Cấm chế tự nhiên không xa Loạn Tắc không gian lắm, Địch Cửu đi theo đám người vẻn vẹn hơn hai canh giờ đã đến nơi.
Thời điểm bọn họ vừa tới, nơi này chí ít đang có hơn trăm người, tăng thêm hơn 30 người bọn họ thì khoảng 130 đến 140 người.
Địch Cửu là Tiên Trận Tôn cấp tám, cho nên thần niệm của hắn quét qua liền biết nơi đây thật sự là một cái cấm chế tự nhiên đỉnh cấp, phía ngoài cấm chế bị các loại pháp bảo đánh ra khe hở rộng hơn mười trượng.
Chỉ mỗi tên tu sĩ dẫn đầu là Địch Cửu không dùng thần niệm quét, bởi vì hắn biết người kia là cường giả Tiên Vương, tu vi khoảng chừng Tiên Vương tầng năm. Khí thế của tên Tiên Vương rất mạnh mẽ, đồng thời mang theo sát khí cường đại. Địch Cửu biết, gia hỏa này nhất định quanh năm xông xáo ở bên ngoài, bởi vậy mới hình thành nên loại sát thế gần như thực chất đó.
Trông thấy hơn 30 người Địch Cửu tới, Tiên Vương liền đình chỉ công kích, quay đầu nói với tất cả mọi người:
- Các vị, đồ vật bên trong cấm chế tự nhiên này tuyệt đối không phải loại bình thường. Nhân số của chúng ta hiện tại đã đủ rồi, xin các vị đạo hữu đừng tiếp tục gọi người tới. Nếu ai lại phát ra tin tức, đừng trách ta Vu Hồng không khách khí.
Chẳng ai dám đứng ra phản bác, tuy ở đây không chỉ mỗi Vu Hồng có tu vi Tiên Vương, nhưng rất hiển nhiên gã là người mạnh nhất.
Thấy thái độ mọi người hiểu chuyện, Vu Hồng mới hòa hoãn một chút:
- Ta tin tưởng vừa rồi cấm chế tự nhiên này bị oanh kích, có chút khí tức bảo vật nhàn nhạt đã tràn ra. Bởi vậy chúng ta nhất định phải giải quyết dứt khoát. Đối với loại cấm chế tự nhiên đỉnh cấp như thế, dựa vào sức lực là rất khó cấp tốc mở ra. Ta có chút tinh thông Trận Đạo, mọi người hãy chia thành hai đội, đều dựa theo trận kỳ của ta mà công kích cấm chế.
Địch Cửu không nhiều lời, hắn đã sớm cảm giác được bảo vật, nếu không thì hắn cũng chẳng tới đây làm gì.
Đột nhiên, một tu sĩ Tiên Vương sơ kỳ khác ôm quyền nói:
- Vu đạo hữu, chúng ta đều không biết trong cấm chế tự nhiên có thứ gì. Hiện tại mọi người cùng nhau ra sức, đến khi đánh vỡ cấm chế rồi sẽ phân chia bảo vật như thế nào?
Vu Hồng thản nhiên đáp:
- Ngươi nói không sai, hiện tại ai cũng không biết bên trong là bảo vật nào. Chờ đến khi mở ra, bên trong khả năng chỉ có một kiện bảo vật, cũng có thể thật nhiều, hoặc thậm chí là trống không. Ý kiến của ta là, mọi người cùng nhau công kích, sau khi phá được cấm chế xong, ai cướp được thì chính là của người đó.
- Tốt, chúng ta đồng ý.
Đại đa số tu sĩ đều đồng ý phân phối như vậy.
Một vài người tu vi thấp kém chỉ có thể hi vọng bên trong có rất nhiều loại bảo vật chứ không chỉ là một hai cái.
- Đã như thế, mọi người hãy quan sát kỹ trận kỳ của ta.
Vu Hồng vứt xuống hai cây trận kỳ, lập tức kêu lên:
- Công kích!
Ngay cả Địch Cửu cũng chẳng biết trận cơ cần công kích nằm ở đâu, cho nên trước đó Vu Hồng nói mình tinh thông Trận Đạo, có thể dùng trận kỳ hướng dẫn mọi người công kích, Địch Cửu vẫn còn chút nghi hoặc. Bây giờ nhìn hai cây trận kỳ do Vu Hồng vứt xuống, Địch Cửu liền hiểu, tên này chỉ biết nói bậy nói bạ.
Đông đảo pháp bảo đồng thời đánh vào hai cây trận kỳ đầu tiên, sau đó Vu Hồng tiếp tục vứt xuống hai cây trận kỳ nữa.
