Thế giới thứ chín

Chương 430




Hiện tại Địch Cửu cảm thấy vô cùng hài lòng, mặc dù phải bỏ ra mười mấy năm nhưng lại thu về Thánh âm Châu thì tất cả đều đáng giá. Huống chi thu hoạch lớn nhất của Địch Cửu không chỉ có Thánh âm Châu, mà hắn còn mở ra được công pháp mới, tìm được quy tắc tu luyện chu thiên nữa.

Đoán chừng chỉ có mình Địch Cửu mới luyện được loại công pháp này, dù có truyền thừa cũng như không.

Sau khi sửa soạn lại một chút, Địch Cửu đi tới bên cạnh mấy cỗ thi thể kia, tay hắn nhẹ nhàng vung lên, mấy bộ thi thể đó lập tức hóa thành tro bụi.

Có thể thấy được khí tức âm hàn của Thánh âm Châu có bao nhiêu đáng sợ, tất cả cỗ thi thể ấy đều bị âm hóa, chẳng qua đó giờ không có ai động tới nên thoạt trông mới hoàn hảo vô khuyết đến vậy.

Đống nhẫn trữ vật kia đều đã hỏng mất từ lâu, về phần Tiên Vương Hách Nhiên xông lên đầu tiên cũng có kết cục chẳng khác những thi thể nọ là bao.

Địch Cửu đã bế quan hơn mấy chục năm, chẳng biết hiện giờ đám người Mặc Vũ Xuân thế nào. Hiện tại hắn rất muốn trở về Đại Hòa điện càng nhanh càng tốt, bất quá trước đó Địch Cửu còn muốn đi lấy Lưu La Tiên Quả trước. Hi vọng cái tên Tử Diện kia không lừa mình.

“Bành!”

Đúng lúc đó, Địch Cửu bỗng nghe thấy một tiếng vang nhỏ ở nơi hẻo lánh gần đấy truyền tới.

Hắn đột ngột quay đầu lại rồi nhìn chằm chằm vào góc phòng. Ở đây đã nhiều năm, mặc dù đa số thời gian Địch Cửu đều dùng để luyện hóa Thánh âm Châu nhưng có bất kỳ động tĩnh nào trong phòng hắn đều nắm được hết. Mấy chục năm qua chẳng có chút khác lạ nào, vậy mà vào lúc hắn muốn đi lại có chút động tĩnh lạ xuất hiện, việc này khiến Địch Cửu kinh ngạc một phen.

Tại góc phòng hoàn toàn không có bất kỳ vật gì, dù Địch Cửu là Tiên Trận Tôn cấp 8 đỉnh phong cũng không tìm ra được mấu chốt vấn đề.

Chẳng lẽ ở đó có Ẩn Nặc Trận vượt hơn cấp 8 sao?

Thời điểm Địch Cửu muốn ngưng tụ Đạo Đồng thì trong góc phòng lần nữa phát ra âm thanh.

Lúc này Địch Cửu liền xác định được góc phòng đúng là có người, hơn nữa đối phương còn muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Vì thế Đạo Đồng nhanh chóng được ngưng tụ thành, trận cơ ở phía kia loáng thoáng bị hắn phát hiện, Địch Cửu lập tức triệu hồi Thiên Sa Đao đánh xuống.

“Răng rắc!”

Chỉ vẻn vẹn một nhát, Ẩn Nặc Trận kia đã hiện ra. Tuy đẳng cấp trận pháp này rất cao, thế nhưng hiệu quả phòng ngự lại quá kém.

Phía dưới ánh nhìn của Đạo Đồng, một bóng dáng dường như đang bị trói buộc dần hiện ra ở góc phòng.

Chẳng lẽ lại thêm một gia hỏa nữa giống Vũ Kỳ kia? Không phải, Vũ Kỳ chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi, còn trước mặt Địch Cửu là một Nguyên Thần hoàn chỉnh.

Thần niệm hắn rơi vào người đối phương thì liền cảm nhận được ngay một loại khí tức mênh mông cường đại.

Đối với quy tắc từ thiên địa, Địch Cửu mẫn cảm vô cùng, hắn mơ hồ cảm thấy dù Nguyên Thần kia thập phần suy yếu nhưng hắn vẫn không đủ khả năng giết chết đối phương. Khí tức không gian trên bóng dáng kia khiến Địch Cửu không khỏi hoài nghi chỉ cần bản thân có chút hành động nào bất thường, đối phương sẽ xé mở không gian và bỏ trốn ngay.

Sau khi do dự một lúc, Địch Cửu liền lấy ra một viên tiên đan chữa thương cấp 7 và bóp nó thành bụi phấn, tiếp đến lại xé rách Ẩn Nặc Trận kia. Nếu không thể tiêu diệt được Nguyên Thần thì chi bằng làm chút việc tốt, kết thêm thiện duyên đi.

- Đa tạ…

Tuy đan dược của Địch Cửu không có bao nhiêu tác dụng, nhưng Nguyên Thần đang suy yếu nọ vẫn cảm tạ một câu.

