địch Cửu cũng ôm quyền, khách khí nói:
- Gặp qua Mạc đạo hữu, Ngải đạo hữu.
Chu Bất Kiếm hâm mộ:
- Ta thật hâm mộ Mạc sư muội. Khuynh Băng bước vào Tiên Vương mới ngắn ngủi mấy năm mà đã là Tiên Vương tầng ba đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền bước vào Tiên Vương trung kỳ, tư chất này bình sinh ít thấy.
Dung Tuyết Tiên Đế đang muốn khách khí, Thái Thượng trưởng lão Lôi Dương môn Giới Địch đột nhiên xen ngang:
- Bàn về tư chất, chỉ sợ chẳng ai có thể so sánh với Địch Đan Đế. Ta nghe nói hai mươi năm trước, khi Địch Đan Đế vừa mới đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, tu vi chỉ là Tiên Quân tầng một. Mới đó mà Địch Đan Đế đã bước vào Tiên Vương chi cảnh. Không tầm thường, không tầm thường.
Giới Địch cố ý nói cho mọi người biết, trên người Địch Cửu có đại bí mật. Quả nhiên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn cả lên người hắn.
Ngắn ngủi 20 năm mà đã từ Tiên Quân tầng một bước vào Tiên Vương, tư chất của hắn rốt cuộc nghịch thiên đến cỡ nào?
Ngay cả Ngải Khuynh Băng cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu, nàng vốn một mực lấy tư chất của mình làm vinh. Từ lúc bắt đầu tu đạo đến nay, nàng chưa từng nghe nói qua có người tiến bộ nhanh hơn mình.
Địch Cửu lạnh lùng nhìn Giới Địch.
- Năm đó Lôi Dương môn của ngươi công kích động phủ của ta, ta đang chuẩn bị đi một chuyến đến hỏi thăm Lôi Dương môn, không nghĩ tới ngươi còn dám chủ động nhảy ra.
Giới Địch không hề sợ Địch Cửu uy hiếp, từ tốn nói:
- Ta biết Địch Đan Đế một lời không hợp sẽ giết người, bất quá Lôi Dương môn ta mặc dù không lớn nhưng cũng không phải loại sẽ sợ người hù dọa. Có lẽ đệ tử bản môn không cẩn thận đụng phải hộ trận trên động phủ Địch Đan Đế, vậy đành phải xin Địch Đan Đế thứ lỗi.
Hôm nay Địch Cửu hẳn phải chết không nghi ngờ, cớ gì cần khách khí?
Địch Cửu vui vẻ đáp:
- Cũng tốt, nếu chỉ là không cẩn thận đụng phải, vậy ta an tâm. Đúng rồi, không biết Dạ cung chủ thấy thế nào về lời nói này?
Dạ Hy đáp:
- Đều có lý, đều có lý... Mọi người mời vào Hoàng Hồ, vừa uống trà vừa đàm luận. Hôm nay cường giả các đại tiên lục đều tề tụ tại Hoàng Hồ cung, vừa vặn có thể mở một cái đại hội Tiên Dịch rồi.