Trận kỳ liên miên bất tuyệt, một cây lại tiếp một cây, hơn một trăm tu sĩ cứ thế đồng thời công kích làm cho cấm chế nơi đây không ngừng phát ra thanh âm oanh minh, khí tức bảo vật kia cũng ngày càng rõ ràng.
Địch Cửu tuy cũng công kích, thế nhưng trong lòng hắn lại thầm khinh bỉ Vu Hồng. Mọi người công kích với cường độ không ngừng như thế này, bất luận thành công hay thất bại thì đều sẽ tiêu hao rất nhiều tiên nguyên. Nếu lỡ cấm chế bị oanh phá, vậy ở đây chỉ mỗi Vu Hồng là giữ được trạng thái toàn thịnh.
Cộng thêm tu vi bản thân gã vốn cao nhất, dưới tình huống nếu chỉ có một bảo vật, Vu Hồng khẳng định sẽ là người đầu tiên cướp được, thậm chí gia hỏa đó còn không cần tốn bao nhiêu công sức.
Một tiếng nứt vỡ rất nhỏ truyền đến, thời điểm Địch Cửu cảm nhận được khí tức Tiên Linh khí nồng đậm cũng là lúc hắn trông thấy trận cơ. Hắn thở dài, nếu như không công kích vào trận cơ chân chính, dựa theo biện pháp công kích của Vu Hồng, chí ít còn phải mất hơn một ngày nữa mới xong, bởi vì cấm chế tự nhiên trước mặt có thể tự mình chữa trị.
Hiện tại mặc dù còn chưa trông thấy là bảo vật gì, thế nhưng khí tức mơ hồ đó đã làm cho Địch Cửu cảm giác được bảo vật bên trong dường như có thể phá vỡ hết thảy quy tắc.
Đương nhiên hắn sẽ không buông tha, cho nên hiện tại hắn đang phân vân có nên vạch trần vị trí trận cơ hay không. Đúng lúc đó, Vu Hồng bỗng nhiên nhìn chằm chằm một tên Đại Chí Tiên dáng người nhỏ gầy, nghiêm nghị hỏi:
- Vì sao ngươi không công kích?
Tu sĩ Đại Chí Tiên chẳng phải không làm gì mà là đang nhìn chằm chằm vào một chỗ. Địch Cửu nhận ra chỗ đó chính là một trong hai trận cơ thật sự.
Nghe Vu Hồng hỏi, tên Đại Chí Tiên kia vội vàng đáp:
- Vu tiền bối, nếu cứ tiếp tục công kích như vậy sẽ mất hơn một ngày, ta mới vừa cảm giác được trận cơ, chỉ cần công kích vị trí trận cơ, nói không chừng chúng ta chỉ cần một canh giờ...
Mắt Địch Cửu sáng lên, hắn quả nhiên không đoán sai. Tên Đại Chí Tiên có thể nhìn ra điểm này thì chắc chắn trình độ Trận Đạo của y ít nhất phải là Tiên Trận đại sư cấp sáu. Bản thân Địch Cửu nhờ có Thiểm Quang nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn mới có thể trở thành Tiên Trận Tôn cấp tám.
Có thể thấy được trong vũ trụ mịt mờ, nhân vật lợi hại không hề ít.
Vu Hồng lạnh lùng hỏi:
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy Trận Đạo của ta không bằng ngươi rồi?
Thanh âm Vu Hồng mang theo sát khí đè ép tu sĩ Đại Chí Tiên nọ, sắc mặt y trong nháy mắt tái nhợt.
- Không, không phải...
- Nếu không phải, vậy ngươi liền cút đi.
Vu Hồng nói xong, lập tức đưa tay chụp lấy tu sĩ Đại Chí Tiên.
Địch Cửu không chút do dự đánh ra một quyền, quyền phong va chạm với bàn tay của Vu Hồng, chính giữa hai người nổ ra một cái hố sâu.
Cảm nhận được khí tức tiên nguyên từ quyền của mình không yếu hơn đối phương bao nhiêu, Địch Cửu biết ngay một quyền vừa rồi không phải là toàn lực của Vu Hồng, bất quá hắn không sợ chút nào, bởi vì chính hắn cũng chưa dùng toàn lực.