- Ngươi có thể truyền cho ta một ít khí tức Thuần âm từ Thánh âm Châu hay không?

Tàn hồn dùng âm thanh vô cùng suy yếu nói.

Thế nhưng Địch Cửu không vội làm, bởi vì hắn hiểu rõ sự trân quý của khí tức Hỗn Độn bên trong Thánh âm Châu.

- Chúng ta có quen biết gì nhau sao?

Địch Cửu từ tốn đáp lời, câu này cũng mang ý nghĩa hắn từ chối làm những gì người kia nhờ vả. Mặc dù Địch Cửu không sợ Nguyên Thần đoạt xá, thế những hắn cũng chẳng muốn dùng Hỗn Độn chi khí giúp bóng trắng trước mặt lớn mạnh hơn.

Nghe xong, Nguyên Thần trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

- Mặc dù ta đã mất đi rất nhiều ký ức nhưng ngươi hẳn cũng cảm nhận được Thánh âm Châu là ta đưa tới đây…. Không đúng, là Thánh âm Châu dẫn ta tới chỗ này… Cũng không đúng…

Bóng trắng cứ thế tự mình lẩm bẩm, tựa hồ y đã quên mất chuyện gì đó mà nghĩ mãi chẳng ra.

Thế nhưng Địch Cửu lại tin lời đối phương nói, có khả năng rất lớn Thánh âm Châu lúc trước từng nằm trong tay bóng trắng. Còn nữa, hắn cảm nhận được Nguyên Thần không tính sẽ đoạt xá mình. Do dự một hồi, Địch Cửu mới truyền một đoạn khí tức Hỗn Độn cho đối phương:

- Đây, cho ngươi, chính mình phục hồi nhục thân đi.

- Chờ một lát…

Nguyên Thần suy yếu gọi Địch Cửu lại, tiếp tục nói:

- Ta có một việc vô cùng trọng yếu nhưng chẳng cách nào nhớ nổi, dường như có quan hệ với Thánh âm Châu, vì vậy ngươi không được lấy nó đi.

Nghe thế, Địch Cửu bèn trầm mặt xuống:

- Thánh âm Châu là của ta, vì cái gì lại không được mang đi?

Hắn khẳng định Thánh âm Châu không thuộc quyền sở hữu của đối phương, nếu nó đã bị luyện hóa và nhận chủ thì chẳng đến lượt Địch Cửu tốn mười mấy năm mới chiếm được.

Nguyên Thần suy yếu nghe thế liền sững sờ, đúng vậy, Thánh âm Châu là của tên kia, vì sao hắn phải nghe lời y? Trong mơ hồ, bóng trắng cảm thấy Thánh âm Châu xuất hiện ở chỗ này có quan hệ không nhỏ với mình, thế nhưng Nguyên Thần cũng khẳng định được mình vốn không phải là chủ nhân của nó.

Đúng rồi, y nhớ Thánh âm Châu không thể luyện hóa được, cũng chẳng cách nào nhận chủ, vì sao đối phương lại có thể lấy nó đi? Thật kỳ lạ!

- Trong tương lai, nếu ta muốn tìm ngươi thì phải tới đâu?

Cảm giác được Địch Cửu sắp rời khỏi, Nguyên Thần kia kích động hô to, dường như y sợ một khi đối phương đi thì sẽ biệt tăm biệt tích luôn vậy.

Địch Cửu bình tĩnh nhìn Nguyên Thần đang suy yếu, hắn nói:

- Ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới đúng, nếu gặp phải người khác, đoán chừng ngươi đã sớm bị tiêu diệt rồi.

Nguyên Thần nghe thế liền giận dữ hô:

- Vậy ngươi thử giết ta xem, trông ta dễ giết như thế à?

- Có lẽ trước kia ngươi là Tiên Đế một cõi, bất quá bây giờ… ngươi có khác tàn hồn là bao…

Địch Cửu nói tới đây bèn dừng lại một chút, bởi vì hắn cảm nhận đối phương đang cấp tốc ngưng thực mà đứng dậy, điều này càng chứng tỏ sự cường đại của Hỗn Độn chi khí. Còn việc Nguyên Thần nói bản thân y không dễ giết thì Địch Cửu hoàn toàn tin tưởng.

Nguyên Thần hừ một tiếng:

- Tiên Đế thì tính là cái rắm gì, chỉ cần lão tử chụp tay xuống liền có thể bóp chết một đống lớn luôn… Thế nhưng… ta là ai… ta là ai?

Bóng trắng lại khổ sở lâm vào trầm tư.

Tiên Đế thì tính là cái rắm gì? Địch Cửu nghe vậy liền giật mình, gia hỏa này tuyệt đối là một cường giả đỉnh cấp, hiện tại tu vi y vẫn thấp, nếu giữ đối phương bên người…

Ý nghĩ đó vừa lóe lên liền bị hắn từ bỏ. Giữ một người mà ngay cả Tiên Đế cũng chẳng xem vào mắt, dù hiện tại đầu óc đối phương có chút vấn đề thì Địch Cửu cũng không muốn mạo hiểm.

