Tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, mặc dù Địch Cửu không chủ động công bố bất kỳ luật pháp gì, cũng chẳng đưa thêm yêu cầu lớn lao, thế nhưng hắn lại mở một tiệm cơm và một quảng trường.
Tiệm cơm Hòa Bình và quảng trường Hòa Bình chỉ có duy nhất một luật lệ là bình đẳng hòa bình, không cho phép bất luận kẻ nào đánh nhau tại đây. Cũng nhờ tham khảo theo luật lệ đó mà hiện tại toàn bộ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cực ít xuất hiện mấy việc khi hành phách thị, ức hiếp người nhỏ yếu không có căn cơ.
Là nơi nổi bật nhất Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, tất nhiên tiệm cơm Hòa Bình cũng nhận được sự hoan nghênh của đông đảo tu sĩ. Dù bây giờ Địch Cửu không có ở đây thì tiệm cơm vẫn thịnh vượng không gì sánh được, mỗi ngày đều có khách nhân lui tới không ngừng.
Tuy giá tiền ở đây có chút cao, nhưng lại có hai điểm tốt, đầu tiên là không cần lo lắng về vấn đề an toàn của chính mình, thứ hai là Địch Cửu có đặt xuống một đầu thượng phẩm Tiên Linh Mạch ở chỗ này, tu luyện tiên linh khí căn bản vô cùng thoải mái.
Từ khi xuất hiện tiệm cơm Hòa Bình, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đừng nói là đánh nhau, ngay cả việc tu sĩ đổ máu, bị thương cũng cực ít thấy.
Hôm nay, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành có hai tên tu sĩ máu me khắp người xông tới, hai tên tu sĩ này gồm một nam một nữ, vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Đặc biệt là tên nam tu kia, vết thương trên ngực vẫn còn chưa kịp khép miệng.
Nếu là trước đó, hai người nọ căn bản không có tư cách xông vào Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Chỉ cần đến cửa thành liền bị thủ vệ ngăn trở.
Thế nhưng sau khi Địch Cửu bố trí hộ trận xong, ngay cả Thành chủ Mễ Tịch cũng tuyên bố, chỉ cần không công kích hộ trận Đại Đỉnh, không làm điều phi pháp, bất kỳ người nào đều có thể tiến vào Tiên Thành.
Hiện tại hai người này rõ ràng là bị đuổi giết mà trốn tới, cả hai đều chẳng hề công kích hộ trận. Đại Đỉnh Tiên Thành cũng không nói trọng thương không cho phép vào thành, cộng thêm chủ nhân tiệm cơm Hòa Bình là Địch Cửu vốn ưa thích sự công bằng, dẫn tới thủ vệ không dám cản trở hai tu sĩ chạy vào trong.
Cơ hồ sau một khắc hai người nọ xông vào trong, lại có một thanh niên tóc dài lao đến.
Một nam một nữ kia hiển nhiên biết Đại Đỉnh có một nơi gọi là tiệm cơm Hòa Bình nên vọt thẳng về phía đó.
Chỉ là bọn họ vừa mới xông tới quảng trường, thanh niên tóc dài kia liền xuất hiện trước mắt bọn họ.
- Nơi đây là quảng trường Hòa Bình, ngươi dám động thủ?
Nữ tu nhìn chằm chằm nam tử tóc dài, nghiêm nghị nói.
Nam tử tóc dài hai mắt đỏ hồng, căn bản không chú ý lời nói của đối phương, trường kích trong tay hóa thành một đạo sát mang lăng lệ bao lấy hai người. Dù có là quảng trường Hòa Bình hay không, hắn cũng muốn giết chết một đôi tu sĩ này.
Bấy giờ, ánh mắt cả hai lóe lên một tia tuyệt vọng, bọn họ không đường trốn mới chạy tới Đại Đỉnh. Sở dĩ chạy trốn tới nơi này là vì nghe nói tại đây có một một nơi mang tên tiệm cơm Hòa Bình.
Hiện tại họ đã chạy tới quảng trường rồi nhưng vẫn không cách nào thoát được, sự không cam lòng kia tỏ rõ từ ánh mắt.
"Oanh!"
Một âm thanh tiên nguyên ba động kịch liệt vang lên, sát mang từ trường kích của nam tử tóc dài tán loạn trong hư không.
Một nam một nữ vừa trở về từ cõi chết liền vui mừng vô cùng, cả hai tranh thủ xông ra lĩnh vực Tiên Vương của đối phương.
- Đạo hữu, đây là ý gì?
Nam tử tóc dài nhìn chằm chằm Trì Nguyên Thanh vừa ngăn trở công kích của mình, nếu không phải do đối phương xuất thủ, vừa rồi gã đã thành công giết chết hai người kia.
Trì Nguyên Thanh bình tĩnh đáp:
- Nơi đây là quảng trường H òa Bình, không cho phép bất luận người nào đánh nhau. Nếu ngươi còn tiếp tục động thủ, đừng trách ta không khách khí.