Không đợi Vu Hồng mở miệng, Địch Cửu liền từ tốn nói:
- Vị bằng hữu này mới vừa rồi không nói sai, trình độ Trận Đạo của ngươi hoàn toàn không bằng hắn. Hoặc là nói, ta rất hoài nghi ngươi có am hiểu Trận Đạo hay không. Trước đó ngươi để mọi người cùng công kích, chỉ là tùy tiện dùng trận kỳ ném ra để bảo tồn tiên nguyên của bản thân mà thôi. Ta tin tưởng, nơi đây không phải mỗi ta và vị bằng hữu Đại Chí Tiên kia nhìn ra, chỉ có điều trong mắt ta không chứa được hạt cát, cho nên mới mạo muội làm người đầu tiên nói ra.
Sắc mặt Vu Hồng rất lạnh lẽo, một quyền vừa rồi khiến gã nhận ra thực lực Địch Cửu không hề yếu hơn mình, thậm chí Vu Hồng còn nhìn không ra tu vi thật sự của Địch Cửu.
- Nói như vậy, Trận Đạo của ngươi cũng mạnh hơn ta?
Vu Hồng vẫn dùng ngữ khí lạnh nhạt mang theo một chút sát khí hỏi.
- Không sai, Trận Đạo của ta cũng cao hơn ngươi. Biện pháp của ngươi kỳ thật chính là để mọi người công kích lung tung, hoàn toàn không liên quan tới Trận Đạo.
Địch Cửu châm chọc.
Giọng điệu của Vu Hồng bình tĩnh trở lại:
- Nếu trình độ Trận Đạo của ngươi lợi hại đến thế, vậy ngươi tới chỉ huy đi.
Địch Cửu chẳng thèm khách khí, hắn vốn không muốn lãng phí thời gian ở đây nên mới ra mặt. Ngoài ra hắn cũng muốn hiển lộ thực lực của mình, để đến lúc cướp đoạt bảo vật sẽ không có kẻ đui mù nào ngăn cản hắn.
- Các vị đạo hữu, mọi người hãy ra tay theo trận kỳ của ta, nhiều nhất nửa canh giờ liền có thể mở ra cấm chế tự nhiên.
Địch Cửu ôm quyền nói, thời gian hắn đưa ra ít hơn nửa canh giờ so với tu sĩ Đại Chí Tiên.
- Ngươi xuất trận kỳ đi, mọi người sẽ công kích theo đó.
Một tên Tiên Vương sơ kỳ đứng ra nói. Rất hiển nhiên, người nọ cũng có chút ít trình độ Trận Đạo cho nên mới tin tưởng lời Địch Cửu.
Địch Cửu cắm một cây trận kỳ vào trận cơ:
- Mọi người công kích nơi đây, bắt đầu.
Trông thấy vị trí ném trận kỳ, mắt tu sĩ Đại Chí Tiên lập tức sáng lên, kính cẩn cảm tạ Địch Cửu:
- Đa tạ đại ân của tiền bối, trình độ Trận Đạo của tiền bối mạnh hơn ta rất nhiều, trận cơ vừa rồi ta chọn còn kém xa tiền bối.
- Ngươi rất khá, tương lai tất nhiên sẽ trở thành cường giả Trận Đạo.
Địch Cửu nhẹ gật đầu đối với tên Đại Chí Tiên này, hắn tin tưởng dự đoán của mình.
Tu sĩ Đại Chí Tiên còn muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng "Răng rắc", cấm chế tự nhiên đã vỡ ra một khe nứt lớn, tiên linh khí nồng đậm đến cực hạn tràn ra ngoài.
Không cần Địch Cửu chỉ huy, mọi người đều biết nên công kích chỗ nào.
Các loại pháp bảo nối đuôi nhau xông lên, căn bản không cần tới nửa canh giờ, chỉ vẻn vẹn nửa nén hương, tiếng vụn vỡ lại vang lên, cấm chế hoàn toàn bị phá hỏng.
Hơn mười dòng Tiên Linh Mạch tản mát ra ánh sáng trắng xoá làm cho tất cả tu sĩ điên cuồng cùng nhau xông vào.
Địch Cửu chẳng thèm để ý tới Tiên Linh Mạch, hắn lập tức dùng Thần Niệm Độn vọt thẳng hướng vào nơi sâu nhất. Thần niệm của hắn nhìn thấy một gốc cổ thụ cao hơn mười trượng, trên cổ thụ chỉ có một quả cây, khí tức trước đó Địch Cửu cảm nhận được bảo vật chính là phát ra từ quả cây đó.
Ở bên trong cấm chế, hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn khí tức linh quả. Loại khí tức này thật giống như có thể nhìn trộm hết thảy bí mật giữa thiên địa, tản mát ra một loại đạo ngân khó nói nên lời.
Mặc kệ là tiên linh quả gì, Địch Cửu quyết định cứ thu vào trong tay rồi nói sau.