- Nơi này có Lưu La Tiên Quả?
Địch Cửu hỏi ngược lại.
Tên tu sĩ kia gật đầu:
- Đương nhiên có, tháng trước vừa có người đạt được một quả, hộ giáp của ta chuyên môn phòng ngừa Lưu La động ăn mòn, dù tiến vào trong màn sương độc cũng có thể phòng ngừa một hai. Đương nhiên, nếu ngươi cần Giải Độc Đan, ta cũng bán. Một cái hộ giáp chỉ cần 3000 thượng phẩm tiên tinh....
Nghe nói vậy, Địch Cửu cảm giác có chút không đúng, hắn đưa 3000 thượng phẩm tiên tinh cho tên tu sĩ này rồi hỏi:
- Ta mua một cái hộ giáp, xin hỏi làm sao mới có thể lấy được Lưu La Tiên Quả?
Tên tu sĩ kia trông thấy Địch Cửu chịu bỏ ra tiên tinh liền đưa cho Địch Cửu một cái hộ giáp vô cùng rác rưởi, sau đó cười rạng rỡ trả lời:
- Đạo hữu chỉ cần mặc hộ giáp, tiến vào trong Lưu La động, vậy là sẽ có cơ hội thu hoạch được Lưu La Tiên Quả...
Nửa nén hương sau, Địch Cửu đã biết hết thảy.
Lưu La Tiên Quả đích thật tồn tại trên hòn đảo này, bất quá không phải cứ lên đảo là có thể tùy tiện hái mà cần phải tiến vào Lưu La động.
Lưu La động quanh năm có cương phong hoành hành, người có thể vào động bình thường đều là tu sĩ luyện thể, nếu nhục thân hơi kém thì dù là Tiên Đế cũng không thể kiên trì được lâu, trừ phi dùng thần thông hoặc pháp bảo để bảo vệ cơ thể.
Nếu chỉ là cương phong vậy còn dễ xử lý. Thế nhưng ngoại trừ cương phong thì trong động còn có sương mù ăn mòn rất đáng sợ, loại sương mù ăn mòn này có thể ăn mòn hết thảy hộ giáp. Không chỉ vậy, nếu tu sĩ bị hút vào màn sương thì nhục thân sẽ nhanh chóng sụp đổ, nguyên thần tiêu tán.
Tuy nhiên vẫn có người bất chấp nguy hiểm tính mạng để tiến vào trong Lưu La động, tìm kiếm Lưu La Tiên Quả.
Bởi vì Lưu La Tiên Quả không sợ loại ăn mòn đó, còn có cấm chế tự nhiên bảo vệ. Cho nên cương phong thỉnh thoảng sẽ cuốn ra một ít Lưu La Tiên Quả, vài tu sĩ mạo hiểm tính mạng vào động chính là hy vọng nhặt được những quả bị cuốn ra, sau khi nhặt được phải cấp tốc thối lui.
Dù có cấm chế tự nhiên bảo vệ, tuy nhiên đa số Lưu La Tiên Quả bị cương phong cuốn ra đều đã bị cắt nát, chỉ cá biệt có vài quả bị vòng xoáy cương phong quấn lấy thì mới có thể hoàn hảo vô khuyết.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Địch Cửu nhìn qua hộ giáp trong tay, im lặng lắc đầu. Hắn tiện tay đã có thể luyện chế ra hộ giáp còn cao cấp hơn cái thứ rác rưởi này nhiều lần, nếu dám mặc loại hộ giáp cấp thấp như vậy tiến vào trong động thì mới chính là tự sát.
...
Địch Cửu đến trước cửa vào Lưu La động, nơi đây chí ít đang có mấy trăm người tụ tập. Khi thấy Địch Cửu tới, lập tức có cả đám người tới tiếp thị các loại Giải Độc Đan và hộ giáp, thậm chí bán đủ các loại ngọc giản sinh tồn trong Lưu La động.
Cách nơi đám người tụ tập không xa chính là Lưu La động. Cửa động nhìn chỉ to khoảng hơn một trượng, tiếng cương phong rít gào rất dữ dội, nhưng kỳ quái là cương phong thế mà lại chỉ lượn vòng ở cửa hang chứ không thổi ra ngoài. Địch Cửu vừa mới thử thả thần niệm vào liền bị trong cương phong giảo sát không còn một mảnh.
Lợi hại thật! Lấy tiên niệm cấp tám đặc biệt cô đọng của hắn mà cũng không thể tồn tại trong Lưu La động, như vậy đủ để thấy được tiến vào hang động đằng đó để tìm kiếm Lưu La Tiên Quả chính là công việc vô cùng liều mạng. Chưa nói đến sương độc đáng sợ, chỉ tính cương phong lượn vòng kia cũng đủ làm cho đa số tu sĩ thực lực yếu một chút phải bỏ mạng bên trong rồi.