- Ngươi có thể mang ta theo cùng không?

Dường như biết dù có nghĩ tiếp cũng chẳng có kết quả, nên Nguyên Thần bèn nghĩ chi bằng đi theo Địch Cửu từ từ tìm hiểu còn hơn.

Hắn cười lạnh:

- Ngay cả Tiên Đế ngươi cũng không xem vào mắt, với tu vi của ta hẳn chỉ như một con kiến trong mắt ngươi mà thôi, ngươi nói xem, ta có dám giữ ngươi bên người không?

- Vì sao không dám?

Nguyên Thần bị vây nhốt trong thời gian dài dẫn tới đầu óc y dường như có chút ngơ ngốc.

Địch Cửu đành nói thẳng:

- Ta lo trong lúc bản thân không chú ý sẽ bị ngươi hạ sát chiêu, sau đó cướp Thánh âm Châu từ tay ta.

Bóng trắng lập tức giận dữ:

- Thánh âm Châu là thứ có thể cướp được ư? Thứ này không thể nhận chủ, luyện hóa lại càng không… A, không đúng, ngươi lấy được Thánh âm Châu bằng cách nào?

Vấn đề này là thứ khiến Nguyên Thần nghĩ không ra trước đó, hiện tại đã nhớ đến để mà hỏi rồi.

Về việc Thánh âm Châu tuyệt đối không luyện hóa được thì Địch Cửu hoàn toàn tin tưởng những gì đối phương nói, sở dĩ hắn thành công sở hữu viên ngọc đều do bản thân đã mở được quy tắc tu luyện chu thiên và có thủ đoạn luyện hóa đặc biệt mà thôi.

Trông thấy Nguyên Thần lại tiếp tục lâm vào trầm tư, thân hình hắn lại mở ra lần nữa, nhanh chóng xông ra ngoài.

Sau khi rời khỏi Tinh Hỏa thương lâu, Địch Cửu liền thấy con đường trước mắt đã thay đổi. Khi hắn đi vào còn thấy được một chút thi cốt và đồ vật trong cửa hàng ven đường. Hiện tại tất cả đều có tình trạng y như thi thể bên trong Tinh Hỏa thương lâu, đã bị âm hóa hoàn toàn.

Địch Cửu cấp tốc vọt tới lối vào, thần niệm nhanh chóng quét về phía cửa ra vào hộ trận, tuy nó vẫn còn nhưng đã bị phai nhạt dần, chỉ còn lại bóng hình mà thôi. Qua một đoạn thời gian, đoán chừng cũng sẽ tan tác và biến vào hư không.

Hết nửa nén hương, Địch Cửu lần nữa xuất hiện tại bề mặt Nguyệt Tiên Hải. Hắn chưa vội rời đi, bởi vì hắn còn muốn đi hái Lưu La Tiên Quả.

….

Bản đồ mà Tử Diện đưa Địch Cửu chỉ về hướng một hải đảo tại Nguyệt Tiên Hải, trên đảo toàn bộ đều là loạn thạch, khoảng cách khá xa so với âm Hỏa đảo.

Một thân một ngựa hành tẩu trong Nguyệt Tiên Hải mấy ngày, Địch Cửu không dám tùy tiện nghiên cứu Khí Đạo bởi vì nguy cơ trùng trùng tại đây. Một khi bất cẩn, ngay cả thuyền gỗ cũng không thoát khỏi thảm cảnh bị vùng biển này thôn phệ.

May mà thần niệm của Địch Cửu vô cùng cường đại, chỉ vẻn vẹn nửa tháng đã phát hiện ra một hòn đảo chứa đầy loạn thạch.

Sau khi cập bờ và thu hồi thuyền gỗ, Địch Cửu liền phát hiện nơi đây chẳng phải chỗ hoang vu gì, vừa quét thần niệm ra hắn đã phát hiện mấy chục tu sĩ xung quanh.

Địch Cửu có cảm giác hình như mình đã bị gã Tử Diện kia lừa rồi.

Nơi này có nhiều người như vậy, nếu Lưu La Tiên Quả vẫn còn mới là chuyện lạ.

Phía trên ngọc giản mà Tử Diện đưa hắn cũng không nói Lưu La nằm trên bãi đá nào.

- Bằng hữu cũng đến tìm Lưu La Tiên Quả đúng không?

Một tu sĩ trông thấy Địch Cửu vừa đến bèn tươi cười bước qua hỏi thăm.

Nghe đối phương hỏi, trong lòng Địch Cửu càng nổi lên cơn tức giận khó mà kiềm chế, nếu Tử Diện có mặt tại đây, hắn khó đảm bảo bản thân có thể không động thủ. Uổng cho lúc trước hắn còn tưởng tên này là người đáng tin, ai ngờ lão đầu kia lại để hắn uổng phí hết mấy tháng trời chỉ để tìm tới đây.