Hai mắt nam tử tóc dài càng thêm đỏ ửng, bất quá gã vẫn còn lý trí. Xem ra Trì Nguyên Thanh là Tiên Vương hậu kỳ, mà gã chỉ vừa mới bước vào Tiên Vương sơ kỳ, thậm chí tu vi còn không ổn định, nếu tiếp tục động thủ thì chẳng khác nào tự sát.
- Hắc hắc, ngươi nên cảm thấy may mắn, đại ca của ta không ở nhà, bằng không vừa rồi khi ngươi vừa đánh một kích kia, đại ca của ta đã giết ngươi như dí chết một con sâu kiến rồi.
Thụ đệ cũng đi theo ra ngoài.
Nam tử tóc dài không nói câu nào, chỉ ôm trường kích ngồi xuống bên ngoài quảng trường Hòa Bình. Dù phải ngồi đợi ở đây bao nhiêu năm, hắn cũng muốn giết chết Thạch Kinh và Thạch Nguyệt Lan kia.
Thấy nam tử tóc dài không chịu rời đi, nữ tu bèn tới trước mặt Trì Nguyên Thanh thi lễ:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, tương lai sư phụ ta tới, tất sẽ báo đáp ân tình.
Trì Nguyên Thanh từ tốn đáp lời:
- Ta không phải muốn cứu ngươi, vừa rồi chỉ vì luật lệ quảng trường Hòa Bình không cho phép bất kỳ người nào đánh nhau mà thôi.
- Đúng, đúng a...
Thạch Nguyệt Lan liên tiếp nói mấy lần đúng, sau đó mới quay sang bảo với nam tử đứng bên người:
- Kinh ca, chúng ta vào trong thôi.
- Được.
Nam tử gật đầu đồng ý, hiện tại hai người bọn họ đang bị trọng thương, chỉ có tiệm cơm Hòa Bình mới có thể chữa thương và bảo vệ hai cái mạng nhỏ của họ.
...
Nếu bàn về khí phách, Hoàng Hồ cung xứng đáng đứng đầu trong tất cả các môn phái. Dù Hoàng Hồ cung không phải thánh địa tu luyện cao cấp, nhưng chỉ một đầu Hoàng Hồ đã đủ làm giá trị nơi đây tăng gấp bội.
Giờ phút này, Địch Cửu đang đứng bên ngoài hộ trận Hoàng Hồ cung, trong lòng cảm thán không thôi. Hoàng Hồ cung sừng sững, đứng cao vút trên đỉnh núi đầy mây mù, Hoàng Hồ bao quanh ngọn núi tựa như một đầu băng rua màu bạc.
- Lão già chết tiệt thật biết lựa chọn địa phương, tìm tới một chỗ phong cảnh tươi đẹp thế kia, dù lão bị chôn ở đây cũng xem như vừa lòng.
Địch Cửu không chút e sợ nhận xét.
Đứng kế bên, n Vô Thường nhẹ nhàng giải thích:
- Năm đó chủ nhân Hoàng Hồ cung cũng không phải Dạ Hy mà là Sở gia. Dạ Hy cưới thiên kiều Sở Ngọc Trí của Sở gia, nghe nói hai người liên thủ ám toán Sở gia, đuổi cùng giết tận người nhà họ Sở, cuối cùng chiếm đoạt Hoàng Hồ cung.
Nghe n Vô Thường nói, Địch Cửu bèn nhớ lại một chuyện, hẳn là Dạ Hy vẫn chưa giết sạch được người Sở gia, xem ra Sở Bồi Hồi ở Đại Hòa điện chính là cá lọt lưới.
Nói cho cùng Đại Hòa điện cũng không phải thuộc về Sở Bồi Hồi, mà là Sở Bồi Hồi ngẫu nhiên tìm được Đại Hòa điện. Địch Cửu chán ghét Dạ Hy, đối với Sở Bồi Hồi cũng không có hảo cảm.
Gia hỏa đó quá mức âm độc, nếu không phải Địch Cửu tinh thông cơ sở pháp tắc thì đoán chừng kết cục cũng không khác đại đa số tu sĩ tới Đại Hòa điện trước hắn, đều bị Sở Bồi Hồi giết chết.
- Lão Chủng, ngươi có thể nhìn ra nơi này có Khốn Sát Trận tự nhiên không?
Địch Cửu vừa hỏi thăm Chủng Ngạo, vừa mở Đạo Đồng của chính mình ra, chỉ là thứ hắn nhìn thấy không gì khác ngoài một mảnh trắng xoá.
Địch Cửu thầm than trong lòng rồi thu hồi Đạo Đồng, không phải Đạo Đồng của hắn không dùng được, mà là đẳng cấp Đạo Đồng của hắn quá thấp. Tới lúc cần phải tấn cấp cặp mắt này rồi.