- Đạo hữu, làm phiền một chút, xin hỏi vì sao ta đợi ở đây vài canh giờ rồi mà chưa thấy có người nào tiến vào?
Địch Cửu quan sát một khoảng thời gian, sau đó nhịn không được liền hỏi thăm tu sĩ bên cạnh.
Tu sĩ nọ đáp:
- Hiện tại tiến vào Lưu La động chỉ là tự sát. Chờ đến khi nước biển Nguyệt Tiên Hải vượt qua tảng đá kia thì mới có thể tiến vào. Đó chính là thời điểm cương phong và độc khí yếu nhất.
Địch Cửu nhìn theo ngón tay tu sĩ nọ chỉ, trông thấy một tảng đá xanh cao chừng nửa trượng, đá xanh bị nước biển Nguyệt Tiên Hải ăn mòn theo thời gian dài, cho nên hiện tại nó đã có hai màu xanh trắng.
Hiện tại mực nước còn cách tảng đá chừng hai trượng.
- Có quy luật sao?
Địch Cửu lại hỏi một câu.
- Không có...
Tên tu sĩ này vừa mới nói hai chữ, nước biển Nguyệt Tiên Hải đột nhiên dâng lên, thoáng chốc đã bao phủ cả tảng đá.
Mười mấy tu sĩ gần đó lập tức vọt vào trong Lưu La động, Địch Cửu chưa vội, cứ đứng đấy tiếp tục quan sát.
Vẻn vẹn nửa nén hương, năm sáu người trong số nãy vội vã chạy ra. Khuôn mặt những người này đều biến thành màu đen, họ vừa ra ngoài hang liền khoanh chân ngồi xuống trừ độc, chẳng biết có lấy được Lưu La Tiên Quả hay chưa.
Hiện tại nước biển đã sớm rút xuống, bất quá Địch Cửu không còn trông thấy ai đi ra nữa. Số tu sĩ vừa xông vào Lưu La động hẳn là mười hai người, đi ra chỉ sáu người, nghĩa là có một nửa nằm lại rồi.
Địch Cửu dùng thần niệm quét qua sáu tu sĩ kia, trong lòng thầm than thở. Tiên Đạo thật sự là quá mức gian nan.
Sáu tu sĩ đi ra đều là Đại La Tiên hậu kỳ, từ khí tức ba động trên người, hiển nhiên là thọ nguyên của bọn họ sắp hết. Có thể thấy được bọn họ xông vào tìm kiếm Lưu La Tiên Quả chẳng qua chỉ vì muốn tiến thêm một bước mà thôi. Tuy biết rõ khả năng tử vong rất cao, nhưng họ bắt buộc phải liều một lần, dù rất có thể đây là lần liều mạng cuối cùng.
Địch Cửu không cảm thấy bọn họ buồn cười, bởi vì chính hắn cũng muốn đi vào liều một lần.
Hắn may mắn có được Thiểm Quang, tấn cấp Tiên Vương không nhất định phải cần Lưu La Tiên Quả. Nhưng ai có thể nói trước điều gì, dù sao từ Đại La Tiên đến Tiên Vương chênh lệch một cấp độ rất lớn, chính xác hơn là hoàn toàn thay đổi về chất, không phải từ tu vi Đại Chí Tiên đột phá đến Đại La Tiên có thể so sánh. Hắn không muốn mình đang trùng kích Tiên Vương được lưng chừng thì đột nhiên thất bại.
Địch Cửu đợi ba ngày, khi tảng đá xanh kia lại bị nước biển Nguyệt Tiên Hải bao phủ, hắn không chút do dự cùng mấy tên tu sĩ khác vọt vào trong Lưu La động.
Vừa tiến vào động, cương phong cuồng bạo liền bao trùm tới, chớp mắt liền xé rách quần áo trên người Địch Cửu. Hắn không mặc hộ giáp, bởi vì hộ giáp không thể nào mạnh mẽ bằng nhục thân Tiên Thần Thể hậu kỳ.
- Phốc phốc!
Mấy đạo cương phong nhận mang liên tiếp đánh vào trên thân thể Địch Cửu, để lại vô số vệt máu.
Cảm giác đau đớn cực độ truyền đến, Địch Cửu lập tức hiểu được, cơn đau này không phải do cương phong xé rách cơ thể mà là sương độc đang ăn mòn nhục thân.
Đây là một loại kịch độc, Địch Cửu cũng không dùng Giải Độc Đan. Trên người hắn có thất phẩm Giải Độc Tiên Đan, nhưng đối với Địch Cửu mà nói, phương thức giải độc tốt nhất là khả năng lý giải quy tắc.
Bất kỳ loại độc gì cũng là một loại quy tắc.
Vẻn vẹn một hơi, Địch Cửu liền bắt được một tia khí tức quy tắc trong màn sương.
Giải độc dễ dàng hơn hắn tưởng, chỉ cần vận chuyển quy tắc chu thiên theo đúng thứ tự, độc này liền biến thành hư vô, hóa thành nguyên khí tinh khiết.