Bên phía Chủng Ngạo, y cũng lắc đầu:
- Ta nhìn không ra, thật hoài nghi đại trận tự nhiên nơi đây có quan hệ với Hoàng Hồ. Trong trí nhớ của ta, có một loại đại trận dạng này, trận kỳ của loại đại trận đó hết thảy đều là hư ảo. Đối mặt đại trận, dù là cường giả trận pháp đỉnh cấp cũng khó lòng nhìn ra.
- Lão Chủng, ý ngươi đại trận trước mắt chúng ta chính là nó?
Chủng Ngạo gật đầu.
- Hiện tại ta không xác định được, Địch Cửu, thiên phú Trận Đạo của ngươi mạnh hơn ta, tương lai ngươi cũng nên đi nghiên cứu một chút loại đại trận có trận kỳ hư ảo này đi.
Đại trận có trận kỳ hư ảo? Nghe được lời Chủng Ngạo nói, Địch Cửu giật mình. Hắn không biết trận kỳ hư ảo là gì nhưng hắn tinh thông các loại cơ sở pháp tắc, nếu là có thể thông qua thần niệm mà tạo dựng ra một đại trận pháp tắc trong hư không, vậy thì ngay cả Chủng Ngạo cũng không nhất định cảm thấy được.
Nghĩ đến liền làm, Địch Cửu thử thẩm thấu thần niệm ra ngoài, tạo dựng lên quy tắc chu thiên, trong chớp mắt liền thành công kiến tạo một đạo trận kỳ Hư Không Pháp Tắc đầu tiên.
Thật đúng là làm được, trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, một bên hắn không ngừng tạo dựng trận kỳ Hư Không Pháp Tắc, một bên nói:
- Lão Chủng, trước tiên chúng ta cứ bố trí một Bạo Liệt tiên trận cấp chín tại đây rồi tính tiếp.
Địch Cửu sẽ không vì Hoàng Hồ cung quá đẹp liền muốn biến nơi này thành khu bảo tồn tự nhiên. Mặt ngoài hắn bố trí Bạo Liệt Trận, trên thực tế đang không ngừng tạo dựng trận kỳ Hư Không Pháp Tắc. Những trận kỳ pháp tắc ấy không chỉ bao gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn bao gồm Phong Lôi Băng các loại thuộc tính pháp tắc khác. Đến phía sau, thậm chí hắn còn đem trận kỳ Không Gian Pháp Tắc của chính mình cùng trận kỳ Thời Gian Pháp Tắc, trận kỳ đao ý tạo dựng ra.
Địch Cửu muốn bố trí Bạo Liệt tiên trận cấp chín, Chủng Ngạo không quá để ý.
Trình độ Trận Đạo của Lão Chủng mạnh hơn Địch Cửu nhiều, rất nhanh y đã bố trí xong một Bạo Liệt tiên trận cấp chín.
Ngay lúc Chủng Ngạo vừa bố trí xong Bạo Liệt tiên trận cấp chín, Địch Cửu cũng khắc hoạ tốt một Bạo Liệt đại trận cấp bảy. Khác biệt giữa hai trận pháp kia là Bạo Liệt tiên trận của Địch Cửu có lồng ghép pháp tắc trong đó.
Trừ phi có người có được Thiểm Quang giống hắn, bằng không mà nói, Địch Cửu không tin tưởng còn ai đủ khả năng nhìn ra đại trận pháp tắc của mình. Loại đại trận pháp tắc này chính là hư ảo vô hình, hoàn toàn thông qua thiên địa vạn vật và thuộc tính pháp tắc tạo dựng lên.
Đáng tiếc thần niệm của hắn còn chưa đủ cô đọng. Thần Niệm Đoán chỉ là một loại công pháp rèn luyện thần niệm mà thôi, không cách nào hình thành sự công kích. Bằng không, Bạo Liệt tiên trận Địch Cửu tạo dựng không chỉ lại ở cấp bảy.
- Ổn rồi đấy.
Nói xong, hắn thu hồi trận kỳ đang khống chế, chủ động hướng tới hộ trận Hoàng Hồ cung.
Mà ngay cả Chủng Ngạo hỗ trợ cũng không biết Bạo Liệt trận kia không phải cấp chín mà là cấp bảy được tạo dựng thông qua pháp tắc tại hư không.
- Địch huynh đệ, đại trận này của ngươi đoán chừng không có bao nhiêu tác dụng.
Sau khi đại trận hoàn thành, n Vô Thường không nhịn được nói.
Địch Cửu cũng biết ý tứ của ông, Bạo Liệt tiên trận bọn hắn bố trí ở chỗ này, nếu Dạ Hy không biết đó mới là quái sự.
Bất quá lòng tin của Địch Cửu không đặt vào Bạo Liệt tiên trận của Chủng Ngạo, mà là thứ đại trận được dựng lên nhờ pháp tắc kia.
Nghe n Vô Thường nói vậy, Địch Cửu cũng không định giải thích, còn Chủng Ngạo lại bật cười:
- Dạ Hy tiểu nhi dù biết ta bố trí Bạo Liệt tiên trận cũng đừng hòng đơn giản phá giải.