Địch Cửu tiếp tục phóng thần niệm ra ngoài, tuy ban đầu hắn luôn bị cương phong giảo sát, nhưng theo Thần Niệm Đoán không ngừng vận chuyển, sau nửa nén hương, thần niệm của hắn đã có thể mở rộng ra phạm vi một trượng.
Chung quanh sớm đã chẳng còn bất kỳ tu sĩ nào, Địch Cửu đoán số tu sĩ đi cùng mình nếu không bị cương phong xé rách thì cũng đã lui ra ngoài cả rồi.
Bên ngoài Lưu La động lần nữa khôi phục bộ dáng lúc trước, chẳng ai thèm để ý chuyện Địch Cửu biến mất.
Đúng lúc đó, trong thần niệm của hắn bỗng xuất hiện một thứ, Địch Cửu đưa tay cuốn lấy, thứ đó liền nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Chính là Lưu La Tiên Quả, chỉ là quả này vừa mới nằm trong tay Địch Cửu liền biến thành bã vụn.
Lưu La động càng vào trong càng lớn, Địch Cửu di chuyển hơn một canh giờ mới đặt chân được lên một tầng nham thạch cứng rắn.
Địch Cửu khiếp sợ không thôi, bởi vì hắn nhìn thấy một gốc Lưu La Tiên Thụ. Theo Địch Cửu suy đoán, gốc Lưu La Tiên Thụ kia chí ít đã tồn tại được mấy chục vạn năm. Nhánh cây mở rộng ra đến hơn mười trượng.
Trên cây hiện có hơn ngàn Lưu La Tiên Quả thành thục, tạm thời không nói số Lưu La Tiên Quả ấy đáng giá bao nhiêu, chỉ bằng gốc Lưu La Tiên Thụ này, giá trị đã không ít hơn tiên thảo cấp chín.
Gốc Lưu La Tiên Thụ đúng là bị cấm chế tự nhiên bao lấy, thậm chí mỗi một quả trên cây đều có cấm chế.
Chung quanh Lưu La Tiên Thụ toàn là đá ngầm dốc đứng, một gốc Lưu La Tiên Thụ có thể sinh tồn ở đây, đích thật là hiếm thấy.
Phía ngoài Lưu La Tiên Thụ, từng đạo cương phong cuồng bạo đánh tới, cương phong này không biết từ đâu thổi tới, thỉnh thoảng sẽ xé rách cấm chế tự nhiên, cuốn theo Lưu La Tiên Quả.
Những Lưu La Tiên Quả chín đến nỗi tự rụng xuống cũng sẽ bị cương phong cuốn đi.
Địch Cửu nhanh chóng chém đứt cấm chế, sau đó lập tức ném ra mấy trăm cây trận kỳ.
Vẻn vẹn không đến nửa nén hương, tất cả Lưu La Tiên Quả và Tiên Thụ đều đã được đưa vào trong Chân Linh thế giới của hắn.
Sau khi thu hoạch xong, một loại khí tức quen thuộc tỏa ra giúp Địch Cửu hiểu vì sao nơi đây lại mọc ra một gốc Tiên Thụ, và tại sao trên Tiên Quả đều có cấm chế tự nhiên, nguyên nhân chính là vì ở đây có Tức Nhưỡng.
Đáng tiếc, Tức Nhưỡng sớm đã tiêu hao hầu như không còn, không biết là bị cương phong thổi tan hay tan vào Nguyệt Tiên Hải. Địch Cửu đành bó tay, có thể gặp được bảo vật như Tức Nhưỡng đã là cơ duyên to lớn. Hắn thế mà gặp được những hai lần, đáng tiếc đều không lấy được.
Tiên Thụ không còn, tuy nhiên cương phong và sương mù vẫn không biến mất. Sương độc hẳn là đến từ Nguyệt Tiên Hải, về phần cương phong thì Địch Cửu dám khẳng định không phải tới từ Nguyệt Tiên Hải, dường như nó thổi qua từ trong khe đá trên đỉnh đầu hắn.
Địch Cửu đi đến biên giới cấm chế tự nhiên, thần niệm cẩn thận thẩm thấu qua.
- Oanh!
Một loại choáng váng phảng phất thiên địa sụp đổ truyền đến, Địch Cửu hộc máu, vừa rồi chẳng những thần niệm của hắn biến mất không thấy gì nữa, mà ngay cả thức hải cũng bị loại khí thế thiên địa sụp đổ ấy oanh trúng.
Nếu thức hải của hắn hơi yếu chút thôi thì vừa rồi cả cơ thể đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Địch Cửu vô cùng hoài nghi, thần niệm của mình rất có thể vừa xuyên qua vị diện, tiến vào một giới vực vị diện khác.
Bất luận cương phong sinh ra từ đâu, Địch Cửu cũng không muốn tiếp tục điều tra nữa.